Chợ chiều quận 7 ngoài rau cải, thịt cá ra cũng chẳng có gì nhiều. Nhưng được cái ở đây bán rẻ hơn trong siêu thị nên mục tiêu đầu tiên phải tạt sang chợ này trước. Nhưng ở chợ thì mọi người đã biết, đã mua thì phải trả giá, mà về cái khoản trả giá thì tôi không rành cho lắm. Cho nên nhiệm vụ chính của tôi khi đi cùng Lam Ngọc chỉ là phụ xách đồ cho nàng thôi, nhiệm vụ muôn thuở của đàn ông ấy mà.
Sau khi dạo một vòng chợ chiều, tôi với Lam Ngọc tạt vào một tiệm tạp hóa gần đó để mua một số vật dụng dùng cho việc dựng trại.
-Cô ơi, dây dù này bao nhiều một thước?
Lam Ngọc lựa một sợi dây dù hỏi giá.
-Cái này loại tốt 10 nghìn/thước con.
-Lấy con 6 nghìn thôi cô!
-Không được, thế cô lỗ chết!
-Phải đó Ngọc!
Tôi cũng thúc tay nàng nhăn nhị.
Tuy nhiên nàng vẫn phớt lờ lời nói của tôi tiếp tục trả giá:
-6 nghìn đi cô ơi, nhà con dùng loại này hoài mà!
-7 nghìn giá chót đấy, xuống nữa cô không bán đâu!
-Vậy lấy con 10 thước nha cô!
-Ừ đợi cô gói nhé!
Rời khỏi tiệm tạp hóa, tôi lại lẽo đẽo theo sau Lam Ngọc như người hầu nhưng cái sự thắc mắc của tôi về vụ trả giá lúc nãy còn chưa hết. Sao lại lại ép giá người ta nhỉ,buôn bán kiếm lời mà chứ đầu phải lừa gạt gì.
Vẻ như hiểu được sự thắc mắc của tôi, nàng quay sang gắt nhẹ:
-Phong đấy, suýt tý nữa làm hư bột hư đường!
-Ơ sao?
-Thì cái vụ dây dù lúc nãy, Ngọc đang trả giá mà lại chen vào!
-Thì…tại Phong thấy sợi dây đó cũng có mắc đâu mà trả giá!
Nàng nhăn mặt cốc đầu tôi phát đau điếng:
-Hừ, bởi thế con trai đi mua đồ thế nào cũng bị chặt chém mà! Sợi dây đó chỉ có 5 nghìn một thước thôi mà họ hét giá đến 10 nghìn đấy!
-Trời, ghê vậy?
-Thế ra từ đó giờ Phong mua đồ ở đây không trả giá món nào à?
-Thì thế, mua đại về nhà nấu chứ có thời gian đâu mà trả giá!
Nghe đến đây nàng nhíu mày thở hắc ra nhìn tôi rồi chẹp miệng:
-Thế hôm nay Phong có mua gì về nấu không?
-Chắc để ngày mai, giờ đang bận mua đồ mà!
-Muốn nấu món gì để Ngọc dẫn cho đi mua kẻo họ lại chặt chém nữa!
-Thôi không cần đâu, làm phiền Ngọc quá!
Lần này tôi lại lĩnh thêm cái cốc đầu của nàng:
-Giờ đang ở chợ thì đi mua luôn, còn đợi đến chừng nào?
-Ờ…ực! Đi…!
-Mà khoan đã, nhà Phong có chà bông không?
-Có
-Cà rốt, lạp xưởng, tôm thịt có hết chứ?
-Mấy thứ kia có hết chỉ trừ tôm thịt thôi!
-Vậy đi mua tôm đi!
-Mà Ngọc tính làm món gì?
Bị hỏi bất ngờ, Lam Ngọc hai má đỏ lựng, ấp úng:
-Thì…món lúc trước Phong đã từng chê ở nhà Ngọc Phương đấy!
Lại một lần nữa Lam Ngọc khiến tôi phải lục tục cả cái mớ kí ức được cất vào trong hộp tủ trí nhớ để lần cho được cái lúc ở nhà Ngọc Phương mà nàng nói. May thay, kí ức đó không quá khó để tìm bởi lẽ cái lần ăn tiệc ở nhà Ngọc Phương đều hội tụ đông đủ các bên tham chiến khiến tôi bị quay như dế đá.
Ở lần đó, tôi còn nhớ rất rõ cái món Lam Ngọc nấu bổ sung vào bữa tiệc là cơm chiên Dương Châu. Mặc dù lúc đó tôi chê dở nhưng quả thật là nàng nấu món đấy rất ngon. Trông nàng chẳng có một nét gì giống với những cô tiểu thư nhà giàu khác chỉ biết ăn không ngồi rồi điện thoại sáng trưa cả. Đúng thật là rất hoàn hảo!
Sau khi mua tôm và một số vật dụng cần thiết ở chợ chiều, bọn tôi liền chạy qua bên siêu thị lotte để mua bổ sung thêm vài món mà chợ không có bán nữa. Những món đồ kì này đa phần là những món đồ trang trí. Trại thì người ta đã cung cấp sẵn rồi, bọn tôi chỉ cần dựng lên thôi và việc mua dây dù cũng là dự phòng khi vật liệu dựng trại không đủ cung ứng.
Ghé vào hàng bán đồ trang trí, bọn tôi bắt đầu công cuộc lựa chọn những món đồ trang trí đẹp trong số hàng nghìn món ở đây. Nhưng chắc là tôi coi để tham khảo cho vui thôi chứ mấy việc chọn đồ này tôi là trùm tịt đường, lựa mãi chẳng được cái nào ra hồn cả.
Kiểu như:
-Ngọc ới, cái dây ruy băng này thế nào?
-Cắm trại ai lại cột ruy băng?
Hoặc là:
-Ngọc à, hai câu liển này hay nè!
-Hừ, làm trại hè chứ có phải trại xuân đâu mà treo liển!
Nhọ nồi nhất là:
-Ngọc ui, món này chắc chắn ok luôn nè!
-Gì vậy, ngôi sao vàng đó treo lên cây thông noel thì được chứ cắm trại treo ở đâu bây giờ?
-Ờ ha?
-Thôi Phong đi sát với Ngọc dùm đi, cứ quậy phá mãi!
Tự nhiên với công góp ý từ nãy đến giờ, tôi được nàng gắn mác kẻ phá phách không thương tiếc cứ như tôi là trẻ con nghịch ngợm vậy. Chỉ tại tôi không có khiếu chọn đồ đấy thôi, nếu không cũng giúp được khá nhiều việc rồi chứ đâu phải chỉ xách những đồ linh tinh này dùm nàng thôi đâu.
Mà cũng may là Lam Ngọc còn thương tình cho tôi góp ý vài món:
-Phong này, chắc mua mấy hủ kim tuyến dùng trang trí bảng trại được nhỉ?
-À, nhìn cũng đẹp, mua kim tuyến màu bạc hoặc vàng ấy!
-Nếu vậy chắc phải mua thêm vài thước dây kim tuyến nữa, Phong theo Ngọc qua đây!
Nàng dẫn tôi đến quầy bán dây kim tuyến lựa chọn.
Cả buổi hôm đó tôi với nàng mua được rất nhiều đồ trang trí. Dự là đến kì hội trại này trại chúng tôi sẽ lấp lánh nhất bọn. Tuy nhiên cũng phải dè chừng trại của mấy đứa A1, A2…vì bọn chúng cũng không phải tụi tay mơ. Vừa lúc nãy đây khi đang đi mua đồ với Lam Ngọc tôi đã gặp bọn A1 với lớp trưởng của bọn nó đi dạo ở khu này, chắc cũng đi mua đồ trang trí giống bọn tôi. Đúng là đối thủ nặng kí!