Cappuccino 2.0

Đường hoa dạo ấy khá là đông nhưng chủ yếu tập trung ở các được trang trí bắt mắt là nhiều, vì những chỗ đó cảnh quan rất đẹp là chỗ lí tưởng để chụp hình lưu niệm các kiểu. Thằng Toàn thì không thích thế, nó thích những chỗ yên tĩnh hơn mặc dù bản thân nó cũng không yên tĩnh là bao nhưng đi với bé Phương là phải thế rồi. Nếu cứ đông ngùn ngụt như vậy thì làm sao thể hiện tình cảm với bé Phương được.
Lặng lẽ dẫn bé Phương đi vào một góc đường hoa, nó mỉm cười bông đùa:
-Sao có mỏi chân chưa bé Phương, có cần anh đi mua cà lem cho không?
-Hứ, hông mỏi! Cứ kêu người ta bằng bé hoài, ghét!
-Bởi vì Phương mãi là bé Phương của anh mà!
-Từ hồi nào, sao người ta hông biết?
Tức thì nó quỳ một chân xuống đất, nắm lấy tay bé Phương hạ giọng thật trầm, thật nhẹ:
-Phương à, đáng lẽ Toàn phải làm việc này từ lâu rồi! Nhưng Toàn muốn có thêm một thời gian nữa để quả trên cây có thể chín, như thế mới ăn ngon được! Và đây là lúc để thưởng thức nó...
Rồi nó hít một hơi thật sâu, hướng mắt về bé Phương giờ này đang rất bối rối:
-Làm...bạn gái của…Toàn nha!
Có lẽ việc này đã được một số người nước ngoài và những người khác phát hiện ra nên họ liền vây kín, chụp hình, hò reo như sấm dậy:
-Đồng ý, đồng ý, đồng ý…
Trước áp lực từ số đông và tình cảm đã dành cho thằng Toàn từ lúc trước nên bé Phương sau một lúc ấp úng đã khẽ mỉm cười gật đầu đồng ý lời tỏ tình của thằng Toàn.
Được nước mọi người càng lần tới:
-Hôn đê, hôn đê, hôn đê…
Cả bé Phương và thằng Toàn giờ này đều lúng túng trước lời yêu cầu của khán giả xung quanh. Cả hai tụi nó đều chưa từng làm việc này bao giờ và chưa từng làm những việc này trước mặt đông người như thế cả. Nhưng chắc chỉ có bé Phương là lúng túng thôi, còn thằng Toàn thì làm gì có chuyện lúng túng như thế chứ, nó là tay chơi sành đời mà. Tuy nhiên nếu bé Phương còn rụt rè ép sát vào người nó thế này thì chẳng bao giờ nó làm được gì cả.
Bí đường, nó thúc tay Ngọc Phương lí nhí:
-Nè, Phương! Giờ làm sao đây?
-Hông biết, Toàn làm sao thì làm, miễn là họ đừng chọc chúng mình nữa!
Bé Phương chu mỏ nũng nịu thúc vào hông thằng Toàn làm nó suýt ná thở. Nhưng không lâu sau đó nó lại thỏ thẻ với Ngọc Phương:
-Nè, Toàn có cách rồi đó! Nhưng cần sự phối hợp của Bé Phương thôi!
-Phối hợp sao?
-Nhắm mắt lại đi!
-Ò…!
Khi bé Phương vừa nhắm mắt thì cũng là lúc nó chộp lấy hai má của em, đặt vào môi em một nụ hôn thật thắm thiết. Bé Phương lúc đầu tỏ vẻ ngạc nhiên lắm, em cứ mở trao tráo mắt nhìn thằng Toàn nhưng chỉ chốc sau em lại nhắm nghiền mắt, bá lấy cổ của thằng Toàn ghì xuống hôn đáp trả nó trong tiếng hò reo thích thú của mọi người xung quanh.
Sau màn hôn nồng cháy đó, có vẻ như mọi người đã thỏa mãn với cặp đôi này nên họ chỉ xúm lại chúc mừng rồi nhanh chóng hòa vào dòng người tấp nập để tiếp tục chuyến du xuân đường hoa của mình. Giờ đây chỉ còn lại thằng Toàn với bé Phương đang bẽn lẽn nhìn nhau.
Bé Phương thì xem ra mắc cỡ ra mặt, hai má của em cứ ửng hồng cả lên, chỉ biết cúi mặt nhìn đất chứ không dám nhìn đi đâu cả. Còn thằng Toàn thì khỏi nói, phởn ra mặt. Nó cúi xuống ngước mặt lên nhìn bé Phương cười đùa:
-Sao rùi, làm gì mà đỏ mặt thế?
-Đỏ đâu, tại người ta mệt đó!
-Nãy giờ làm gì mệt?
-Thì… - Hai má em càng đỏ hơn – hông nói với Toàn nữa đâu, đi chết đi!
Em chu mỏ bực dọc đi một mạch về phía trước làm thằng Toàn hốt hoảng chạy theo:
-Ấy, gì vậy?
-Xê tui ra, đồ vô cảm!
-Sặc, vô cảm gì đâu! Có sao nói vậy thui mừa!
-Hứ! – Em phồng má quay mặt đi chỗ khác.
Thấy bé Phương giận dỗi như thế, thằng Toàn chẳng muốn làm căng nữa. Nó nhẹ nhàng nắm tay bé Phương làm em hơi bối rối rồi khẽ thì thầm với em:
-Thôi, đừng giận Toàn nữa nha, biết lỗi rồi mừa!
-Thiệt hông, thấy miễn cưỡng vậy?
-Thiệt luôn, bé Phương muốn phạt gì cứ phạt đi!
-Vậy Toàn nhắm mắt lại đi!
-Rồi, đừng oánh đau quá nhen!
-Chuẩn bị lĩnh hình phạt đi!
Vừa nói bé Phương vừa chồm lên hôn phớt vào môi thằng Toàn làm nó sững sốt nhìn em cứng họng chẳng nói được một lời. Bởi lẽ nó không thể ngờ rằng bé Phương lại chủ đông hôn nó như thế. Phải khó khăn lắm nó mới ú ớ được vài câu:
-Gì…đây?
-Hình phạt!
-Phạt…hả?
-Hì hì, hình phạt của tình yêu! – Rồi em nắm lấy tay nó - Tiếp tục đi dạo thôi!
Đấy chuyện tình của Toàn phởn chỉ có thế không hào hoa, không hoa mĩ nhưng nó đủ để bất kì ai chứng kiến cũng phải ganh tỵ và ước ao để có một tình yêu lãng mạn giống như nó, một tình yêu tuyệt vời giữa hai con người tuyệt vời.
Điều đó cũng giải thích vì sao tôi đã từng nói rằng người bạn gái của thằng Toàn lại ghê gớm gấp mấy lần Lam Ngọc là vì bé Phương tuy hiền hậu nhưng một lời nói có thế khiến thằng Toàn làm theo răm rắp còn Lam Ngọc thì đương nhiên nó chỉ tìm biện pháp chống chế tức thời thôi. Bởi thế mới có câu tình yêu có thể thay đổi tất cả, bao gồm cả một con người…
__Ngoại Truyện – cappuccino 2.0__


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui