Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!

edit: socfsk

Cả đêm Hàn Lăng Sa đều không ngủ được, ở trên giường cứ lật qua lật lại, trong lòng cảm thấy không yên. Cho đến ba giờ sáng, mắt cô cũng nhanh không chống đỡ nổi, nhưng đầu óc vẫn rất hỗn loạn, vô cùng đau đớn, không cách nào ngủ được.

Trước kia, quân diễn ở quân khu cũng diễn ra nhiều lần, nhưng cô cũng hiểu, Hàn Hành Viễn chắc chắn sẽ không ra chiến trường, chỉ đứng trong phòng chỉ huy xem trận mà thôi. Lần này Cố Trạch Vũ lại thật sự ra chiến trường chiến đấu. Ngày đó nghe Lâm Tiếu nói như vậy, cô cũng đi xem xét các tài liệu, quân diễn thực ra hạn chế tối đa tỷ lệ bị thương, thậm chí còn tồn tại tử vong. Lúc đó, Hàn Lăng Sa hoàn toàn chỉ chú ý tới hai từ “bị thương” và “tử vong”, hai chữ “rất thấp” cô làm như không thấy.

Đến lúc trời sáng, cô mới mơ màng buồn ngủ được một lát. Vừa mới nhắm mắt lại thì nghe đến chuông gọi rời giường. Lần này ngược lại với trước đây thực không ngủ nướng, sau khi đứng lên rửa mặt, rồi lại ngồi trên giường, dậy sớm như thế cũng để làm gì? Cũng không thể chỉ vì mình ngoan ngoãn xuống giường sớm thì Hàn Hành Viễn sẽ cho cô ra chiến trường? Buồn bực, rối rắm được một lúc, cô lại đem laptop lên giường, quây lấy chăn, đặt laptop lên trên đùi.

Xem phim một hồi vẫn cảm thấy không tập trung được, đồng hồ cũng đã chỉ 7h10p sáng. Cô đang suy nghĩ hay tìm chuyện gì đó để làm, có thể sẽ không cảm thấy lo lắng như vậy. Đang tự hỏi mình thì có tiếng tin nhắn reo, xem thì là tin nhắn của Tề Thạch:

“Đổi tính rồi sao? Sống hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên thấy cậu rời giường trước mười giờ vào ngày cuối tuần đấy!”

“Tề Thạch, ba cậu ở nhà không?”

“Đi lâu rồi, hôm nay có quân diễn mà.”

Hàn Lăng Sa vừa nghe đến quân diễn, trong lòng lại cảm thấy không yên, vội vàng trả lời: “Tôi xuống giường ăn sáng đã.” Rồi tắt máy tính. Sau khi thay xong quần áo, cô đi xuống lầu cũng không thấy Hàn Hành Viễn đâu, Hàn Lăng Sa không vui, nằm trên ghế salon.

“Tiểu công chúa, không thoải mái sao?” Đường Mỹ Linh cùng ở chung với cô tối qua xong, quan hệ đã dịu đi không ít. Bây giờ nhìn thấy cô có vẻ ấm ức, trong lòng vội lo lắng, không phải ngủ xong một giấc, tính cách cũng thay đổi luôn chứ?”

“Không phải, dì à, dì có biết ba con đi đâu không?”

“Vừa rời khỏi giường đã đi rồi, đến ăn sáng cũng không kịp ăn.”

“Vậy ba có nói hôm nay sẽ về hay không?”

“Không về. Bảo là muốn ở lại bên quân diễn, hình như là nói lần quân diễn này rất quan trọng…” Đường Mỹ Linh thấy cô bĩu môi cũng biết là cô lo lắng cho Cố Trạch Vũ, “Trước hết nên ăn chút gì đã, nghe ba con nói lần này rất coi trọng đến vấn đề an toàn. Có lẽ là bởi vì Cố Trạch Vũ đi nên những người có quan hệ với chú Cố cũng biết đường khoản đãi đấy.”

Chỉ mong là như vậy thôi. Trong lòng Hàn Lăng Sa ưu tư đến ngồi vào bàn ăn chậm rãi ăn sáng rồi lại quay lại cái ổ giường của mình. Tối hôm qua dường như cô không ngủ được chút nào, bây giờ cũng không ngủ được, cứ như thế nhìn chằm chằm trần nhà. Bởi vì là đại viện của quân khu nên yên tĩnh hơn chung cư bình thường rất nhiều. Ngày thường ngược lại không thấy nhưng bây giờ Hàn Lăng Sa cực kì ghét kiểu yên tĩnh này. Không khí này khiến cô cảm giác giồng như…không có ai…

Đường Mỹ Linh nhìn thấy Hàn Lăng Sa không có tinh thần gì cả, khuyên cô đi dạo với mình trong thành phố. Hàn Lăng Sa nghĩ có lẽ mình cũng quá áp lực nên đồng ý. Bản tính của phụ nữ chính là thích đi dạo phố, hai người đi cùng nhau, trò chuyện tán gẫu với nhau, thời gian cũng trôi qua rất nhanh.

Ngày hôm sau cũng như thế, chẳng mấy chốc mà trôi qua hơn nửa ngày, Hàn Lăng Sa đang ngồi trên ghế salon ăn trái cây, thỉnh thoảng lại nhìn ra con đường trước cửa nhà mình xem có vị thủ trưởng nào không, như vậy có thể biết quân diễn đã kết thúc chưa.

Mà lúc này Cố Trạch Vũ đang ngụy trang rất hoàn hảo, đứng ở trong bụi cỏ, cầm ống nhòm quân dụng trong tay nhìn ra xa. Một đội đứng ở trong trận địa sẵn sàng đón địch, chờ lệnh của Cố Trạch Vũ.

“Bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần bắt được chỉ huy của bọn họ, trận đánh này căn bản không cần đánh cũng thắng.”

“Đoàn trưởng, chỉ huy của bọn họ cũng được bảo vệ kĩ càng, sao có thể dễ dàng đánh gục như vậy cơ chứ?”

“Nếu như cậu phải phòng bị đối phương đánh lén, cậu sẽ làm như thế nào?”

“Cho trinh sát đi trinh sát bốn phía.”

“Vậy thì đúng rồi, cậu mang theo mấy người đi giải quyết trinh sát của bọn họ trước. Sau đó chúng ta chia thành ba đường. Cậu và lão Nghiêm chia làm hai đường bọc hậu đánh phía sau và một bên của bộ chỉ huy. Tôi và ba người nữa đánh chính diện vào bộ chỉ huy của bọn họ.”

“Đoàn trưởng, anh thật sự nắm chặt cơ hội giết chết lá chủ bài sao?”

“Ai nói tôi muốn tiêu diệt hắn? Các cậu chiếm ổ của họ, hắn sao có thể về được?” Cố Trạch Vũ cười, “Có lẽ chúng ta có thể kiên trì hai giờ, các cậu cố gắng chuẩn bị đi! Nghe thấy không?”

“Vâng!”

Tâm trí Hàn Lăng Sa không yên nhìn ti vi thì Hàn Hành Viễn gọi điện về, Đường Mỹ Linh lúc nói chuyện điện thoại vẻ mặt rất vui vẻ khiến tâm trạng Hàn Lăng Sa nhẹ nhõm nhiều. Quả nhiên vừa đặt điện thoại xuống, Đường Mỹ Linh cười nói với cô: “Ba con nói lần quân diễn này rất thành công, hình như là đoàn của Cố Trạch Vũ thắng nên đã bị lôi kéo đi chúc mừng, bảo chúng ta ăn cơm trước, không cần chờ ông ấy.”

Tinh thần lo sợ hai ngày nay của Hàn Lăng Sa giờ cũng được thả lỏng, vỗ vỗ ngực, để cho tuần hoàn rồi mới nói: “Con không ăn, ngày mai là thứ Hai, con phải quay lại trường luôn.”

“Ăn đi, lát nữa để Tiểu Lý đưa con đến trường, cơm cũng nấu xong rồi.”

Hàn Lăng Sa nghĩ dù sao cũng không gấp, cũng ngồi xuống ăn cơm.

Như thường lệ Tiểu Lý đưa cô đến trường. Tiểu Lý là tài xế chuyên dụng của Hàn sư trưởng, hai mươi mấy tuổi, còn rất trẻ, nhìn thấy Hàn Lăng Sa đều cười rất xấu hổ. Xe vừa đến đại viện, Hàn Lăng Sa liền nhận được điện thoại của Cố Trạch Vũ. Nhìn thấy tên hắn hiển thị trên màn hình, hốc mắt cô chợt nóng lên, lỗ mũi chua xót, rơi giọt nước mắt.

“Này,” giọng nói có chút nghẹn ngào, “Bây giờ anh đang ở đâu?”

“Đang đi ra ngoài, chuẩn bị đi gặp em.” Cố Trạch Vũ trước khi thoát thân đã bị phạt không ít rượu, lúc này có chút say, nghe được giọng nói dịu dàng của cô, cảm thấy càng say thêm, “Hiện em đang ở đâu?”

“Tài xế của ba đang đưa em trở về trường học.” Hàn Lăng Sa nói xong nghiêng người một chút, khoanh tay nhỏ giọng nói, “Hai ngày nay làm em sợ muốn chết, chỉ sợ quân diễn lại xảy ra chuyện gì…”

“Em suy nghĩ nhiều làm gì?” thấy được cô quan tâm mình, Cố Trạch Vũ vui mừng biết bao, ngoài miệng lại là trách cứ cô, “Anh có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ? Cả ngày em chỉ suy nghĩ linh tinh không thôi! Bảo Tiểu Lý dừng xe ở dọc đường, anh sẽ đón em.”

“Anh định làm gì?”

“Em nói gì? Lâu rồi không được gặp em, em nói xem anh muốn làm gì?”

“Ngày mai em muốn lên lớp.”

“Anh mặc kệ, sáng mai anh đưa em đến trường, hôm nay nếu em không chờ anh… anh sẽ đến trường bắt người!”

“Anh say rượu lại nổi điên à?” Hàn Lăng Sa nghe lời nói hắn không được lưu loát cũng biết là hắn đang say, đến lúc đó lại gây ra chuyện, không còn cách nào khác là vội vàng đồng ý, “Anh uống rượu không nên lái xe, để cho hắn đưa em về nhà trọ, anh bắt taxi về là được, được không?”

“Vậy anh ở nhà chờ em.”

“Được.”

Tuy nói là Cố Trạch Vũ ở nhà chờ cô, nhưng hắn đang ở trại lính, phải đi hết một đoạn đường dài mới có taxi. Lúc Cố Trạch Vũ về, Hàn Lăng Sa cũng đã ở đấy chờ cửa hắn rất lâu. Ra khỏi thang máy đã nhìn thấy cô gái nhỏ yêu kiều đứng dựa vào cửa nhà hắn nghịch điện thoại, thỉnh thoảng lại cau mày.

“Sao lâu như vậy mà còn chưa tới nhỉ?” cô nhịn không được, nói thầm.

Nhìn cô bĩu môi, Cố Trạch Vũ cảm thấy bụng dưới của mình nhảy nhót nồng nhiệt, vật gì đó cũng đang gào thét muốn xổng ra ngoài. Đi lên trước, thấy cô nghe được tiếng bước chân thì ngẩng đầu nhìn, hắn nở nụ cười ngọt ngào, Cố Trạch Vũ không nhịn được nữa, dùng hết sức mình kéo cô vào trong lòng mình.

Hàn Lăng Sa bị hắn vội vàng ôm lấy, sợ hết hồn, đưa tay nhéo hông hắn, “Anh nổi điên sao vậy? Để người khác nhìn thấy thì thế nào?”

“Nhìn thấy càng tốt chứ sao. Tốt nhất là cả thế giới này đều biết em là vợ Cố Trạch Vũ này!”

“Ở đâu ra vợ chứ?” Hàn Lăng Sa đẩy hắn, “Em cũng không có chứng nhận, hiện tại nhiều nhất cũng chỉ là quan hệ yêu đương thôi.”

“Em muốn chứng nhận à?” Cố Trạch Vũ hôn cô mãnh liệt, “Ngày mai anh đi về sẽ báo cáo ngay!”

Hàn Lăng Sa “phi” vào người hắn, móc chìa khóa trong người hắn, mở của phòng ra, đi vào phòng. Cởi giày xong, Hàn Lăng Sa cảm thấy sau lưng có một cơ thể ấm áp dán vào lưng, nhiệt độ cơ thể cô cũng nóng bỏng lắm rồi. Cô theo bản năng dựa vào người hắn, luồng hơi nam tính phả vào người cô, khiến trái tim cô căng cứng.

“Sa Sa… anh rất nhớ em.” Cố Trạch Vũ thì thầm bên tai cô, thuận thế ngậm lấy vành tai cô, dùng đầu lưỡi liếm láp.

Lỗ tai cô vốn là nơi nhạy cảm, bị hắn trêu chọc trong miệng, cô cảm thấy không chịu được nữa, chân tay mềm nhũn, lời trong lòng cũng nói ra ngoài: “Tiểu ca ca… Em cũng rất nhớ anh…”

Thực tế chứng minh, lúc hai người thân thiết, chỉ cần Hàn Lăng Sa vừa gọi hắn là “Tiểu ca ca”, Cố Trạch Vũ lập tức lộ rõ bản chất thú tính.

Đỡ hông cô, xoay cơ thể nhỏ nhắn cô lại, quay mặt vể phía mình. Cố Trạch Vũ không chút do dự cúi người hôn lên. Lưỡi vòng quanh người cô, mút lấy mấy cái, Cố Trạch Vũ vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, dứt khoát quấn lấy lưỡi cô, đoạt lấy mùi hương trong miệng cô vào trong miệng mình thưởng thức. Khi thì nhẹ nhàng khoan khoái, thỉnh thoản lại buông lỏng, dùng lưỡi mình dò la khoang miệng cô, đoạt lấy hương vị của cô cùng cô thưởng thức…

Hàn Lăng Sa bị hắn hôn đến mức suýt ngạt thở, hai chân cơ bản không đứng vững được, chỉ có thể vươn tay ôm lấy cơ thể hắn để mình không bị trượt xuống. Cơ thể hai người hòa hợp, Cố Trạch Vũ dán tay mình lên lưng cô, một tay cởi thắt lưng quần jean của cô, tiến vào từ sau lưng cô, vuốt ve chiếc mông trắng như tuyết của cô.

Cô bị đau, môi hắn cũng nức nở, cơ thể chỗ nào đó lại cảm thấy động tác của hắn cũng dần nhanh. Cảm giác toàn thân cũng nhanh chóng tê dại.

“Không nên ở chỗ này…” cô nhân dịp hắn buông mình ra, thở gấp, tức giận giữ khoảng cách.

Trong mắt Cố Trạch Vũ sớm đã bị dục vọng che lấp, vừa nghe cô nói thế liền bế cô đi vào phòng ngủ. Đặt cô trên giường, hai tay nhanh chóng cởi hết quần áo trên người cô. Hàn Lăng Sa thấy mình đã bị vạch trần, nhưng hắn đứng nơi đó quần áo chỉnh tề nhìn mình chằm chằm, đỏ bừng cả mặt, đưa hai tay che lấy chỗ tư mật của mình.

Ánh mắt Cố Trạch Vũ buồn bã, banh hai chân khép chặt của cô ra, trực tiếp chui đầu vào trong vùng rừng rậm nhiệt đới. Hàn Lăng Sa chưa bao giờ trải qua vấn đề này, giật mình muốn ngồi dậy ngăn cản hắn. Cố Trạch Vũ một tay ấn chặt thắt lưng cô, ngăn không cho cô ngồi dậy, một tay sờ vào vùng cấm địa rậm rạp.

Hàn Lăng Sa động tình, cổ họng phát ra âm thanh rên rỉ. Cố Trạch Vũ cười ác ý, hỏi cô: “Bảo bối, thoải mái sao?”

Hàn Lăng Sa xấu hổ, hắn không có liêm sỉ, cô mới không cần, cho nên vẫn cắn môi không trả lời. Cố Trạch Vũ thấy thế, làm bộ như không suy tính: “À? Không thoải mái sao? Chúng ta tới điểm thoải mái…”

Dứt lời, đưa lưỡi liếm láp ở hai bên vùng cấm địa. Hàn Lăng Sa bị kích thích như vậy, ưm một tiếng, hai chân muốn khép lại. Cố Trạch Vũ dĩ nhiên không chịu, dùng một tay giữ chặt chân cô, đầu lưỡi vẫn vạch ra hai bên, đâm thẳng vào, càng không ngừng đảo quanh.

Hàn Lăng Sa bắt đầu thét lên, càng không ngừng lắc đầu, nhỏ giọng khóc sụt sùi: “Không nên như vậy… không nên như vậy….”

Cố Trạch Vũ mặc kệ nhiều chuyện như vậy, tiếp tục động tác miệng, đợi cho cô càng ngày ra càng nhiều nước hắn mới buông cô ra, nhanh chóng cởi quần áo của mình, thả buông thõng, dục vọng tràn trề. Giữ hông cô, cơ thể chuyển động, thuận lợi tiến vào cơ thể cô.

Nháy mắt hắn tiến vào, cái miệng nhỏ nhắn sưng đỏ sáng bóng của cô cũng cong lên, không ngừng phát ra tiếng rên rỉ. Cố Trạch Vũ đợi cho cô thích ứng với cơ thể mình, lát sau lật người, đổi tư thế ôm cô, như vậy mới dễ dàng để cô cảm nhận rõ ràng cái kia nóng rực của hắn đang tồn tại trong cơ thể mình.

“Bảo bối, chúng ta như vậy có được không?” Cố Trạch Vũ không đợi cô trả lời, thắt hông cô, chính mình tự động thân lui về sau rồi chạm vào sâu nơi tận cùng…

Hàn Lăng Sa bị động tác của hắn sinh ra cảm giác, chính mình cũng từ từ phối hợp với hắn. Mỗi lần hắn rút ra đều chậm rãi, mỗi lần tiến vào tốc độ nhanh mà dũng mãnh, vào sâu trong tận tử cung. Rốt cuộc cũng tới rất nhanh, cô không tự chủ kịch liệt co rút lại, Cố Trạch Vũ chỉ cảm thấy giống như bị một tổ hợp chất lỏng đổ vào, nhỏ giọng thở hổn hển hỏi: “Đã tới chưa?”

Hàn Lăng Sa nhắm mắt gật đầu, tiếng ai oán như mèo con, cúi đầu. Cơ thể nằm trước ngực hắn, cắn cắn bộ ngực rắn chắc của hắn. Cố Trạch Vũ nhịn không được, phóng thích ra ngoài...

Hàn Lăng Sa đang điều hòa hô hấp thì bị Cố Trạch Vũ lật người, đè cô dưới thân thể mình, thấy cơ thể cô còn ướt át, lần nữa tiến vào bên trong…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui