Vậy mà hãi hùng thay, chỉ trong hơn 10 phút ngắn ngũi, hai đùm chùm ruột mà thằng Toàn đưa cho bé Phương đã sạch bách không còn một trái. Tôi, Ngọc Lan và cả Lam Ngọc đều sửng sốt với tốc độ ăn kinh hồn như thế. Chỉ nghĩ đến thôi mà đã thấy chua miệng rồi.
Thế nên Ngọc Lan mới trêu đùa bé Phương:
-Chà, dạo này thấy bé Phương thèm chua ghê hen?
-Đâu có đâu, hôm nay mới ăn đó chứ bộ!
-Thiệt hông đấy, mấy bữa nay thấy ăn cốc, xoài, chùm ruột nhiều lắm nghen!
-Toàn à!
Bé Phương chu mỏ thúc tay thằng Toàn cầu mong một sự tiếp ứng. Nhưng trái lại, thằng này lại chơi ba gai:
-Ấy chết, bé Phương nhẹ nhẹ thôi! Mới có hai tháng hà!
-Toàn…!!?
-Thôi, lại đây ngồi với anh này, kẻo lại động đến cục cưng của anh nữa!
-Toàn…đi chết đi!
Bé Phương giận dỗi dẫm vào chân thằng Toàn một phát tóe lửa rồi bỏ vào nhà một mạch không thèm để tâm đến nó đang ôm giò lăn long lóc như khúc củi. Mãi đến một lúc sau, thằng này mới đi cà nhắc vào trong nhà nơi bé Phương đang ngồi phát hỏa như lò lửa để năn nỉ ỉ ỏi với con bé.
Tội nghiệp, cái miệng hại cái thân. Thằng này vẻ như chưa hiểu được hết tính cách trẻ con của bé Phương nên mới phạm trọng tôi như thế. Kiểu này chắc năn nỉ đến gẫy lưỡi chứ chẳng chơi đâu, có lần tôi bị bé Phương giận cũng phải trầy vi tóc vẩy mới được tha tội đấy. Phen này thì thằng Toàn chắc phải banh xác rồi.
Nhưng nào đâu ngờ, thằng cô hồn này chỉ vào nói với bé Phương chưa đầy 5 phút mà bé Phương đã cười chúm chím ngã vào lòng nó rồi. Tôi chẳng thể nào tin vào mắt mình nữa, thật là siêu phàm, cái thằng cô hồn này. Nó đánh bùa mê thuốc lú gì bé phương thế này, thật chẳng hiểu được.
-Ê, mày nói cái gì với bé Phương vậy!
Tôi nghệch mặt ngạc nhiên.
-Hề hề, có gì đâu! Đây là bí kiếp của tao, không truyền bá rộng rãi được! – Rồi nó bước ra thềm nhà to giọng - Nào nào mọi người nghe tôi nói đây!
-Gì đấy Toàn?
-Hôm nay luyện tập, sắp xếp đội hình như thế này coi như đã ổn! Mai mốt mọi người cứ y như lịch luyện tập mà đến nhà mình nhé, bây giờ mọi người có thể ra về được rồi!
-Hề hề, chỉ chờ câu này thôi đó! Tụi này cũng mệt rồi bye mai gặp lại nhá!
-Ừa, bye mai gặp lại!
Thế là cả đám con gái kéo nhau chào tạm biết rồi dong xe rời khỏi nhà thằng Toàn, để lại một bãi chiến trường toàn vải vụn, ruy băng, giấy màu và có cả mấy chén muối ớt nữa.
Tuy nhiên, khi chúng tôi định phụ nó dọn dẹp thì:
-Uầy, không cần đâu! Gom lại một chỗ rồi chốc nữa người làm ra dọn ngay ấy mà!
-Thế bây giờ làm gì nào?
-Thì đương nhiên chạy qua xóm của thằng thằng Huy luyện kéo co rồi!
-Eo ơi, Phương thấy hông an tâm tí nào!
-Hề hề, không có gì phải sợ cả! Xóm đó anh em bằng hữu của nó cả, phải không mạy?
Nó nhướng mày nhìn thằng Huy cười tự tin.
-Ờ, anh em của tui cả đấy mọi người không cần sợ! Chỉ là luyện tập kéo co thôi mà!
-Thế bây giờ đi luôn phải không để tôi còn thu dọn đồ đạc nữa!
-Ừ, thì khẩn trương đi rồi qua xóm nó, kẻo trễ trời lặn đấy!
Thế là cả nhóm bọn tôi thu xếp vật dụng tư trang để chuẩn bị cho cuộc luyện tập gây gắt ở xóm của thằng Huy. Đây chắc chắn sẽ không dễ dàng chút nào vì xóm của nó toàn là những thằng trâu bò thực thụ, đấm phát chết tươi không kịp trăn trối. Đối với bọn nó những việc kéo co thế này chỉ cần một cái kéo giật về cũng đủ làm bọn tôi chới với rồi. Nhưng thôi, biết đâu sức mạnh đoàn kết sẽ thắng sao, mọi chuyện đều có thể xảy ra mà…
End Chương 86