Vào lúc này tôi không thể tin được những gì nghe từ thằng Khánh nữa. Một phần Đồng Bò đã không còn là của tụi tôi nữa ư? Tại sao tụi Bình An B lại sở hữu được 1 phần Đồng Bò chứ? Đó vốn dĩ là đất của bọn tôi, đất nằm trong địa phận ấp Đại An. Bình An B của bọn nó có tư cách gì chiếm lấy?
Nhưng trước khi biết được nguyên nhân của sự việc, tôi phải đối mặt với những hậu quả trước mắt:
-Tụi tao xin lỗi, tại thằng bạn tao mới về quê nên không biết mấy chuyện xảy ra ở đây!
Thằng Khánh ồn tồn đỡ bọn kia dậy, kèm theo lời xin lỗi rối rít.
-Mịa bọn mày, xin lỗi là được à! Mày có biết cái con quỷ cái kia đánh bọn tao đau lắm không?
-Thì bọn nó không biết gì mà, tụi mày bỏ qua cho!
-Đết, tụi tao việc gì phải ra việc đó, bọn bây đã đánh tụi tao thì đừng có hòng mà qua chuyện dễ dàng!
-Có gì đâu mà, tụi bây muốn gì cũng được! Chỉ cần đừng có mét với đại ca của tụi bây!
-Ồ muốn gì cũng được hả?
-Ừ thì trừ 3 con bò làm vốn của tao ra, tụi bây muốn đánh đấm tao thế nào cũng được!
-Khánh…
-Bọn bây im đi, để tao giải quyết!
Nó quay sang tôi với giọng gắt gỏng.
-Phải đó Phong, lui xuống đi!
Ngọc Lan cũng nhăn mặt kéo tôi sít vào đám của thằng Toàn.
Nhưng hành động đó vô tình lọt vào mắt của bọn trẻ trâu kia. Ngay lập tức, mặt của tụi nó chuyển sang trại thái cực kì đểu cán:
-Hề hề, tụi tao không muốn đánh bọn bây chi cho bẩn tay!
-Thế bọn mày cần gì?
-Tụi tao bị đánh bầm dập, cần phải thư giản nghỉ ngơi để lại sức! Chi bằng cho con nhỏ mắt xanh đó đi chơi với tụi tao hôm nay đê!
-Phải đó, tao cũng muốn cái con bé lùn lùn kia nữa!
Chẳng những Ngọc Lan mà bé Phương cũng lọt vào mắt xanh của bọn nó. Mắt thằng Toàn giờ này đã nổi lên những mạch máu đỏ ké, trông đến phát tợm. Nhưng thằng Khánh vẫn cố giữ bình tĩnh để giải quyết sự việc:
-Cách khác được không, mấy nhỏ đó có bạn trai cả rồi!
-Có bạn trai à? Kệ đết mấy thằng đó, tao không quan tâm, tao muốn mấy nhỏ đó đi chơi với bọn tao đấy được không?
-Thế chẳng còn cách nào nữa sao?
-Điều kiện của tụi tao thế đấy, nếu không đồng ý thì tao mét đại ca, tụi bây phải tự chịu trách nhiệm!
Nghe xong, thằng Khánh chỉ thở dài rồi quay sang bọn tôi:
-Bọn bây có tự chịu trách nhiệm được không?
-Đương nhiên là được!
-Vậy...cùng chịu với taooooooooo!
Vừa nói, thằng Khánh quay vố một đấm thẳng tay vào mặt thằng lùn nhất làm nó choáng váng ngã đụi xuống đất. Tôi và thằng Toàn tự biết mình làm gì nên cũng lao lên tiếp ứng với thằng Khánh.
Nhắm thắng vào đối thủ phía trước, tôi bước dài áp sát nó rồi chủ động dùng khớp tay tống thẳng vào ngực nhưng nó đó kịp thời đỡ được. Ngay vào lúc đó tôi bắt lấy cánh tay, bẻ quặp ra sau rồi lên một đòn gối chớp nhoáng vào ngực khiến nó há mồm khụy xuống đất.
Thằng còn lại thì thê thảm hơn, bị thằng Toàn dùng đòn tay đánh lạc hướng rồi bất ngờ xoay người quét một đòn đá ngay vào đầu cực mạnh làm nó ngã nhào ra đất nằm sõng soài.
-Phều, chưa đủ trình động vào bé Phương của bố đâu!
-Nè, mọi người sao lại đánh nhau? Họ sẽ làm lớn chuyện đó!
Ngọc Lan chạy đến với vẻ mặt lo lắng.
-Đã đến nước này rồi không muốn cũng không được nữa!
-Sao thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
-Mậu, mày dắt đàn bò về nhà dùm tao đi, tao tạt sang nhà nội thằng Phong bàn chuyện đã!
-Ờ rồi!
Lại trở về với ngôi nhà thân yêu của nội, chúng tôi ngồi bệt xuống thềm nhà với vẻ căng thẳng lộ rõ ra mặt. Ngọc Lan từ nãy giờ cứ bám sát theo tôi cứ như nếu nàng nơi lỏng phút nào tôi sẽ đi sinh sự ngay vậy. Đến cả khi ngồi xuống rồi, nàng vẫn bấu chặt lấy cánh tay tôi hiện rõ cả lằng móng:
-Nhẹ thôi Lan ơi, đau quá!
-Cho chừa, đi sinh sự với người ta!
-Phong có muốn đâu, nhưng tụi nó định làm hại đến Lan đó!
-Hứ, nếu từ đầu Phong chịu nghe lời của bạn Khánh thì đâu đến nổi này!
-Thôi thôi tụi bây im lặng nghe tao nói đây!
Thằng Khánh đập tay hướng sự chú ý của cả bọn về nó.