Dụ Tình Không vừa quay đầu, phát hiện Lâm Vãn Chiếu đang vuốt hai tay, ánh mắt chờ mong mà nhìn mình, nàng nhìn nhìn lều vải của Lâm Vãn Chiếu, cuối cùng đành phải gật đầu: "Có thể, Lâm tổng, tới ngủ chung đi."
Nghe Dụ Tình Không nói như vậy, Lâm Vãn Chiếu đột nhiên cảm thấy chính mình giống như là lĩnh ngộ được cái gọi là "sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn"* chân lý, thế giới lập tức trở nên mỹ hảo, tiền đồ xán lạn.
(*) Câu này xuất phát từ thành ngữ "Liễu ám minh hoa", ý chỉ trước mắt thấy đã không còn hy vọng nữa, thì đột nhiên xuất hiện biến cố làm xoay chuyển tình thế.
Dụ Tình Không nâng trán: "Kia Lâm tổng, đem túi ngủ của ngươi qua đây đi."
"Vậy thì mọi chuyện cứ quyết định như vậy nha, ngủ ngon a." Lưu Đình nói xong thì cười ha hả, một bộ khởi giá hồi cung, đi theo Lục Hiểu Hiểu ai về lều nấy, bắt đầu nghỉ ngơi.
Dụ Tình Không khoát tay: "Ngủ ngon."
Sau đó, Dụ Tình Không vào trong lều vải không bao lâu, vừa mới đem tai nghe cắm vào điện thoại di động, thì nhìn thấy Lâm Vãn Chiếu ôm túi ngủ từ bên ngoài chui vào.
Dụ Tình Không thấy thế, thân thể xê dịch qua một bên, nhường ra không gian cho nàng.
Lều vải mặc dù là lều dành cho hai người, nhưng dù sao cũng chỉ là lều vải, không gian vẫn là nhỏ, bốn phương tám hướng đều bị bao lại, như vậy vừa đến, liền sẽ cho người ta cảm giác đối phương rất gần mình.
"Này." Lúc này, Lâm Vãn Chiếu đột nhiên lấy ra một cái hộp, đưa cho Dụ Tình Không.
"Đây là.
.
." Dụ Tình Không nhìn xem, giật mình.
"Tặng cho ngươi, " Lâm Vãn Chiếu nhìn nàng, biệt nữu nói: " Sinh nhật vui vẻ."
"Cám ơn." Dụ Tình Không lại sửng sốt một chút, sau đó mới nhận lấy cái hộp.
Hộp màu đen tuyền, bên trên hình như có khắc đường viền 3D nhàn nhạt, bên ngoài còn thắt băng gấm màu đen, rất có mỹ cảm.
Dụ Tình Không giương mắt: "Lâm tổng làm sao sẽ biết.
.
."
"Bởi vì tài liệu nhận chức của ngươi có a.
.
." Lâm Vãn Chiếu nói, dừng một chút, tiếp tục: "Dù sao phải xem xét lại hết nhân viên, cho nên, ta khẳng định sẽ chú ý tài liệu riêng của từng người, sau đó, vô tình liền biết."
"Như vậy a.
.
." Dụ Tình Không hơi nhếch khóe môi, "Cám ơn."
"Ngươi mở ra xem một chút đi." Lâm Vãn Chiếu nói, đem hộp đẩy tới trước ngữ Dụ Tình Không.
Dụ Tình Không nhìn nàng, sau đó liền mở ra nắp hộp.
Chỉ thấy bên trong là một lọ kem dưỡng da, được chế tác vô cùng tinh xảo xinh đẹp.
"Đây là bản đặc biệt, số lượng có hạn, đều muốn hết hàng, vất vả lắm ta mới mua được, ta hiện tại chính là dùng nó dưỡng da, hiệu quả đặc biệt tốt." Lâm Vãn Chiếu nói.
"Rất đắt a?" Dụ Tình Không nhìn LOGO trên hộp.
"Ngươi là cảm thấy ta mua không nổi sao? Ta đâu phải học sinh nghèo." Lâm Vãn Chiếu hỏi lại.
"Không phải, " Dụ Tình Không ngập ngừng, "Chẳng qua là cảm thấy, ta có tài đức gì, để Lâm tổng phải phung phí."
"Ngươi thế này còn cần tài đức gì sao?" Lâm Vãn Chiếu hỏi lại.
"Tại sao không cần?" Dụ Tình Không đóng nắp hộp lại.
"Thứ nhất, dung mạo ngươi rất đẹp, thứ hai, năng lực làm việc vượt trội, thứ ba, ngươi còn biết làm cơm.
.
." Lâm Vãn Chiếu đếm ngón tay, từng cái từng cái mà liệt kê.
"Chờ chút, Lâm tổng cứ nói đùa, ta nấu cơm chỉ tạm tính vừa miệng, hương vị không quá kì quái mà thôi.
Khẳng định kém xa mỹ thực do đầu bếp năm sao tỉ mỉ nấu cho Lâm tổng ăn mỗi ngày." Dụ Tình Không cười nói.
"Ngô, ta như thế nào lại không biết chuyện này đây? Ta cảm thấy ngươi chính là đầu bếp, từ lúc ăn đồ ăn do ngươi làm, người khác đều phải xếp qua một bên, bởi vì đồ ăn người khác làm ta đều cảm thấy khó ăn, ăn vào vô vị, mấy ngày nay đều ăn không đủ no." Lâm Vãn Chiếu lập tức phản bác.
Trù nghệ của mình được người ta tán dương như vậy, Dụ Tình Không thật là ngượng ngùng: "Vậy...Ta đây chẳng phải là đang hại Lâm tổng?"
"Đúng vậy a, ngươi mau nghĩ cách làm sao bồi thường cho ta đi." Lâm Vãn Chiếu nói.
"Vậy hôm nào ta lại tới nấu cho ngươi ăn tiếp nhỉ? Ngươi muốn ăn cái gì?" Dụ Tình Không ôm lấy cái hộp.
"Thật có thể? Ta muốn ăn nhiều thứ lắm, ân.
.
." Lâm Vãn Chiếu thói quen vỗ vỗ cằm, đầu óc lập tức tạp tại chỗ, "Chưa nghĩ ra, sau này rồi nói."
"Không đúng, trước kia các ngươi cũng thường xuyên đi cắm trại sao? Cảm giác các ngươi đều rất thuần thục." Lâm Vãn Chiếu bắt đầu chuyển đề tài.
"Trước kia thì đúng, hai năm gần đây đều không có đi." Dụ Tình Không vuốt vuốt sợi tóc.
"Cùng Thiệu Vũ Thời gì đó?" Lâm Vãn Chiếu hỏi.
Nàng cũng không biết mình lại làm sao nữa, kiểu gì cũng không kìm lòng được mà ăn dấm của Thiệu Vũ Thời.
"Ân, có nàng " Dụ Tình Không gật gật đầu, suy tư nói " nhưng cũng có những người khác nữa.
Khi đó ta thích chụp sao trời, liền tham gia vào một tổ chụp ảnh, rảnh rỗi liền cùng nhau đi quay chụp tinh tú, có đôi khi chúng ta cũng sẽ cùng nhau ra dã ngoại dựng lều vải, cùng nhau ngắm cảnh chụp linh tinh."
"Nghe thật là có ý tứ." Lâm Vãn Chiếu nghiêng người sang đến, gối tay dưới đầu nhìn xem nàng.
"Đúng vậy, bầu trời tinh không rất xinh đẹp, " Dụ Tình Không gật đầu, "Đáng tiếc bây giờ ở chỗ này không có, vì ngắm nhìn tinh không cũng là một thú vui khi đi cắm trại."
"Vậy ngươi có thể cho ta xem ảnh ngươi chụp được không?" Lâm Vãn Chiếu lại hỏi.
"Chờ một chút.
.
." Dụ Tình Không nói, lấy điện thoại đang để ở bên cạnh, mở khóa, sau đó lật ra album ảnh, trượt kéo mấy lần, đưa cho Lâm Vãn Chiếu, "Đây, chẳng qua là thiết bị có hạn, chỉ có thể chụp thành như vậy."
Lâm Vãn Chiếu đưa tay tiếp lấy điện thoại di động, sau đó nhìn từng tấm ảnh.
Quả nhiên, Dụ Tình Không chụp thật đẹp mắt, tựa như ảnh thiên văn trên tạp chí.
"Đây là tại hồ Lô Cô, đây là tại một cái miếu nhỏ ở nông thôn.
.
." Dụ Tình Không nhích người tới, đưa tay kéo màn ảnh, "Đây là mượn thiết bị của đại lão chụp tinh vân, đẹp không?"
"Thật đẹp.
.
." Lâm Vãn Chiếu phát ra một tiếng cảm thán, mặc dù bên mảng chụp ảnh nàng không có hiểu biết nhiều, nhưng lại vẫn nghe say sưa ngon lành, đại khái là bởi vì, cái này cũng chẳng khác nào là đang nghe Dụ Tình Không kể về cuộc sống của nàng.
"Ngươi chỉ chụp tinh tú sao?" Lâm Vãn Chiếu lại hỏi.
"Cũng không phải, ngẫu nhiên cũng sẽ chụp người, lúc em gái ta trưởng thành, ta liền chụp cho nàng một bộ ảnh chân dung , chờ chút, ta cho ngươi xem.
.
." Dụ Tình Không nói, lại ấn mở một album ảnh khác, phóng đại một tấm hình trong đó.
Bên trong ảnh là một nữ hài tử mặc váy trắng đứng tại trên bờ cát, tay cầm một ngọn đèn phục cỗ nhỏ.
Sắc trời đã tối, thủy triều như màu mực tuôn ra trên bờ cát, váy áo nữ hài bay lên, sợi tóc phất phới, mặt em bé, mắt to, điềm đạm đáng yêu, thiên chân vô tà.
"Nàng thật là dễ thương, ta thích." Lâm Vãn Chiếu lại chống cằm, mặt mày cười đến nhu hòa, đại khái đây chính là trong truyền thuyết yêu ai yêu cả đường đi lối về.
"Phải không? Dung mạo của nàng giống mẹ hơn, tất cả mọi người nói nàng rất giống minh tinh." Dụ Tình Không tắt đi ảnh chụp của Dụ Tình Vũ, khóe môi mang cười.
"Ngươi cũng rất đẹp." Lâm Vãn Chiếu nhìn chăm chú vào con ngươi sâu thẳm của nàng.
Dụ Tình Không nhìn nàng một hồi, nhẹ giọng ho một tiếng, cúi đầu xuống cười cười.
"Đúng rồi, ta cảm thấy ngươi chụp người cũng không tệ, có thể chụp một bộ chân dung cho ta sao? Ta sẽ trả tiền." Lâm Vãn Chiếu hỏi.
"Vấn đề không phải tiền hay không tiền, nên nói như thế nào đây, ta thật rất là nghiệp dư, Lâm tổng nếu muốn chụp sao không tìm người chuyên nghiệp?" Dụ Tình Không thu hồi điện thoại.
"Ta không muốn, ta liền thích ngươi chụp." Lâm Vãn Chiếu vẫn nhìn chằm chằm vào nàng.
"Cũng tốt, kia, khi nào có thời gian ta sẽ thử một chút." Cuối cùng ,Dụ Tình Không vẫn đầu hàng.
"Hảo a, vậy liền tết nguyên đán đi, ngươi thấy được không?" Lâm Vãn Chiếu tiếp tục hỏi.
"Không có vấn đề, đến lúc đó ta sẽ chừa một ngày rảnh, " Dụ Tình Không gật gật đầu, lại đưa tay với lấy tới một bình nước vặn ra uống một ngụm, "Ngươi muốn chụp phong cách nào?"
"Bikini." Lâm Vãn Chiếu nói.
Dụ Tình Không nghe xong, đột nhiên bị sặc, ho sặc sụa.
"Thế nào? Không được sao?" Lâm Vãn Chiếu chống đỡ nữa người đứng dậy.
"Không phải.
.
." Dụ Tình Không che miệng ho một hồi lâu, ngước mắt nhìn nàng, "Mùa đông chụp bikini, Lâm tổng không muốn sống nữa sao?"
"Thì chụp trong phòng a.
Ta cũng không rảnh nhảy xuống sông Trường Giang hay sông Hoàng chỉ để chụp ảnh, ta còn rất tiếc mệnh a." Lâm Vãn Chiếu nói.
"Kia.
.
." Dụ Tình Không gật gật đầu, đem nước vặn chặt đặt qua một bên, gật gật đầu, "Cũng được."
"Hảo, cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó đừng cho ta leo cây." Lâm Vãn Chiếu đột nhiên cảm thấy chính mình là một thiên tài, như vậy vừa đến, các nàng liền có thể có thêm thời gian chung đụng thân mật, trong nháy mắt hưng phấn lên trời.
Dụ Tình Không than ra một hơi: "Tốt, hiện tại cũng không còn sớm, Lâm tổng còn chưa ngủ?"
"Lập tức liền ngủ, " Lâm Vãn Chiếu nói, liền nằm ngã xuống, nhắm mắt lại, mấy giây sau nói một câu, "Ta ngủ đây."
"Ngủ ngon." Dụ Tình Không nói xong ngủ ngon về sau, đem tai nghe nhét vào trong lỗ tai, sau đó lẳng lặng nghe âm nhạc.
Chẳng qua là, một lát sau, nàng lại nghe được Lâm Vãn Chiếu hỏi một câu: "Đang nghe nhạc sao?"
Dụ Tình Không nghe tiếng lấy xuống một bên tai nghe: "Đúng vậy a, nghe một chút mới ngủ."
"Nhạc của Lạc Nhật Phi Xa sao?" Lâm Vãn Chiếu tiếp tục hỏi.
Dụ Tình Không sửng sốt một chút: "Đúng, Lâm tổng làm sao biết.
.
."
Lâm Vãn Chiếu nghe vậy, trong nháy mắt mở hai mắt ra: "Ngươi thanh âm mở có chút lớn, ta nghe được."
"Ra là như vậy, thật ngại quá.
.
." Dụ Tình Không nói, cầm điện thoại di động lên, "Ta đem âm lượng giảm nhỏ một chút."
Nhưng mà, Lâm Vãn Chiếu lại lắc đầu: "Không cần."
"Ân?" Dụ Tình Không hơi nghi hoặc một chút.
Lúc này, Lâm Vãn Chiếu lại kéo ra túi ngủ, sau đó bắt chước sâu róm hướng phía nàng ủi ủi tới, nhích lại gần, duỗi ra cánh tay trắng thuần lấy tai nghe bên trái của Dụ Tình Không: "Ta cũng muốn nghe."
Tay kia duỗi tới khi, thoáng đụng phải lỗ tai Dụ Tình Không, móc ra một sợi tóc của nàng, không biết là do bị tay nàng đụng phải, hay là do sợi tóc bị móc ra cào trúng, Dụ Tình Không chỉ cảm thấy rất ngứa, sau đó trên da xuất hiện một chút hạt nhỏ (ý là nổi da gà đó :v).
Lại về sau, Lâm Vãn Chiếu liền đem một viên tai nghe nhét vào trong lỗ tai của mình.
Dụ Tình Không nghiêng đầu nhìn nàng, chỉ thấy hai mắt nàng an tĩnh nhắm lại, lông mi nồng đậm cong cong, hai gò má mềm mại vô cùng, rất là đẹp mắt.
"Ta đẹp không?" Lúc này, Lâm Vãn Chiếu bỗng nhiên mở to mắt, hỏi.
Dụ Tình Không sửng sốt một chút, nhẹ gật đầu, lại quay đầu đi, nhắm mắt lại.
Lâm Vãn Chiếu không khỏi nhàn nhạt cười một tiếng, cũng nhắm mắt lại: "Ta muốn mua áo tắm thật xinh đẹp."
Dụ Tình Không lại ho một tiếng, gật gật đầu.
Lúc này trong tai nghe, dàn nhạc chính đang hát:
Ta yêu ngươi / ta chỉ muốn để ngươi biết / ngươi là ta ánh nắng / bảo bối, ta sẽ một mực chờ ngươi
Ân điệu mười phần bình thản, trong lều vải hai người hô hấp cũng nhàn nhạt, vô cùng an tĩnh.
Cảm giác kia khó mà miêu tả, giống như ánh nắn chiều xuyên thấu qua màn cửa, vô cùng thoải mái.
Lại giống là cỏ xanh sau mưa tản ra mùi thơm ngát, không màng danh lợi mà hài lòng.
Liền tại lúc ca khúc sắp kết thúc, Dụ Tình Không nghe được Lâm Vãn Chiếu hừ một câu theo bài hát: "Just wanna you to know, I love you, I love you, I love you.
.
."
Thanh âm ngâm nga kia rõ ràng rất nhạt rất nhẹ, nhưng mà tâm của Dụ Tình Không như mặt hồ bị một viên đá ném vào, phát run dao động.
"Đúng rồi, ta biết ta muốn ăn cái gì rồi! Dưa leo xào.
.
." Lúc này, Lâm Vãn Chiếu lại đột nhiên mở miệng nói.
"Lâm tổng cứ như vậy không cần truy cầu gì khác?" Dụ Tình Không đem lọ dưỡng da để qua một bên, sau đó nằm vào túi ngủ, trêu ghẹo nói, nghĩ cả nửa ngày vậy mà chỉ nghĩ ra được món dưa leo xào.
"Dưa leo xào thế nào? Không cho phép kỳ thị dưa leo.
.
." Lâm Vãn Chiếu trợn mắt trừng trừng.
"Hơn nữa, ngươi luôn nói ta không có truy cầu này kia, ta tất nhiên có truy cầu, tưởng tượng muốn có khuê mật giống như ngươi vầy nè, vậy mà mới cùng ngươi thân mật một chút, ngươi liền một bộ bị người kinh sợ không bằng, ngươi nói xem ngươi muốn ta làm sao bây giờ? Cái gì cũng không được, không được không được cái quỷ!" Lâm Vãn Chiếu tiếp tục lải nhải lẩm nhẩm.
"A?" Dụ Tình Không sửng sốt.
"Lần trước đó, không phải ta mới hôn ngươi có một chút sao, ai ngờ ngươi phản ứng mạnh như vậy.
.
." Lâm Vãn Chiếu nói thầm.
"Cái này.
.
." Dụ Tình Không cắn chặt hàm răng, lại nới lỏng ra, "Chuyện này không cho qua được sao?"
"Ân." Lâm Vãn Chiếu gật gật đầu.
"Vậy làm sao bây giờ?" Dụ Tình Không sờ lên mi tâm.
"Lại để cho ta hôn một cái?" Lâm Vãn Chiếu được một tấc lại muốn tiến một thước.
Nàng nói lời này thì vẫn như cũ, mặt ngoài vững như lão cẩu, nhưng trên thực tế a, trong lòng nai con đã sớm chạy loạn khắp nơi, không ngừng khua tay múa chân.
Lúc này, Dụ Tình Không xoay đầu lại, bất đắc dĩ nói: "Ngươi hôn đi."
"Thật có thể?" Lâm Vãn Chiếu trong nháy mắt ngồi dậy.
Dụ Tình Không gật gật đầu.
Vì vậy, Lâm Vãn Chiếu đột nhiên đem hai tay chống đến hai bên thân thể Dụ Tình Không, cúi người xuống, tới gần môi của nàng: "Ta hôn a?"
Hơi thở của Lâm Vãn Chiếu vừa mới tràn tới, bên môi Dụ Tình Không liền giống như bị hơi thở của nàng bao phủ lấy, lại tô lại ngứa.
Cảm giác bên tai cũng nóng lên, nàng không khỏi nắm chặt túi ngủ dưới thân.
.
.