Cappuccino 2.0

Nó đột nhiên quỳ xuống trước mặt tôi luôn mồm xin lỗi với vẻ mặt thê thảm hơn bao giờ hết.
-Gì, giờ này mới chịu hối lỗi à?
-Phải, anh biết anh sai rồi, cho anh một cơ hội đi!
-Không bao giờ, anh có gì để tôi tin tưởng được chứ?
-Đây, anh giao nộp tất cả vũ khí trên người anh, bọn em tin rồi chứ?
Nó rút trong túi quần ra một con dao Thái đặt xuống đất ngay trước mặt tôi.
-Chỉ có thế thì vẫn chưa chứng minh được gì đâu Nghĩa ạ!
-Thế bọn em còn muốn anh phải làm gì nữa đây! Anh đã thành tâm rồi mà!
-Chỉ một câu như thế thì mày tưởng mọi tội lỗi sẽ được xóa sạch hay sao, mơ đi!
-Hãy tha thứ cho anh đi mà, anh biết lỗi rồi!
Nó bay đến ôm chân tôi khóc bù lu bù loa làm tôi phải đứng dậy hất nó sang một bên rồi bước đến chỗ của Lam Ngọc:
-Tao không ngờ mày lại trơ trẽn đến thế đấy, thằng hạ tiện!
-Hề hề, để xem ai cười ai?
-Hả?
Tôi chỉ kịp kêu lên một tiếng, thằng Nghĩa đã chồm lên chộp lấy con dao lao vút đến chiếc giường nơi Ngọc Lan đang nằm nghỉ trên đó. Nếu để nó tiếp cận được nàng, tôi e sự an toàn của Ngọc Lan sẽ không được đảm bảo. Thế nhưng trong tình thế đó, tôi dường như bị chôn chân ngay tại chỗ, chẳng thế cục cựa được gì, chỉ biết há hốc mồm nhìn thằng Nghĩa lao đến Ngọc Lan ngày một gần hơn:
-Tao đã ăn không được thì đừng hòng thằng nào đụng vào!
-Không…dừng lại!
-Súc sinh…bốp…
Vào giờ phút này, ngay tại thời điểm này, tôi chẳng thể tin vào mắt mình nữa. Tưởng chừng như thằng Nghĩa đã ghim con dao đó vào người Ngọc Lan thì từ sau, một bóng đen lao vút lên xoay người trên không bổ một đòn chân vào ngay đầu thằng Nghĩa khiến nó ngã thụp xuống đất, miệng há hốc mắt mở tráo tráo lên chẳng nói được lời nào. Con dao nó cằm trên tay chỉ cách Ngọc Lan chừng vài phân. Người đã thực hiện cú đá đó không ai khác chính là Lam Ngọc. Một cú đá quá sức tưởng tượng, mà không đó không phải là đá, đó là một cú bổ từ trên không xuống thì đúng hơn, một cú bổ đầy uy lực.
Sau tình huống đó, tôi vội lấy con dao trong tay thằng Nghĩa ra xa khỏi nó để đề phòng những tình huống tương tự sẽ xảy đến.
Vội đỡ nàng dậy, tôi thỏ thẻ:
-Lan này…Lan không sao chứ?
-Không, Lan không sao? Cám...ơn...!
-Việc phải làm thôi, không cần cám ơn đâu!
-Nhưng dù sao mình cũng đã nợ mọi người khá nhiều, mình không biết làm gì ngoài cám ơn cả!
-Thế thì ngày mai phải tổ chức sinh nhật cho linh đình để tụi này đến dự đấy!
-Hức…điều đó là tất nhiên rồi!
Ngọc Lan xúc động quệt đi hàng nước mắt.
Đó không phải là những giọt nước mắt của sự buồn bã, tuyệt vọng mà đó là những giọt nước mắt của hi vọng, những giọt nước mắt của niềm vui và cả hạnh phúc nữa. Không biết tự khi nào, tôi cũng đã rơi lệ như nàng, nó xảy ra hoàn toàn tự nhiên tôi không thể nào kiềm chế được, cứ ôm Ngọc Lan vào lòng mà khóc khiến nàng phải cau mày nũng nịu:
-Con trai gì mà thấy người ta khóc không dỗ, lại còn khóc ké!
-Hức, tại Phong vui quá đó mà!
Nhưng rồi đột nhiên nàng thỏ thẻ vào tai tôi:
-Phong…đừng ôm Lan chặt quá, Lan sợ…tác dụng của thỏi sin gum vẫn còn…!
Tôi giật thót suýt hất nàng ra khỏi lòng mình nhưng may thay vẫn còn kiềm chế được mà trấn tĩnh:
-Thế…thế bây giờ trong người cảm thấy sao?
-Nóng bức, muốn cởi áo!
-Sặc, bĩnh tĩnh đã!
-Thì người ta cảm thấy vậy thôi, ai bảo tưởng tượng chi nhiều!
-Chết dở thật!
-Hi, đàn ông con trai gì mà yếu xìu!
Nàng chu mỏ trêu quê tôi. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi không cảm thấy buồn bực gì khi bị chọc như thế. Bởi lẽ vào lúc này, trong lòng tôi đã tràn ngập cảm giác hạnh phúc đến lâng lâng cả tâm hồn rồi. Dù có ai chửi rủa thậm tệ đi chăng nữa tôi vẫn vui. Vui vì thằng Nghĩa đã bị tôi hạ gục hoàn toàn, vui vì Ngọc Lan đã được giải thoát và vui vì vào lúc này đây, Ngọc Lan đang nằm vỏn vẹn trong lòng tôi như một đứa bé, còn gì có thể hạnh phúc hơn kia chứ?
Còn về phía thằng Nghĩa, chúng tôi đã thật sự khoan hồng cho nó. Thay vì đem cuốn băng này trính báo lên công an, tôi đã gửi hết bằng chứng cho thầy hiệu trưởng và đương nhiên, chỉ có ông ta mới biết thằng Nghĩa sẽ bị xử như thế nào. Nhưng dường như sau cái ngày tôi giao bằng chứng đó, thằng Nghĩa mặc nhiên không ai thấy đâu nữa cả, chức bí thư đoàn trường đã được thay mới bởi một người khác. Nghe phong thanh rằng ba nó đã bắt nó phải ở nhà để giáo dưỡng lại tính nết. Qua đó, đúng như tôi đã tự hứa với lòng mình, tôi đã dìm thằng Nghĩa một lần và mãi mãi. Từ nay sẽ không còn bất cứ một thằng Nghĩa nào áng bóng trong cuộc sống của tôi nữa cả. Bây giờ bọn tôi đã có thể an tâm mà tiếp tục ôn tập cho kì thi học kì sắp đến trước khi rời bỏ thành phố phồn hoa đến một nơi vừa xa lạ, vừa thân quen, quê nội!
*Tái bút: Chút nhật kí còn xót lại….
“…con người luôn lúc nào cũng muốn mình phải nhớ thật nhiều, nhớ thật lâu nhưng đối với mình thì ngược lại. Mình muốn quên đi tất cả, quên đi những chuyện ở hiện tại và quên đi tất cả những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Bé gấu ư? Nó chỉ là một kỉ niệm đẹp trong quá khứ. Ngày hôm nay mình đã chứng kiến tất cả, từ lúc cậu ấy tự hi sinh mình để cứu một người con gái cho đến những lúc câu ấy lo lắng cho người con gái đó, mình quả thật không thể kiếm chế được, nước mắt mình cứ muốn tuôn ra, cũng may sao mình đã tự dằn lòng rằng cậu ấy không phải của riêng mình, mình chưa phải là gì của cậu ấy mà. Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này mình sẽ không thể chịu đựng được lâu. Mình đã chờ 10 năm rồi, đã quá mệt mỏi rồi. Từ nay mình sẽ buông tay, không mơ mộng cao xa gì nữa cả...
...Mình sẽ lại là chính mình…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui