Trở về ngôi nhà thân yêu của mình sau buổi ăn sáng đặc sắc ở nhà Ngọc Lan. Tôi vẫn để con bé trong phòng mình phòng khi hai chị em lại xảy ra xít mít phá vỡ kế hoạch vốn đáng tiến triển rất tốt này.
Để con bé trong phòng với quyển đôrêmon của tôi mua đã lâu. Tôi lật đật đi xuống nhà dưới nơi con nhỏ Nhung vẫn đang xem TV với vẻ mặt quạu quọ không kém gì ban sáng. Khẽ ngồi xuống gần chỗ nhỏ, tôi mở lời:
-À, bà Nhung này!
-Gì, nói đi! Tui đang bực đừng có kiếm chuyện với tui!
-À thì về chuyện con bé Linh ấy?
-Nó sao, ông làm gì nó rồi à?
Nhỏ đột nhiên sốt sắng trừng mắt làm tôi muốn bay hết hồn vía.
-Không phải! Con bé Linh ấy, lúc nãy tui dẫn nó qua nhà bạn tui chơi, cái cô mắt xanh hôm quá ấy chắc bà biết mà phải không?
-Ùm, rồi sao nữa?
-Thì tại đó con bé đã nói ra hết những gì trong lòng nó về bà rồi!
Đột nhiên nhỏ nắm lấy cổ áo tôi mắt long lên:
-Sao, nó nói những gì?
-Ặc, bà buông ra đã, tui chết ngợp bây giờ?
-Rồi đấy ông nói đi!
-Đây, bà nghe cho kĩ nhé!
Tôi móc chiếc điện thoại mượn của Ngọc Lan ra phát lại đoạn thu âm theo lời nàng đã chỉ.
Đoạn thu âm đó chính là những lời con bé Linh đã nói với chúng tôi lúc còn ở nhà Ngọc Lan. Theo kế hoạch nàng sẽ tìm cách để bé Linh nói ra hết tâm sự của mình còn tôi ngồi kế bên chỉ việc thu âm lại những gì con bé nói thôi. Và việc cho nhỏ Nhung biết được những tâm sự của con bé cũng là phần cuối của kế hoạch này. Tất cả tùy thuộc vào nhỏ.
Nghe xong hết đoạn thu âm đó, nhỏ Nhung không nói lời nào, Chỉ lẳng lặng đứng lên đi về phía cầu thang hướng về phòng của tôi. Thấy vậy tôi liền chạy theo nhưng nhỏ đã ngăn cản:
-Không được, ông ở ngoài đi!
-Ớ, mà bà làm gì mới được chứ!
-Chuyện con gái với nhau ông vào xem làm gì?
-Vậy….
-Vậy thì phải ở ngoài chứ gì?
Nhỏ nói xong bỏ vào phòng tôi một mạch chẳng kịp để tôi kêu réo thêm tiếng nào nữa cả.
Trải qua 5 phút rồi 10 phút, căn phòng của tôi vẫn im ắng, không có bất kì dấu hiệu xô sát nào. Nghe bên ngoài có vẻ êm đềm nhưng không biết trong phòng đã có chuyện gì xảy ra rồi, Khéo con nhỏ Nhung tức quá bóp cổ bé Linh hoặc lấy gối đè vào mặt cho nó nghẹt thở chẳng hạn. Nghĩ đến đã rùng mình rồi. Ai chứ con nhỏ Nhung thì có thể lắm, trông nhỏ cứ khùng khùng điên điên thế nào ấy.
Nghĩ thế tôi càng lo lắng cho bé Linh hơn, không biết giờ này nó thế nào trong đó rồi. Tự dưng bây giờ tôi muốn vào trong ấy xem thế nào quá. Nhưng nhỏ Nhung lúc nãy đã khóa trong rồi thì phải. Chẳng lẽ phải tông cửa vào hay sao? Như thế không hay cho lắm. Nhưng nghĩ đến sự an nguy của con bé Linh tôi chợt thấy không yên tâm.
Thế nên tôi thụt lùi, lấy đà với ý định tông cửa vào cứu con bé.
Được một quảng cũng khá xa, tôi dừng lại lấy trớn rồi lao đến cánh cửa như đầu máy hơi nước hụ khói.
Nào đâu khi lao đến gần, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra. Và đứng trước cánh cửa đó là con nhỏ Nhung, phía sau còn có con bé Linh đang trố mắt nhìn tôi không nói được một lời. Bởi vì giờ này tôi đang lao đến họ như tên bắn và không có cách nào dừng lại được vì đã chạy quá trớn.
-Oạch…!
Tôi lao vào con nhỏ Nhung với tốc độ kinh hồn. Con bé Linh ở đằng sau cũng bị sức cụng của tôi làm cho bật lùi ngã ra bệt ra giường. Còn tôi thì mất đà ôm chằm lấy con nhỏ Nhung lăn cù mèo ra cả sàn nhà. Trong lúc nguy cấp đó tôi liền nhướng tới che lấy đầu của nhỏ tránh bị va đập mạnh do cú cụng của tôi lúc nãy.
Nhưng hành động đó vô tình lại trở thành mối nguy hiểm khôn lường đối với tôi khi sự việc qua đi và con nhỏ Nhung dần bình tĩnh trở lại. Bởi vì giờ đây tôi và nhỏ đang trong tình thế nam dưới nữ trên, mặt đối mặt, môi gần kề môi.
Hốt hoảng con nhỏ đỏ mặt hét toáng lên rồi đẩy tôi lăn cù nhèo quá một bên:
-Á, đồ dê cụ!
Chưa hết nhỏ còn lấy gối trên giường đập vào người tôi liên miên:
-Chết đi, đồ biến thái, đồ dê xòm, đồ bệnh hoạn, đô vũ phu!
May sao còn bé Linh đã ngăn chị nó lại. Nếu không chắc giờ tôi đã ra bãi tha ma vì trận liên hoàn gối của nhỏ Nhung mất rồi.
Tôi lêu bều bò lên giường ngồi thở:
-Hộc, tui đỡ cho bà khỏi bị thương bà con oánh tui nữa!
-Đỡ kiểu gì! Thấy ông chỉ lợi dụng thì có! Cái khoảng ông xông vào phòng thôi cũng đủ để biết rồi!
-Đâu có, tui thấy phòng yên ắng quá nên sợ có xảy ra chuyện gì ấy chứ!
-Chuyện gì là chuyện gì? Tui làm sao mà hại em mình được! Ông cứ nói linh tinh!
Nghe nhỏ nói tôi liền trố mắt:
-Sao, hai người làm lành rồi à!
-Hùm, từ lâu rồi! Bộ ông muốn chị em tui bất hòa à?
-Hì hì, phải đó! Em với chị em làm lành rùi nè!
Con bé Linh phụ họa thêm bằng cách bâu lấy cổ chị nó cười khì với tôi.
Đến giờ này tôi mới vỡ lẽ ra từ nãy đến giờ mình đã bị hố hàng. Chẳng những nhỏ Nhung không làm hại em mình mà còn chủ động đi làm lành với con bé nữa. Quả đúng là không thể ngờ được việc gì cả. Tình cảm gia đình quả là mãnh liệt thật.
Con bé Linh bây giờ cứ đeo lấy chị mình tíu tít:
-He he, từ nay chị phải cho em tự do đi chơi đó!
-Ùm, tự do thì cũng phải có giờ giấc đàng hoàng đấy!
-Dạ, em biết rùi!
Nhưng đột nhiên hai chị em con nhỏ lại chuyển mục tiêu sang tôi:
-Mà còn ông Phong nữa! Giờ mới tính đến chuyện của ông đây!
-Ớ, chuyện gì?
-Ngày hôm qua dám bỏ tụi tui để đi xem pháo bông một mình à?
-Ẹc, thì tại bữa đó mắc công chuyện!
-Mắc công chuyện gì, cả ông và cô mắt xanh kia nữa!
Rồi con bé Linh lại hùng thêm tý xăng:
-Phải đó chị, anh Phong với chị mắt xanh kia thân lắm đó!
-Suỵt! Khẽ thôi con bé này!
-Hùm, hết chối rối chứ gì? Giờ thì tính sao đây Phong!
-Ờ thì hề hề, cho tui xin lỗi vậy!
-Một lời xin lỗi mà xong việc thì người ta không cần cảnh sát làm gì rồi!
-Ực, bà tính làm gì đấy!
Tôi trợn mắt nuốt khan khi nhỏ Nhung lù lù tiến về tôi với chiếc gối ôm to tổ nái trên tay.
Tôi nhìn về phía con bé Linh để cầu cứu nhưng đáp lại chỉ là những cái lắc đầu tinh nghịch cộng với ánh mắt hớn hở của con bé dành cho tôi cứ y như rằng tội lỗi là do tôi gây ra thì tôi phải tự gánh lấy vậy.
Nhưng cuối cùng tôi phải lãnh nguyên chiêu liên hoàn gối ôm của nhỏ Nhung một lần nữa làm tôi ê ẩm nằm lăn ra giường thì con nhỏ Nhung mới chịu thu chiêu vứt chiếc gối vào mặt tôi đau điếng.