Chương 82:
Thực ra việc nhờ Lan với Ngọc mặc đồ thế này cũng chỉ là kế hoạch dự phòng của thằng Toàn mà thôi. Cái cốt là để ngắm Lam Ngọc xem như thế nào chứ chắc gì phải dùng kế hoạch đó với tụi thằng Huy. Nhưng mà cũng chưa chắc ăn là mời tụi nó đi liền được bởi vì trường của tụi nó cũng tổ chức cắm trại giống bọn tôi cho nên cứ dự phòng trước ọi chuyện đã.
Đường đến nhà của thằng Huy cũng không xa mấy, nhưng qua nhiều khúc cua nên bọn tôi cũng đâm ngán. Hôm nay đáng lẽ ra bọn nó phải đi học ấy chứ nhưng mà vừa nãy lúc tôi gọi thì nó bảo là nó cúp học đi chơi điện tử, cũng may là tôi dặn nó ở nhà chờ bọn tôi đến chứ nếu không thì coi như công cốc rồi.
Chừng gần 10 phút đi bằng xe đạp, bọn tôi cũng đến trước cổng nhà nó. Tôi ngoặc miệng quát lớn:
-Ới Huy ơi, tụi tao tới rồi nè!
-Ờ, chờ tý!
Chốc sau đã nghe tiếng dép lẹp xẹp của nó:
-Tui bây làm gì mà qua nhà tao đông vậy?
-Hề hề, thì nhờ chút chuyện ấy mà! Vào nhà đi hẳn nói!
Tôi cười hiểm đây lưng nó vào nhà.
Nhà của thằng Huy thì không có ghế số pha, chỉ có cái bàn xếp tròn dùng để tiếp khách nên bọn tôi ngồi quay quần bên cái bàn đó nói chuyện với nó:
-Đây, hôm nay tụi tao tới nhờ mày một xíu việc thôi!
-Việc gì nói đi, tao còn có kèo chơi điện tử nữa!
-Rồi, vào đề luôn! Tụi tao tính nhờ mày với thằng Bình, thằng Tú phụ lớp tao tham gia hội trại kì này!
-Ê bớt giỡn! Tao vừa định trốn hội trại trường tao giờ gặp tụi mày nữa
Tôi vẫn tiếp tục thuyết phục:
-Thì giúp bọn tao một cái, mày biết lớp tao ít nam mà, hồi diễn viên nghệ tụi bây đã giúp một lần rồi còn gì?
-Thì cái đó khác, cái này khác!
-Cái đó khác sao, cũng là giúp chứ gì?
-Lần đó tại tao bị mày lôi kéo thôi!
-Túm lại là không chịu giúp chứ gì?
-Thì vậy đó! Mày kiếm người khác đi!
-Được, mày…
-Hì hì, để mình nói với bạn Huy một chút nào!
Đột nhiên Ngọc Lan chen vào giữa hai chúng tôi cười xòa.
-Bạn Huy lúc trước cùng tập văn nghệ ở nhà mình đúng không?
-À ờ, tui đây!
-Chuyện cũng không có gì khó khăn đâu mà, bạn giúp lớp mình một tý thôi, bảo đảm bạn sẽ thích ngay.
-Uầy, có gì đâu mà thích chứ?
Rồi nàng gác tay lên vai nó nhích lại gần:
-Có chứ sao không? Bộ Huy hông thấy sao?
-Ơ ớ, thấy gì…?
-Thì đó…
Nàng nheo mắt cươi duyên làm thằng Huy muốn rụng rời.
Xem chừng thì thằng này đã bị ngấm thuốc mê của Ngọc Lan mất rồi. Tôi ngồi ngoài còn chịu không nổi đây huống chỉ là thằng Huy tay mơ này, đúng là tài diễn kịch của Ngọc Lan có thừa. Còn nhớ hồi đầu năm nàng cũng từng làm tôi suýt chết bao phen bởi cái biệt tài này. Giờ thì thằng Huy là nạn nhân tiếp theo của nàng. Biết sao được, lớp tôi cần nhân lực mà, chỉ còn cách ngồi nhìn thằng Huy bị chèo kéo từ từ thôi.
-Hì, vậy bạn giúp lớp mình một tay nhé
-Để tui suy nghĩ lại đã!
-Cần gì phải suy nghĩ chứ, sự lựa chọn đúng đắn mà – Rồi nàng quay sang Lam Ngọc – À, Ngọc ơi, đưa mình cuốn sổ ghi danh đi!
-Tui nói đợi tý đã!
Thằng Huy bối rối đụng trúng tay của Ngọc Lan làm cuốn sổ rớt xuống đất. Viễn tưởng nàng sẽ nổi trận lôi đình với thằng này vì cái tật cãi lời người đẹp thế mà ai ngờ nàng lại mỉm cười như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Rồi Ngọc Lan bỗng dưng đứng lên, khom người xuống nhặt cuốn sổ làm cổ áo nàng chùn xuống lộ ra thoáng thấp vùng “thiên đường chết” làm cả tôi, thằng Huy lẫn thằng Toàn đều trố mắt sững sốt trước độ bạo của nàng. Quả đúng là một cái bẫy đầy sự cám dỗ.
-Xong rùi, cũng may là chẳng bị dơ gì! Ghi tên họ của bạn vào đi, sẵn ghi luôn 2 bạn kia nữa nhá!
-À ờ, rồi rồi!
Trước sự quyến rũ của Ngọc Lan, thằng Huy chẳng biết làm gì hơn ngoài gật đầu răm rắp. Vì cơ bản trình độ lì đòn của thằng này còn rất kém, chẳng chịu trâu được bao lâu. Nhưng cũng chẳng trách nó được, đến thằng Toàn còn suýt bị điêu đứng với Ngọc Lan trong tình huống lúc nãy mà huống chi là thằng Huy non nớt này.
Thế là đã xong việc ghi danh trại sinh cho cả lớp. Với số lượng nam như thế này, lớp tôi dư sức tham dự môn kéo co với đủ lực lượng hùng hậu mà không cần phải kiêng nể lớp nào. Ngoài ra việc dựng trại sẽ nhẹ đi chút đỉnh khi có thêm 3 thằng nam vào nữa để san sẻ việc cưa cây, khuân vác đồ, và lặt vặt các thứ khác, khỏe gì đâu!
Ra đến ngoài đầu đường cách nhà thằng Huy không xa, thằng Toàn bắt đầu ba hoa:
-Hề hề, thấy kế hoạch dự trù của tui chưa, vỗ tay cái nào!
-Xừ, hình như tôi thấy ông suốt buổi đâu có nói tiếng nào đâu Toàn!
-Ơ, cái đấy gọi là ẩn danh quan sát trận địa đấy! Bởi vì mọi người làm quá tốt nên tui đâu có cần ra mặt hen!
Nó nhướng mày gác tay lên vai của Ngọc Lan nhưng nhanh chóng bị nàng thúc một cú vào hông muốn ná thở:
-Còn nói, Toàn chỉ ngồi chơi chẳng nói gì! Có biết mình phải cực nhọc lắm không?
-Thôi thôi, tui biết rồi! Công của mọi người hết chứ gì! Cơ mà hề hề Lanna lúc nãy nhìn gợi cảm ghê luôn ấy nhỉ!
-Hừm, ngượng chết đi được ấy chứ! Thôi không nhắc đến nữa, bây giờ đi đâu nữa đây!
Chỉ chờ có thế, thằng Toàn vào đề luôn không cần giới thiệu:
-Trời nóng thế này thì đi bơi đi! Thấy sao Lanna?
-Ô, mình thấy cũng hay đó! Còn Ngọc có đi không?
-Thôi, mình không đi đâu!
Ngay lập tức cả bọn tôi đều ngạc nhiên:
-Ủa, sao thế! Tưởng một người yêu thể thao như bà phải thích cái này chớ!
-Nói chung là không thích bơi!
-Thôi mà Ngọc, đi chung với bọn mình cho vui!
-Thôi, không được mà!
Thấy hai người kia năn nỉ quá tôi cũng chen mồm vào giúp một tay:
-À Ngọc này, lâu lâu có một lần mà, đi với nhóm đi!