Thôi, mình ở lại chăm cho nội nghỉ chút rồi về nhà ngay ấy mà!
-Ừ vậy tụi mình đi nghỉ đây!
-Ùm, tạm biệt!
Sắp xếp hành lí trong phòng đâu vào đấy, tôi mới yên vị ngã lưng xuống giường cùng với tụi thằng Toàn giờ đây cũng đang nằm la liệt trên đó. Nhìn thằng nào thằng nấy trở mình khổ sở là tôi biết tổng bọn nó không quen ngủ giường chiếu rồi. Cũng chả trách, bọn nó chắc trên thành phố toàn là ngủ nệm nên giờ này nằm trên chiếu cói đau lưng là phải. Nhưng tôi cũng chả quan tâm lắm, bọn nó nằm vài ngày thế nào cũng quen thôi. Ấy thế mà vừa định chợp mắt, thằng Toàn đã đập tôi dậy:
-Ê ku, dậy nói chuyện chút nào!
-Nói cái gì, không lo nghỉ đi, đến chiều lại ngáp lên ngáp xuống!
-Thì chuyện lúc nãy bà nội hỏi bạn gái mày đó! Mày ngu lắm con ạ!
-Giề, tự nhiên chửi tao ngu?
-Chứ không phải sao? Đó là cơ hội để mày tỏ tình một cách công khai với người mà mày yêu, không biết tận dụng gì hết!
-Uầy tao đâu có tinh vi như mày, với lại tao biết tỏ tình với ai bây giờ?
-Chứ hông phải con Lanna hả?
-Gì Lanna, kể tao nghe với!
Vừa nhắc đến Ngọc Lan, cả đám thằng Khanh khờ cũng bật dậy lao nhao.
-Uầy, tụi bây nhiều chuyện vừa vừa thôi chớ!
-Ừi, anh em không mà cũng giấu với chả diếm!
-Có chuyện gì đâu mà giấu tụi mày?
-Chẳng phải thằng Toàn nói mày thích con Lanna là gì?
-Thì vậy nhưng mà…
-Ui, nhỏ Ngọc tao nói thật, không hợp với mày đâu! Chẳng phải mấy ngày qua mày hợp rơ với nhỏ Lanna lắm sao?
Toàn phởn nhếch môi chẹp miệng
-Uầy, tụi bây không biết được đâu!
-Mày nghĩ gì tao biết tổng đó Phong ạ, mày sợ nhỏ Ngọc buồn khi mày đi chung với Lanna chứ gì?
-Chứ tao biết làm gì hơn?
-Anh em ai thấy thằng này ngáo giơ tay lên cái!
Thằng Toàn vừa dứt lời, cả đám đều đồng loạt giơ tay lên trong sự sững sốt của tôi vào lúc này:
-Tao ngáo gì, bộ không đúng sao?
-Bây giờ ai là người mày yêu?
-Thì…Lanna…chắc thế!
-Vậy có liên quan gì đến nhỏ Ngọc không?
-Ờ thì…
-Đấy thấy chưa? Nếu mày đã yêu Lanna thì đừng có bận tâm mấy chuyện khác! Nhỏ Ngọc tự biết lo ình chứ có phải còn nhỏ đâu mà mày phải lo?
-Có nhiều điều tụi bây không biết đâu! Thôi tao ngủ phát!
Tụi nó cũng không nói gì nữa, cả đám bắt đầu nằm lăn ra ngủ như chết trong tiếng đồng hồ tíc tắc treo trên tường.
Một giấc ngủ trưa ở làng quê khác xa so với trên thành phố nhộn nhịp, ồn ào. Ở đây mọi thứ đều yên tĩnh từ đầu ngõ cho đến cuối thôn, họa chăng chỉ có tiếng chim kêu ríu rít, tiếng ông thạch sùng tặc lưỡi và cả tiếng trẻ con nô đùa ngoài ngõ khiến lòng người trở nên chộn rộn khác thường. Xe hơi ư? Gắn máy ư? ở đây đó chỉ là những thứ đồ xa xỉ thi thoảng mới chạy ngang làm cả đám con nít cứ tíu tít cả lên mỗi khi bắt gặp. Làng quê là vậy, không cầu kì, không xa hoa nhưng lại khiến cho con người cảm thấy thật bình yên bởi nét đơn sơ, bình dị của nó…
Bọn tôi thức dậy trong tiếng đập cửa õm tỏi từ bên ngoài, kèm theo đó là một giọng nói quen thuộc mà mỗi khi đi hái trộm trái cây, tôi thường nghe lanh lảnh:
-Thằng Phong đầu rồi, dậy bố mày bảo nào!
-Thằng Khánh đó hả?
-Ờ, dậy ngay! Cả đám ai cũng đợi mày mà cứ ngủ như chết!
-Gì cả đám cơ á?
-Biết mày về nguyên môt băng Đại An đến đây cả rồi đấy!
-Sặc, đợi tao tý!
Rồi tôi quay sang đập tụi thằng Toàn dậy:
-Dậy tụi mày, bạn tao đến chơi kìa!
-Ớ gì, vợ mày sinh con hả?
-Sinh sinh cái đầu mày, dậy ngay cho bố!
Tôi tức tối đét vào mông thằng Khanh một phát làm nó giật nảy cả người:
-Úi da, tổ bà mày làm bố giật mình!
-Tao bảo dậy mà cứ nằm chình ình ở đó, bạn bè dưới quê tao đến cả rồi!
-Tới làm gì?
-Thì biết tao về quê, ai cũng tới chung vui á mà! Bạn bè tao thân thế đấy!
Nói rồi cả đám lật đật thay đồ đạc tắm rửa để tỉnh táo sau giấc ngủ trưa ngon lành. Vừa ra đến cửa bếp, bọn tôi đã gặp nhóm nữ ở đó, tuy nhiên tôi không thấy Ngọc Lan ở đâu cả, ngay cả nhỏ Nhung cũng chẳng thấy.
Như biết được thắc mắc của tôi, bé Phương vội trả lời:
-Bạn Nhung về nhà rồi, Lanna đang phụ nội nấu bữa tối trong bếp đó!
-Ui, sao mọi người không vào phụ một tay?
-Nội nói bếp chật lắm, 2 người là đủ rồi! Với lại hồi nãy nội có gọi Lanna vào phòng để nói việc gì ấy, cũng lâu lắm!
-Chậc, sao không ra ngoài gặp bạn của anh đi!
-Thui, bạn của anh toàn con trai, ra ngoài ấy ngại lắm, có đi thì đi chung!
-Vậy nãy giờ ở đây đợi Lanna đó hả?
-Ừa, đợi mỏi cả chân!
Vừa lúc đó, thằng Khánh bỗng chạy vào. Nhìn thấy tôi, mặt nó phởn lên thấy rõ:
-Chà chà, ông phỗng 2 năm không gặp mập lên được tý nhỉ?
-Mập gì, tao thấy bình thường, có mà mày mập lên đấy!
-Ai đấy mày, Phong?
Toàn phởn vỗ vai tôi.
-À, đó là thằng Khánh, bạn tao dưới này đấy!
-Ồ, tụi tao là bạn trên thành phố của thằng Phong, có gì giúp đỡ nghen bồ tèo!
-Hề hề, sẵn lòng! Mà tụi bây sao giờ này còn chưa ra?
-Đợi bạn tao đang nấu ăn trong này đã!