Sau lần đụng độ đó, Hoa Đan Di vì bận rộn cho kì thi nghiên cứu khoa học nên cũng không có thời gian vào lại game. Hơn nữa khi cô nhìn thấy tên giảng viên hướng dẫn của mình là Tiêu Tranh thì cũng chỉ muốn bỏ bài thi cho rồi. Cũng may Tiêu Tranh là người bận rộn, chủ yếu thầy trò hai người trao đổi qua điện thoại, nên chưa có cơ hội gặp lại. Nếu không Hoa Đan Di chắc chắn sẽ khóc thét lên mất.
Cô đã cầu xin trưởng khoa xem có thể đổi giảng viên hướng dẫn hay không, nhưng kết quả thì… Chắc không cần nói cũng có thể hiểu, chính là không rồi. Hoa Đan Di cảm thấy thực sự đau đầu, mặc dù Tiêu Tranh rất có kinh nghiệm, nhưng không thích thì chính là không thích. Cô không thể vui vẻ khi làm việc cùng người mình không ưa được.
“Đúng là xui xẻo đủ đường.” – Hoa Đan Di nằm trên giường ôm gối, lăn qua lăn lại vì chán nản.
Cuối cùng cũng không chịu được, đành mở máy tính lên ngồi chơi game một lúc để xả stress. Hề Lâm Dao lúc này vừa đi làm thêm về, thấy Hoa Đan Di ngồi trước mắt tính đăm chiêu liền hỏi:
“Lại chơi game sao? Chẳng phải cậu nói sẽ cai à?”
Hoa Đan Di vừa đăng nhập vào trò chơi, không ngước lên nhìn Hề Lâm Dao, chỉ nhàm chán trả lời:
“Mình sắp điên đầu lên rồi, không được chơi game thì đầu sẽ nổ tung đó.”
Hề Lâm Dao nghe cô nói vậy thì chỉ biết lắc đầu, sau đó đi vào nhà vệ sinh thay đồ. Hoa Đan Di đã 5 ngày rồi chưa vào game, nghe nói là game cũng cập nhật thêm vào tính năng mới rất thú vị. Cô vừa online đã được mọi người trong bang rủ đi đánh quái mới. Đây là “Quái Vật Tuyết” – được mô phỏng theo không gian mùa đông, một nhóm người đi vào hang núi hái thuốc, không mai đánh thức nó dậy.
Quái vật này vô cùng mạnh, mỗi chiêu của nó có thể quật mất nửa cây máu nếu không kịp thao tác né tránh hay phòng thủ. Hoa Đan Di nghe mọi người trong bang nói thì hiện tại mới chỉ có nhóm Nhất Thế Vô Song là vượt qua được.
An Di Lạc Di: Chúng ta cứ thử xem sao.
Sa Mỵ Ảnh: Di Di kĩ năng tốt như vậy, chắc chắn là được thôi.
JK: Đi đi, tôi cũng muốn thử nữa.
Mọi người cùng nhau hẹn địa điểm là ở cửa hang tuyết, sau đó cùng đi vào bên trong. Khi Hoa Đan Di vừa khởi động nút gọi quái vật, trong hang liền rung lắc một hồi khiến cho mọi người đều hoảng hốt.
Không chỉ phải đối đầu với quái vật Tuyết mà còn phải làm sao để né tránh được những tảng đá, tránh để chúng rơi vào người. Hoa Đan Di thực sự cảm thấy rất khó, kĩ năng nhất định phải vững thì mới có thể qua được ải này.
“Hỏng rồi.” – Hoa Đan Di nhủ thầm trong đầu.
Mặc dù lực tấn công của Hoa Đan Di rất mạnh, nhưng quái vật Tuyết qua 5 lượt chiến đấu vẫn chỉ giảm có nửa cây máu. Các thành viên khác đều đã bắt đầu thấm mệt rồi, dường như mất hết sức chiến đấu.
Sa Mỵ Ảnh: Không được rồi, máu mình không đủ.
JK: Quái mạnh quá, tôi buff máu không kịp cho mọi người.
Quần đùi hoa: Bang chủ cũng không ổn rồi.
Hoa Đan Di nhìn mọi người lo lắng, nhưng cũng không biết phải làm sao. Đơn giản là vì nếu không diệt được quái vật Tuyết, một nửa kinh nghiệm hiện tại sẽ bị trừ, vô cùng vất vả để cày lại nên không ai muốn thua cả.
Lúc này trong đội bỗng nhiên xuất hiện thêm một người. Ban đầu Hoa Đan Di còn tưởng mình hoa mắt, nhưng sau đó nhìn đi nhìn lại mấy lần thì thấy không phải. Người đó chính xác là Nhất Thế Vô Song. Anh ta vậy nhưng lại vào đội của Hoa Đan Di để giúp đỡ.
Nhất Thế Vô Song: Cung thủ của thị vệ bắn vào mắt quái vật.
Quần đùi hoa vốn là cung thủ, ban đầu còn nghi ngờ, nhưng sau đó vẫn làm theo. Quái vật bị bắn trúng mắt, lập tức ngã lăn ra. Hoa Đan Di nhanh chóng dùng quạt để cản đá rơi, đồng thời đẩy quái vật bay xa.
Mắt chính là điểm yếu của quái vật Tuyết, làm cho nó hỏng mắt thì quái vật Tuyết sẽ giảm sức mạnh. Nhất Thế Vô Song cũng rất biết cách điều chỉnh đội hình. Mọi người phối hợp với nhau đều nhuần nhuyễn, Hoa Đan Di đột nhiên cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ.
“Hề Lâm Dao, mình gặp được đại thần thật rồi.” – Hoa Đan Di vội vàng khoe với cô bạn thân – “Trước đây không thích lắm, nhưng hiện tại cũng được đó chứ.”
Hề Lâm Dao đang ngồi xem phim, vốn không quan tâm đến lời Hoa Đan Di nói, chỉ ậm ừ đáp lại cho có:
“Thế à? Không phải cậu cũng là đại thần sao?”
Hoa Đan Di nhìn Nhất Thế Vô Song ra đòn kết liễu quái vật Tuyết, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ. Vật phẩm lại được chia đều, Nhất Thế Vô Song thậm chí không lấy mà còn chủ động gửi tặng cho Hoa Đan Di khiến cô càng bất ngờ. Hoa Đan Di liền trực tiếp nhắn tin hỏi. Nhưng Nhất Thế Vô Song chỉ trả lời rằng:
“Cái đó có rồi nên cho cô.”
An Di Lạc Di: Vậy tại sao anh lại giúp chúng tôi?
Nhất Thế Vô Song: Rảnh tay.
Khí thế này khiến cho người khác hơi ngột ngại nhưng dù sao anh ta cũng là người giúp mình nên Hoa Đan Di không tính toán nữa. Cuối cùng vẫn nói cảm ơn anh ta một tiếng. Trong lòng đối với Nhất Thế Vô Song cũng bắt đầu không còn bài xích nhiều như trước.
Sau này Hoa Đan Di đem chuyện ấy kể cho Hề Lâm Dao thì bị cô bạn thân mắng rằng: “Người ta vô tình giúp cậu một lần, cậu liền định đem thân tặng cho người ta luôn rồi. Đúng là dễ dãi mà.”
Có điều Hoa Đan Di cảm thấy kì thực Nhất Thế Vô Song không phải người xấu, chỉ là tính cách hơi kiêu ngạo một chút mà thôi.