Ngoài vườn cây trái ra, cách nhà nhỏ Nhung không xa là một bãi đất trống, tuy không rộng mấy nhưng được cái là rất thoảng đãng, ít cây cỏ bao quanh. Điều này hết sức thuận lợi khi gió được luồn thẳng vào trong bãi mà không bị bất cứ chướng ngại vật nào ngăn cản.
Đến từ rất sớm nhưng bãi đất đã khá đồng người đến thả diều. Và thật không khó nhận ra bọn trong băng của thằng Khánh đều tụ họp đầy đủ ở đây. Vừa thấy bọn tôi, chúng nó đã réo lên:
-Ú chà, tụi thằng Phong kìa bây!
-Đâu, à thấy rồi! Có nhỏ mắt xanh nữa kìa, nhìn đẹp ghê!
-Lát tao thả với nhỏ đó, bây không được dành nghen!
-Mơ đi cưng, diều tao to nhất nên phải ưu tiên cho tao!
Khỏi phải nói, từ hồi gặp ngọc Lan đến giờ, bọn nó đã say mê vẻ đẹp của nàng mất rồi. Cũng chẳng trách, lúc tôi mới gặp nàng cũng vậy thôi, thậm chí là còn hơn thế nữa nếu như nàng không cho tôi ăn một cú đạp nhá lửa xuống ao. Nhưng giờ thì tôi không cần phải mơ tưởng như thế nữa, một con diều nhưng hai bàn tay cầm. Tay của tôi và tay của nàng đang cầm chắc con diều đó. Điều đó khiến cho tôi cảm thấy mình thật may mắn, may mắn nhất trần đời khi có Ngọc Lan gần kề.
Nhưng tụi trong xóm thì chưa thấy vậy, bọn nó vẫn lăm le đến nàng:
-À bạn Lanna ơi, đi thả diều với tụi mình nha?
-Ừa, thì…
-Thôi đừng thả diều với thằng này, diều nó xấu quắc thả không vui!
-Ừi, diều mày có đẹp hơn tao bao nhiêu đâu mà đòi chê!
-Ít ra diều tao bự hơn mày, hế hế!
-Bự thì mau hư mày ơi!
Trước tình cảnh khó xử đó, Ngọc Lan tỏ ra khá bối rối khi có cả chục thằng rũ nàng thả diều chung. Nhưng dù cho ai có rũ, nàng vẫn nhìn về một hướng, đó là tôi. Cứ mỗi lời mời được đưa ra, nàng lại nhăn mũi nhìn tôi với đôi mặt đẹp mê người, đôi môi nàng cứ cong cớn lên làm nàng đã quyến rũ, nay lại quyến rũ gấp bội phần.
Hiểu được hết tâm ý của Ngọc Lan, tôi hắn giọng:
-Hèm, cho xí cái nào!
-Gì thế mày?
-Tụi bây thông cảm nghen, Lanna lúc nãy đã hứa đi thả diều với tao rồi!
-Ới, chơi gì kì vậy!
-Mình xin lỗi mọi người nha, mình hứa đi thả diều với Phong rồi!
Ngọc Lan cũng cười xòa phụ họa cho tôi.
Chẳng còn cách nào khác, bọn nó đành quay về tiếp tục việc thả diều với bộ mặt ũ rũ vô cùng. Điều đó chẳng trách tôi được, đó là do bọn nó tự sớn xác vào trước mà không hỏi cô gái đó có đối tượng chưa và hậu quả là thế đấy thôi, hề hề.
Sau việc đó, bọn tôi bắt đầu việc thả diều của mình. Ngọc Lan đương nhiên là cộng tác viên giữ diều cho tôi chuẩn bị đón gió rồi. Khi những cơn gió bắt đầu thổi mạnh, tôi ra hiệu cho Ngọc Lan buông diều và chạy chầm chậm kết hợp với việc giật diều để giúp nó có thể bơi trong gió có hiệu quả hơn là cầm dây chạy thường. Ấy thế mà phải mất 3 lần thử tôi mới đưa được con diều ngoan cố đó lên bầu trời xanh thẳm hòa cùng những con nhiều khác trong một khung cảnh chiều đồng quê trữ tình.
Ghim cuộn dây gân vào một mô đất, tôi ngồi ngã ngửa ra thưởng thức thành quả cả một buổi chiều của mình giờ đang bay phấp phới trên nên trời cao vút, nhỏ xíu và bé tẹo. Ngọc Lan cũng ngồi xuống cạnh tôi, những giọt mồ hôi đã chảy thành dòng trên má nàng. Vừa rồi nàng đã cùng tôi chạy biết bao nhiều vòng trước khi con diều có thể cất cánh, đến tôi còn cảnh thấy mệt huống chi là nàng.
-Nè, có khát nước hông qua bên tụi thằng Khánh uống đi!
-Hì hì, hông khát!
-Đổ mồ hôi kìa!
-Thì nóng mới đổ thôi, hông lẽ cởi áo át!
-Ặc, chết dở!
-Công nhận thả diều tự làm vui thật, hông như diều mua!
-Thế lúc còn bên đó Lan có thường đi chơi không?
-Um…cũng hông nhiều đâu, chủ yếu là cuối tuần đi chơi với đám bạn cùng lớp, ngoài ra thì chỉ có đi tập thể thao thôi!
-Thảo nào lại thon gọn dữ ta!
-Đừng trêu Lan, tại hông có gì làm hết nên tập vậy thôi!
-Nè, vậy Lan có muốn học võ lại hông? Như lúc trước ấy!
-Ui, Phong tiếp tục dạy hả?
-Đương nhiên rồi!
-Có thiệt hông đó!
-Thiệt, 100 phần công lực luôn!
-Hì hì, vậy khi nào về thì dạy luôn nha!
-Rồi ok luôn!
Nhìn sắc mặt Ngọc Lan giờ này rạn ngời quá. Nó như sáng mặt trời luôn soi sáng lòng tôi nhất là khi tôi cảm thấy cô đơn, trống trãi. Có đôi khi tôi tự nhủ với lòng mình đây chắc chắn là tình yêu đích thực của tôi rồi, người có thể làm cho tôi vui, người có thể khiến tôi phải hi sinh tất cả.
Trong cái khung cảnh bình yên này, mấy ai biết được tôi đã phải huy động biết bao nhiều là can đảm mới dám lần mò đến bàn tay nhỏ nhắn của nàng. Nó rất ấm, rất mềm tôi cứ muốn nắm mãi không buông. Và để đáp lại, nàng cũng khẽ siết lấy bàn tay rụt rè của tôi như tiếp thêm động lực để nó có thể suy trì thêm sự can đảm nơi bàn tay nàng.
-Hơ…
Đột nhiên nàng bỗng nhăn mặt tựa đầu vào vai tôi. Thần sắc biến đổi thấy rõ, từ khuôn mặt hồng hào bỗng chuyển sang nhợt nhạt đến phát sợ.
-Gì vậy Lan, sao thế?
-À, không có gì đâu! Tại sáng giờ đi chơi nhiều quá nên thấy mệt đó!
-Có thật không, sao thấy nghiêm trọng vậy?
-Thật mà, cheríe đừng lo!
-Hả vừa…vừa nói sơ ri cái gì đấy?
-Hông biết thì thôi, Lan thả diều tiếp đây!
Nàng lật đật rút dây ghim khỏi mô đất, giật giật con diều làm nó bay phấp phới trong gió. Nhìn nét tinh nghịch của nàng lúc này tôi cảm thấy vừa mừng, vừa lo. Mừng vì chính cô gái này một ngày nào đó sẽ gắn bó với mình, nhưng lo vì thời gian gắn bó đó sẽ kéo dài trong bao lâu…?