Ngày mùng 1 Tết Tây là một ngày khá đẹp khi mới sáng sớm nắng ấm đã bao trùm khắp những tòa nhà cao tầng làm chúng trở nên lóng lánh lóa mắt những ai vô tình ngó phải. Đâu đó trên con đường quen thuộc dẫn đến nhà Ngọc Lan, một vài vệt nắng đã kịp nằm sưởi ấm giữa lòng đường đông nghịt, thế nhưng chúng chẳng ở yên một chỗ được bao lâu khi những chiếc xe đi ngang làm chúng phải nhảy lên hết vai người này, đến đầu người khác nhìn lí lắc đáo để.
Sau một lúc đạp gồng nhễ nhại cả mồ hôi, tôi cũng tới nhà Ngọc Lan để đón con bé Noemi đi chơi như những gì đã hứa mấy ngày trước. Thường thì mỗi lần đến, người mở cổng đầu tiên lúc nào cũng là thằng nhóc Bảo cả, nhưng vẻ như cuộc sống của tôi không có chút sóng gió thì tôi ăn không ngon vậy. Bấm chuông không bao lâu, một người phụ nữ tóc vàng quen thuộc từ trong nhà bước thủng thỉnh ra mở cổng, khỏi phải nói, tôi liền nhận ra ngay đó chính là mẹ của Ngọc Lan.
Thấy tôi ngoài cổng, bà ấy chạy nhanh ra ngay:
-Ồ, thì ra người chở con bé đi chơi là con hả?
-Dạ, chỉ chợ đi chơi cho vui thôi ạ!
-Xem ra con có duyên với hai đứa con nhà cô nhỉ, đứa nào cũng biết đến con cả!
-Dạ, tại quen biết sơ sơ thôi mà cô!
-Ừm, sơ sơ thôi mà! Tối con có rảnh không?
-Hả, dạ chi vậy cô!
-Ăn tiệc với gia đình cô tối nay nhé! Lâu rồi mới về nhà thăm con bé mà!
-À, vậy không thành vấn đề!
-Ừ, thôi con bé ra tới rồi, cô vào nhà nhé, hai đứa đi chơi vui vẻ!
Vừa nói đến đó, Noemi cũng ra tới nơi, nó gật đầu chào mẹ mình một cái rồi chạy ra ngay với tôi:
-Này, anh đã nói cái gì với mẹ tôi đấy hả?
-Ế…ế…giao kèo nhen!
-Hừm, anh đã nói cái gì với mẹ…em…!
-Hề hề, có gì đâu, chỉ là mẹ em mời anh tới nay ở lại với gia đình ăn tiệc thôi mà!
-Rồi anh có đồng ý không?
-Ừ thì có, thấy mẹ em mời vui mà!
-Trời ạ, anh đồng ý chi thế, anh có biết ba em khó cỡ nào không?
-Thì mời ăn cơm thôi mà, có gì to tát đâu?
-Thật là ngốc đến chẳng thể nói được câu nào nữa, tại sao lại tự tiện quyết định chứ?
Con bé khoanh tay trước ngực thở hắc một hơi bực bội chẳng thèm nhìn tôi.
-Thôi có gì đâu mà, mọi chuyện cứ để anh tự lo, giờ đi chơi hén?
-Nghe cho kĩ đây, lần sau anh mà còn tự tiện quyết định thì đừng trách sao chị Lan nghĩ xấu về anh đấy!
-Rồi rồi, lần sau không tự ý quyết định nữa, được chưa bé con?
-Còn nữa, anh không được gọi em là bé con, nghe mà nổi hết cả da gà!
-Rồi rồi, đi nào! Kẻo trễ đấy!
-Đi đâu mà trễ?
-Đi chơi thảo cầm viên?!
-Em không phải con nít, không đi chơi mấy chỗ đó đâu!
-Không phải chỉ có hai tụi mình đâu, mà còn có bạn anh nữa cơ?
-Sao, anh bảo gì?
-Hôm nay anh sẽ chở em đi chơi chung với nhóm anh đấy!
-Lại tự ý quyết định nữa à?
-Không không, cái này có hẹn trước mà, tại anh không biết số của em để thông báo thôi!
-Hừm thôi được rồi! Đi nhanh đi!
Con bé lều bều ngồi lên xe với bộ dạng nom khó chịu ra mặt.
Tết tây ngay ngày chủ nhật là một dịp khá thuận lợi để đi chơi đây đó, vì thế có thể lí giải vì sao trên đường lại nhiều người qua lại đến vậy, thấy ai ai cũng có cặp đi với nhau thân mật, tôi cũng thấy mũi lòng chút đỉnh, dù rằng là có con bé ngồi sau đấy, nhưng nó có là gì với tôi đâu mà thân với chả mật chứ. Lúc này, tôi chỉ nghĩ đến Ngọc Lan mà thôi, không biết giờ này nàng làm gì bên ấy, chắc là đang ngủ hoặc đại loại thế, nghe con bé Noemi nói ở bên đó trễ hơn bên đây đến 6 tiếng lận mà. Ước gì được nhìn thấy nàng lúc này chắc tôi phải khóc rú lên chạy đến ôm chầm lấy nàng chứ ít.
-Này, lo chạy đi, suy nghĩ cái gì thế?
Đang mộng đẹp, giọng con bé Noemi lại cất lên làm tôi hoàn hồn suýt đâm cột điện. Thấy thế con bé lại nhặn lên:
-Chạy kiểu gì kì thế, muốn chết à?
-À không, đang suy nghĩ về chuyện đi chơi ấy mà!
-Đi chơi thì có gì phải suy nghĩ chứ? À mà này!
-Hả, chuyện gì thế?
-Sau này trước mặt Bảo anh cứ gọi em là Mi đi!
-Tại sao lại là Mi?
-Đó là tên bên nội đặt, Dương Ngọc Mi, chỉ người trong gia đình mới gọi thôi, biết chưa?
-Rồi, bé Mi cứ yên tâm!
-Em nhắc lại là không được gọi em bằng bé, lần nữa đừng trách đấy!
-Rồi, hề hề!
Cứ thế bọn tôi bon bon đến thảo cầm viên trong không khí hết sức náo nhiệt của nơi này.
Hôm nay cu Toàn rũ khá đông, ngoài nó với bé Phương ra còn có tụi thằng Huy, Bình, Tú với thằng Khanh khờ ụt ịt. Vừa thấy bọn tôi, tụi nó đã reo lên, xúm lại bàn tán làm con bé Mi dạn lắm cũng có đôi phần lui bước, móng tay cứ bấu vào cánh tay tôi đau điếng.
-Ê Phong, đây là ai vậy mày?
-À, người quen học cùng trường với tao đó!
-Gấu của thằng Phong đấy!
Chưa kịp khép mồm Toàn phởn đã bắt đầu chiến dịch thử lửa con bé Mi bằng một câu nghe như sấm rền làm cho đám thằng Huy đã láo nháo lại càng láo nháo hơn:
-Gì, bạn gái mày đây hả Phong?
-Lẹ thế mày, mới mấy tháng trước còn bảo chờ nhỏ Lanna về mà!
-À thì…
-Để mọi người khỏi thắc mắc em xin giới thiệu luôn, em hiện giờ là bạn gái duy nhất của anh Phong đây, không có Lanna nào hết nhé!
Con bé vừa dứt lời, cả đám liền trố mắt há mỗm chẳng nói một lời nào, riêng chỉ có Toàn phởn là đứng vuốt cằm gật gù tỏ vẻ am tường lắm. Chắc nó đang nễ con bé vừa vượt qua được thử thách đầu tiên của nó, nhưng theo như những gì tôi biết về thằng này, nó sẽ không bỏ qua một cách dễ dàng như thế đâu.
Nhóm bọn tôi bắt đầu tham quan thảo cầm viên từ cổng chính, nó là một khuôn viên khá rộng lớn với nhiều loài động thực vật lí thú như voi, hưu, nai, tê giác, khỉ, cọp. Dù thế con trai bọn tôi cũng chả hứng thú lắm, nhất là tụi thằng Huy chỉ tăm tia ngắm gái đẹp xung quanh thay vì ngắm động vật một cách say mê như bé Phương, em lúc nào cũng hồn nhiên như thế cả, hết tíu tít cho voi ăn rồi lại chạy lót tót sang chuồng khỉ nhảy đong dỏng lên thích thú, duy chỉ có chuồng cọp với chuồng cá sấu là em chẳng bao giờ bén mảng tới dù cho thằng Toàn có lôi kéo tới mức nào và hậu quả của việc lôi kéo này là cu Toàn ăn ngay một cú dẫm giò tóe lửa. Còn còn Ngọc Mi thì vẫn bình thường chẳng tỏ ra mặt bất cứ cảm xúc gì ngoài khẽ lắc đầu nhíu mày mỗi khi tụi thằng Huy trầm trồ về mấy nhỏ con gái đẹp đi ngang.
Buổi tham quan vẫn cứ tiếp diễn thế cho đến xế trưa, bọn tôi ghé vào ngồi trên một bãi cỏ rộng quanh bờ hồ để nghỉ trưa tiếp thêm năng lực từ mấy hộp cơm mới mua lúc nãy. Duy chỉ có con bé Mi là không cho tôi mua cơm theo làm giờ đây bọn tôi phải ngồi nhìn cả đám ăn mà bụng cứ sôi ùng ụt như nhịn đói lâu ngày. Nhưng con bé chẳng để tôi chờ đợi lâu, khi cả bọn còn chưa ăn được nửa hộp, nó liền rút từ trong balô ra 2 hộp nhựa, 1 giữ lại và 1 đưa tôi. Mở ra, cả bọn mới sững sờ khi bên trong hộp nhựa là phần cơm trưa cá kho tiêu thơm nứt mũi cùng với đó là lời nói ngọt như mía lùi của con bé:
-Anh ăn cơm, em tự tay làm đó, ăn cơm mua ở ngoài không hợp vệ sinh đâu!
Ngay tức khắc cả bọn phải ngừng việc ăn lại mà nhìn vào hộp cơm đang cằm trên tay với vẻ mặt có đôi chút thôn thốn. Đã thế con bé Noemi lại cất giọng cực kì nhu mì của mình:
-Đũa của anh nè, ăn cơm ngon miệng nha!
Cả đám bây giờ mặt cứ đơ ra như tượng trước những biểu hiện cực kì hiền nhu của con bé, riêng chỉ có bé Phương là cau mày, phồng má thúc vào hông thằng Toàn một cú làm nó tỉnh mộng suýt phun hết cơm ra ngoài.
Thật không thể ngờ rằng một Ngọc Mi kiêu kì, sắc xảo thường ngày lại có thể đảm đang, ôn hòa đến vậy. Dù biết con bé đang đóng kịch theo giao kèo nhưng nếu cứ thế này tôi e là sắt thép cũng phải chảy chứ huống hồ gì là một thằng con trai bình thường như tôi. Ngay cả thằng Toàn bây giờ cũng đã nhíu mày, nheo mắt gần như chả tin vào mắt mình nữa, sau bữa ăn nó liền kéo tôi ra nói riêng:
-Mày có biết mày đang ở gần miệng cọp thế nào không?
-Miệng cọp gì?
-Còn không hiểu à, con nhỏ đó không phải tầm thường đâu!
-Thì lỡ rồi biết sao giờ, nhờ nó tao mới có thể gặp lại Ngọc Lan thôi!
-Ừ, mong là vậy, chỉ sợ…
Tự nhiên mặt nó phởn lên thấy rõ làm tôi tò mò:
-Chỉ sợ gì?
-Mày có thích cả chị lẫn em không?
-Bố thằng bệnh!
Tôi tức tối cốc cho nó một cú trước khi hai thằng trở về chỗ cả nhóm đang đợi để tiếp tục cuộc tham quan thú vị. Cả nhóm hôm đó tham quan chừng 1 hơn một tiếng nữa thì ra về, Toàn phởn với bé Phương thì khỏi phải nói chắc lại đi tăng 2 đâu đó, còn tụi thằng Huy lại về sân cát đá banh với tụi trong sớm để lại mình tôi và Ngọc Mi chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi băng ghế đá ngắm đường phố tập nập mà không khỏi chán chườm.
Đến giờ phút này, con bé mới trở lại bản chất của mình:
-Này, anh chẳng còn chỗ để đi sao mà cứ ngồi đây!
-Sặc, mới đó còn hiền lành mà!
-Em chỉ hiền lành với người thân thôi, như thế là đủ hiểu rồi chứ?
-Ẹc, anh chẳng phải người thân của em sao?
-không, hoàn toàn không, không bao giờ!
-Đừng có phũ thế chứ!
-Thôi đừng nói việc này nữa, còn chỗ nào đi không?
-À còn, đi uống cà phê đi, ngồi nhâm nhi tới chiều cũng được, cappuccino nhé!
-Sao, đi uống cappuccino à? Uống ở ngoài chẳng ngon đâu, dù gì anh cũng dẫn em đi chơi cả ngày coi như trả công vậy!
-Hả, trả công gì cơ?
-Anh thích uống cappuccino chứ gì, về nhà đi em pha à uống!
-Về nhà em á?
-Thế muốn đi đâu nữa?
-À không, cappu thì cappu, hề hề!
Thế là bọn tôi lại ngược về nhà Ngọc Lan để thưởng thức món cappuccino do chính tay Ngọc Mi làm. Dù thế nhưng tôi cũng không có chút hứng thú lắm, cappuccino thì Ngọc Lan pha là nhất rồi, chẳng ai có thể pha ngon hơn được, nàng chuyên về món Tây mà, con bé Ngọc Mi này cùng lắm là chỉ giỏi món ta thôi, không đời nào pha ngon hơn Ngọc Lan được đâu. Nghĩ là thế nhưng tôi vẫn muốn thưởng thức những món mà con bé này chế biến ra sao lắm, như món cơm lúc nãy vậy, thật ngon không chê vào đâu được, mùi vị của cá cứ như tan trong miệng.
Mãi mê suy nghĩ thế nào, nhà của Ngọc Lan đã hiện ra trước mặt, vừa tính bước vào tôi chợt khựng người:
-À mà giờ có ai trong nhà không?
-Sợ à, yên tâm đi, Bảo thì đi chơi với bạn đến chập tối, còn ba mẹ em cũng đi ra ngoài rồi, đến tối mới về!
-À, thế được!
-Được gì cơ, dù gì anh cũng phải ở lại đây ăn tối mà, sớm muộn gì cũng phải gặp họ thôi.
-Ẹc, ở lại ăn tối nữa sao?
-Chẳng phải anh đã hứa với mẹ em rồi à, mẹ em trọng lời hứa lắm đấy, không nuốt lời được đâu!
-Uầy…!
-Uầy gì, thế có muốn uống cappuccino không?
-À, muốn muốn!
Thế là tôi lại trở về căn nhà quen thuộc nơi tôi đã từng có biết bao nhiêu kỉ niệm đẹp với Ngọc Lan tại đây. Bộ sô pha đó, căn bếp đó và cả chiếc cầu thang dẫn lên tầng hai nữa, mọi thứ vẫn chẳng thay đổi chút nào duy chỉ có người con gái hồn nhiên, tinh nghịch hay pha cappuccino ở căn bếp là không còn nữa, thay vào đó là một dáng người bé xinh, tóc xoăn ngắn đang đứng đó miệt mài làm tách cà phê như đã hứa với tôi lúc nãy.
Xét về tầm vóc, Ngọc Mi khá thấp, mang nhiều nét Việt hơn cô chị, vả lại sở thích ăn mặc cũng khác nhiều so với Ngọc Lan. Nếu cô chị thích mặc những bộ thoải mái, năng động thì cô em lại chọn ình những trang phục kín đáo, đậm chất Việt hơn rất nhiều, đặc điểm duy nhất khiến con bé nổi bật chính là đôi mắt nai tròn xoe, xinh xắn đó, vừa nhìn vào chẳng ai có thể phủ nhận rằng đó là con lai được,thật là hút hồn người thưởng thức.
Chốc sau, ly cà phê nghi ngút khói cũng được đặt ở trước mặt tôi, trên bề mặt được trang trí hình bông hoa 3 cánh y như chiếc kẹp tóc của nhỏ khiến cho nó trở nên lôi cuốn lạ lùng. Tôi nâng tách lên, hóp một ngụm đầu tiên và cảm nhận mùi vị cà phê đang lan tỏa trong miệng.
“Thật tuyệt vời!” đó là những gì tôi có thể nói được khi uống thử ly cappuccino do con bé Ngọc Mi pha. Nó chẳng những không kém cạnh gì so với của Ngọc Lan, thậm chí về mùi hương còn có đôi phần nhỉn hơn khi vị ngọt và vị đắng cứ thay phiên liên tục một cách mê hoặc trong miệng tôi.
Thấy tôi không thốt nên lời, con bé cười khẩy:
-Chắc anh đang so với hương vị của chị Lan pha phải không?
-Ơ, sao…
-Nói thật cho anh biết, cappuccino là do em dạy chị Lan cách làm đấy!
-Sặc, thật à, không thể nào?
-Nhưng đó vẫn là sự thật, thế biết được sự thật này rồi, anh có còn thích chị Lan nữa không?
Từng lời nói của nó hiện giờ tựa như những con dao lao vào tim tôi đau đến bàng hoàng. Nhưng đó vẫn chưa đủ để tôi dừng yêu Lan, ở nàng còn nhiều điểm khác để tôi yêu mà.
Ngụy biện bởi lí do đó, tôi chống chế:
-Còn thích chứ, anh vẫn thích con người của Ngọc Lan mà, dù có pha cà phê ngon hay không anh vẫn thích!
-Ô là la, trả lời hay đó, tách cà phê này coi như phần thưởng dành cho anh vậy, từ từ mà thưởng thức nhé, em lên lầu có chút việc đây!
Nói rồi nó hững hờ để tôi lại với tách cà phê vẫn còn khói nóng hổi. Cầm tách cà phê, trong lòng tôi bỗng dấy lên một cảm giác gì đó kì lạ lắm, nó cứ làm tôi cảm thấy Ngọc Lan không hoàn hảo như tôi nghĩ nữa. Nhưng dù sao thì tình cảm tôi dành cho nàng còn nhiều lắm, một chút chuyện cỏn con đó không làm hình ảnh của nàng phai nhòa trong tim tôi đâu, tôi sẽ vẫn mãi chờ nàng mà, phải không?
Đến chập tối, những người trong nhà của Ngọc Mi cũng lần lượt trở về, đầu tiên là thằng nhóc Bảo với bộ mặt hầm hầm như mọi ngày khi nhìn thấy tôi, sau cùng là ba mẹ của Ngọc Mi. Mẹ nàng thì vẫn vui vẻ ôn hòa nhưng ngược lại ba nàng có chút khó chịu khi tôi chào ông, chắc có lẽ ông đang nghĩ tôi là một thằng lăng nhăng hết quen Ngọc Lan rồi lại quen đến Ngọc Mi chăng?
Tuy nhiên, bỏ qua những suy nghĩ đó bữa tiệc gia đình vẫn được diễn ra.
Về món ăn, đa phần là những món mang hương vị quê nhà như thịt ram, cá kho, canh chua…những món này trước đây tôi đã từng ăn qua, nhưng quả thật nó ngon hơn hẳn. Dù thế tôi cũng chẳng dám gắp nhiều được, ba của Ngọc mi lúc cũng nhìn tôi nghiêm nghị khiến cho những ý định gắp đồ ăn của tôi tan biến theo mây khói, suốt cả buổi tôi chỉ dám ăn cơm không chang canh mà không tài nào gắp món thịt ram ngoái khẩu ở bên phía ba Ngọc Mi được. Mẹ nhỏ là người nhận ra đầu tiên và cười đùa:
-Sao suốt buổi mà con ăn canh không vậy?
-Dạ không ạ, tại con thích ăn canh.
-Ăn hoài một món chán lắm, ăn thử món thịt ram bé Mi nhà cô làm đi, ngon lắm đó!
-Dạ dạ, để con thử!
-Bà không cần phải khách sáo đâu, người ta muốn ăn gì thì tự lấy!
Ngay lúc đó giọng của chú lại vang lên trầm trầm làm tôi giật mình vội bỏ ngay cục thịt ram trở lại chén.
-Ông này thiệt tình, khách đến nhà mình phải tiếp chứ!
-Tiếp sao thì tiếp, nhưng đừng có đối xử như người trong nhà là được! Nhân tiện đây Phong cho chú hỏi, con đang quen Ngọc Lan hay Ngọc Mi?
-Hả, dạ chuyện này…
-Kìa anh, sao tự nhiên lại hỏi như vậy?
-Bà để yên cho tôi giải quyết, không thấy nó đang bắt cá hai tay hai đứa con gái mình sao?
-Tụi nó còn nhỏ tuổi mà, có biết chuyện gì đâu, ông làm quá rồi!
-Linh tính của tôi không sai đâu, con bé Lan tôi còn vu vi để bà giải quyết được nhưng với con bé Mi thì tôi không đứng nhìn được đâu! – ông nhíu mày trừng mắt nhìn tôi – Phong, nghe chú hỏi, con đang quen con bé Lan hay con bé Mi?
-Dạ, con…
-Trả lời chú nhanh, đây không phải là việc để đùa!
-Nhưng…
-Nhanh!!
-Phải, tụi con đang quen nhau…
Cuối cùng câu hỏi của cũng đã có đáp án, nhưng người trả lời không phải là tôi mà là Ngọc Mi. Giữa áp lực phải trả lời câu hỏi, con bé đã mạnh dạn đứng lên thừa nhận trong ánh mắt sững sốt của mọi người xung quanh mà hơn ai hết, đó chính là ba của nhỏ. Sắc mặt ông chuyển từ cau mày, bực bội sang thẫn thờ như vô hồn chỉ sau câu trả lời ngắn ngũn. Nhưng chỉ thoáng chốc, ông lại giận dữ lên, gương mặt của ông đanh lại mà gắt mạnh:
-Mi, lên lầu nói chuyện riêng với pa…!
-Dạ…
Con bé không dám cãi một lời, chỉ bẽn lẽn ngồi dậy rồi đi nhanh lên lầu một mạch chằng thèm nhìn tôi một lần.
Cả bàn ăn giờ này chỉ có mình tôi với thằng Bảo. Cảm giác chộn rộn lại ngập tràn trong người tôi thật đau nhói. Tất cả là tại tôi đã lỡ hứa với mẹ nàng tham gia buổi tiệc này, nếu như tôi quyết đoán hơn chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện kinh thiên động địa như thế. Chiếc ghế tôi ngồi giờ này nống như lửa đốt, tôi chỉ muốn chạy thật nhanh lên phòng để xem con bé có bị gì không, dù sao nó đã chịu hi sinh đỡ đạn dùm tôi trả lời câu hỏi đó mà, nếu nó có mệnh hệ gì chắc tôi chẳng dám nhìn mặt Ngọc Lan mất.
Đang dầu sôi lửa bỏng thế, thằng Bảo lại dè bễu:
-Tại anh cả đấy, đồ hèn nhát!
-Gì, tại anh à?
-Chứ sao, không vì cái tên vô dụng như anh thì Ngọc Mi ngoan hiền ngày nào không xảy ra cớ sự như thế đâu.
-Chứ không phải tại em lúc nào cũng đeo đuổi người ta dai như đĩa à?
-Anh nói cái gì, nói lại xem!
-Anh nói mày là thăng bám dai như đĩa đấy!
-Vút…chách…
Vừa kết thúc câu, nó liền tung ngay một cú đá vòng nhắm ngay mặt làm tôi giật mình đưa tay đỡ rồi lùi lại vài bước:
-Tôi nói cho anh biết, tôi yêu Mi thật lòng mới làm thế, đỡ hơn cái tên vô dụng như anh chả làm được gì, chỉ khiến cho Mi đau khổ hơn thôi!
-Đau khổ gì chứ, hổ dữ không ăn thịt con, Ngọc mi cùng lắm là bị mắng thôi!
-Hừ, vì thế tôi mới nói anh chả biết gì, Chị Lan và Ngọc Mi do hai bên nội ngoại chia nhau ra chăm sóc vì thế cũng chịu ảnh hưởng lối sống của hai bên. Ngọc Mi theo gia quy bên nội nên rất khó, không có cảnh ngồi không nghe mắng như anh nói đâu, rõ chưa?
-Sao…
Đến đây, tôi hoàn toàn chẳng còn chút khí thế nào để cãi nhau với thằng Bảo nữa. Những lời nói của nó đã đánh sập tôi hoàn toàn. Trước đây tôi cũng đã từng nghe nói đến, nhưng giờ đây phải đến khi thằng Bảo xác nhận lại tôi mới dám tin. Ngọc Lan và Ngọc Mi tuy là hai chị em nhưng được hai bên nội ngoài nuôi dưỡng, chả trách sao tính cách lẫn lối sống của hai người quá khác nhau. Nhưng hơn hết, Ngọc Mi được bên nội nuôi từ nhỏ, đó chính là lí do vì sao con bé lại kín đáo, sắc xảo hơn chị rất nhiều. Giờ đây, con bé đang chịu sự giao huấn của người cha khó tính, chắc chắn sẽ chẳng có điều tốt lành gì. Chỉ nghĩ đến thôi tôi đã đâm rùng mình, chẳng đứng vững được.
Ngồi chờ 5 phút rồi 10 phút, tôi chẳng thấy bất cứ tiếng động gì ngoài sự yên ắng đến phát sợ. Thằng Bảo vẫn ngồi đấy, xoay xoay hai ngón cái tỏ vẻ khẩn trương không kém. Nhưng rồi sự chờ đợi của tôi cũng được đền đáp, chỉ vài phút sau, cả ba người đều đủng đỉnh từ trên lầu đi xuống, trông nét mặt như chẳng có gì xảy ra cả, riêng chỉ có ba của nhỏ là con hơi bực nhưng không còn cáu gắt nữa.
Vừa nhìn thấy tôi, con bé liền lên tiếng:
-Anh lên đây, có chút việc!
Chỉ khi có sự gật đầu của ba mẹ con bé, tôi mới dám rụt rè bước theo Ngọc Mi lên tầng thượng theo sự chỉ dẫn của con bé. Tại đây đã được kê sẵn một bộ bàn ghế từ lúc nào.
Nhẹ nhàng ngồi xuống, con bé từ tốn:
-Anh ngồi xuống đi, em nói chuyện này!
-À ừ, em nói đi!
-Chắc nãy giờ ở dưới lầu Bảo cũng đã kể anh nghe về chuyện nội ngoại chia nhau nuôi tụi em rồi phải không?
-Ừ, phải nhưng sao kì vậy?
-Hừm, cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu nữa, ba mẹ em lúc đến với nhau bị gia đình hai bên ngăn cản nhiều lắm, nhất là bên nội lúc nào cũng muốn giữ gìn dòng máu thuần Việt nên ra sức can ngăn hết mực.
-Rồi sao hai người có thể đến với nhau?
-Đó là do lòng kiên trì của mẹ đã làm bên nội cảm động. Nhưng không vì điều đó mà bên nội thay đổi lập trường của mình. Thế là mẹ em phải chấp nhận điều kiện rằng nếu sinh ra đứa đầu tiên thì sẽ do bên ngoài nuôi, còn đứa thứ hai sẽ do bên nội nuôi, và nếu bất kì đứa con nào đến 16 tuổi đều phải về Việt Nam tiếp tục học…
-Và em đã được bên nội nuôi phải không?
-Ừ, để tiện việc chăm sóc, bên nội đã sang tận Pháp định cư để nuôi dạy rèn luyện em theo khuôn khổ gia giáo.
-Thế chắc là vất vả lắm phải không, hai chị em gặp nhau như thế nào?
-Đã quen rồi, không sao đâu. Cứ mỗi tuần hai đứa được nghỉ lại được hai bên cho gặp nhau. Lớn lên thì được tự do hơn một chút nhưng vẫn phải theo khuôn khổ.
-Vậy là những gì em được dạy là nhưng gì em đã thể hiện với anh lúc đi chơi thảo cầm viên phải không?
Con bé không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi nhìn lên bầu trời đen kịt đầy sao. Thấy thế tôi vội mở lời nhằm tránh khoảng lặng quá lâu.
-Vậy còn chuyện bản giao kèo thì sao?
-Bây giờ mọi chuyện đã đến nước này rồi, không thể cho ai biết được!
-Vậy chẳng lẽ…
-Đúng, bây giờ mọi người đều biết em đang quen anh rồi!
-Ặc, vậy phải làm sao đây?
-Còn làm sao nữa, thì phải giả giống hơn trước chứ sao?
-Trời, phải vậy nữa à?
-Ba em là một người cực kì khó tính, vất vả lắm mới thuyết phục được ông ấy. Chúng mình không còn đường lùi đâu!
Vừa nghe, tôi như suy sụp hoàn toàn. Tương lai của tôi bây giờ hoàn toàn mù mịt. Thậm chí tôi còn chưa thể mường tượng ra được sau này mình sẽ như thế nào với con bé đây. Trò chơi tưởng chừng như vô hại bây giờ lại trở thành chướng ngại vật lớn nhất giữa tôi với Ngọc Lan rồi, thiệt là khổ gì đâu!
-À Mi ơi, hỏi xem Phong có khát nước không lấy ít nước chanh mẹ mới pha lên uống nè!
Giữa lúc cùng cực, giọng của mẹ nhỏ vang lên, con bé vội lật đật đứng dậy hỏi:
-Anh khát nước không, em xuống lấy nước chanh lên uống nhé?
-Ừm sao cũng được!
-Vậy ngồi đây đợi xíu nhé, em lên ngay!
Con bé vội lót tót chạy xuống để lại mình tôi nơi đây với những đám mây đen mù mịt bao quanh khắp người. Thế nhưng chẳng âm tính được bao lâu, tôi lại giật thót bởi tiếng chuông điện thoại lạ lẫm. Ngó ngang ngó dọc tôi chợt phát hiện ra âm thanh đó phát ra từ chiệc điện thoại đang để trên bàn. Hình như đó là điện thoại của Ngọc Mi, lúc nãy tôi có thấy con bé cầm nó. Thế nhưng tôi cũng chẳng quan tâm lắm, điện thoại reo một lúc rồi tắt lịm, ấy vậy mà chưa đầy 10 giây sau, nó lại reo lên. Tôi bắt đầu bối rối chờ con bé lên trả lời điện thoại nhưng có vẻ nó không hề nghe thấy. Chẳng chờ con bé nữa, tôi vôi chộp lấy điện thoại toan chạy xuống đưa cho nó nhưng vừa đến cửa tầng thượng điện thoại lại tắt. Quá tò mò ai giờ này gọi con bé gấp thế, tôi ngó xuống tầng dưới như bản năng rồi len lén mở điện thoại ra xem. Ngay tức thì, tôi phải sững sốt khi số điện thoại đó được con bé lưu là chị hai, mà chị hai của con bé tức là Ngọc Lan.
“Vậy Ngọc Lan mới vừa gọi cho nó sao?”
Chưa kịp dứt dòng suy nghĩ, chuông điện thoại lại reo lên, đó vẫn là số của nàng. Lúc đó trong đầu tôi bỗng nãy ra một ý định liều lĩnh.
Có nên trả lời điện thoại không?
Đọc tiếp Cappuccino 2.0 – chương 131