Như đã chờ đợi quá lâu, nàng thẳng thừng vùng mình khỏi bàn tay tôi:
-Đủ rồi, đừng cố gắng nữa!
-Không phải đâu!
-Ngọc hiểu, không cần miễn cưỡng như thế đâu!
-Không phải vậy mà!
-Buông ra…!
Nàng tức tối gạt phắng bàn tay tôi khỏi nàng nhưng vì tôi giữ quá chặt nên khi nàng gạt ra đã làm mình mất đà bật ngửa về sau, nơi có hàng tá những dụng cụ, thiết bị chất thành đống. Nếu như nàng thực sự ngã vào đó, nàng sẽ bị những dụng cụ đó đè đến hàng lớp lớp. Chỉ tưởng tượng đến cảnh đó thôi, tôi đã không khỏi rùng mình.
Thế nên chẳng thể suy nghĩ lâu, tôi lao đến ôm chặt lấy nàng, cùng nàng ngã vào đống dụng cụ đó một cú thật mạnh đến nỗi tôi cứ tưởng xương mình đã gãy đến nơi khi lưng tôi đụng trúng cây sào nhảy cao đang chắn ngang bên dưới. Nhưng đó chưa phải là việc tồi tệ nhất.
Dụng cụ ở đây được chất thành đống kề sát nhau nên khi chồng dụng cụ này đổ sẽ kéo theo chồng dụng cụ kế bên tạo thanh hiệu ứng domino ngã chồng lên nhau. Tôi và Lam Ngọc đang nằm dưới đống dụng cụ ngỗn ngang, xung quanh là những chồng dụng cụ khác đang ngã đổ vào chúng tôi theo dây chuyền như núi lở.
Tôi lúc này chỉ biết ôm chặt Lam Ngọc mà che chắn cho nàng khỏi sự nặng khủng khiếp của nhưng đợt dụng cụ rơi xuống. Có lúc tôi còn cảm nhận được những quả tạ ném còn lăn qua lưng tôi một cách lạnh lùng, nếu nó không lăn mà rơi thẳng vào lưng tôi chắc tôi đã vỡ xương ngay từ lúc đó, thậm chí cũng chẳng còn mạng để nhận biết được sự việc xung quanh.
Tôi nhắm mắt chống chịu cho đến khi mọi thứ xung quanh tối dần.
-Phong ơi, Phong…, dậy đi mà…đừng chết…tỉnh dậy đi!
Tôi hồi tỉnh trong tiếng gọi yếu ớt của Lam Ngọc. Lưng tôi đau nhói như có cả tấn đá đang đè lên, xung quanh tối đen như mực chỉ thấy một vài tia sáng le lói ở tít đằng xa. Tôi tự hỏi mình có phải đang ở địa ngục và đang chịu nhục hình núi đè hay không nhưng rõ ràng nó không hề dễ chịu chút nào nhất là khi bên dưới tôi có một thứ gì đó rất to lớn đang chèn vào mặt tôi rất khó thở.
Nhưng nếu thực sự là tôi đang chịu hình phạt nào đó dưới địa ngục thì đây quả một một hình phạt quá nhẹ. Bởi lẽ thứ đang ở bên dưới tôi rất mềm mại, rất ấm áp lại còn phảng phất hương thơm nữa. Tôi chắc sẽ đánh một giấc nồng nếu như không nhận ra hương thơm đó, nó chính là hương lily và thứ nãy giờ ở bên dưới tôi chính là Lam Ngọc. Tôi đang nằm đè lên nàng sau khi đã dùng toàn bộ cơ thể của mình gánh chịu sức nặng của toàn bộ dụng cụ phía trên.
Tôi mở mắt thở dốc:
-Chúng ta chưa chết sao?
-Chưa đâu, chỉ bị đè bên dưới thôi, cũng may phía trên chúng ta là những tấm đệm lót nhảy cao cũ, nếu không thì nguy rồi!
-Phìu, cứ tưởng chết tới nơi rồi chứ!
-Hư…ức…Phong…đừng thở mạnh quá!
Nàng bỗng dưng đỏ mặt, thều thào không ra hơi.
-Sao thế, Ngọc không khỏe chỗ nào à?
-Nhìn chỗ…Phong đang tựa đầu vào đi!
Nghe nàng nói, tôi mới nhìn xuống và phát hiện ra một sự thật động trời mà tôi không hề biết. Từ nãy đến giờ cái nơi tôi nói đã chèn vào mặt tôi muốn nghẹt thở đó chính là toàn bộ vòng 1 của Lam Ngọc. Thảo nào nó lại mềm mềm, ấm ấm đến thế. Phen này chắc Lam Ngọc sẽ giết tôi mất.
Tôi hốt hoảng nhổm dậy, dịch người lên trên để tránh chỗ đó nhưng chân tôi như vướng phải một vật gì đó rất sắc làm tôi đau điếng, ngã vào người của Lam ngọc gào thét thất thanh.
-Gì vậy Phong?
-Không biết, chân Phong đau quá…ahhh!
-Đừng có cử động lung tung, chúng ta không biết ở phía trên còn những vật nặng nào nữa đâu!
-Nhưng nằm thế này…ahhh!
Bỗng dưng nàng ôm đầu tôi vào lòng, dịu dàng xoa bàn tay mềm mại của mình lên mái tóc tôi:
-Phong không cần phải làm gì cả, Ngọc không để tâm đâu, hãy thư giản đi…
Giọng nói trong trẻo như ru ngủ của nàng, cộng với hương hoa thoang thoảng làm tôi dần bình tĩnh trở lại. Tuy nhiên một bên chân của tôi vẫn còn đau âm ỉ khi vật sắc đó vẫn còn đang móc vào chân tôi đau đến tê dại.
Tôi gắng gượng nói với nàng:
-Ngọc ơi, Ngọc nhìn dùm xem chân Phong bị thứ gì ngán phải vậy?
-Ừa, từ từ nhé! Để Ngọc xem đã!
Nàng dịch đầu sang một bên quan sát phía dưới. Sau một lúc nhìn tỉ mỉ, nàng mới thều thào:
-Tối quá Ngọc cũng không thấy rõ, hình như là cái giá treo sào nhảy cao đấy!
-Chậc, chắc là xuyên qua thịt rồi mới đau thế này đây!
-Phong đừng quá lo lắng, sẽ không sao đâu!
-Hời, sao lại lâm vào cảnh này chứ!
Tự nhiên nàng trầm giọng như hối lỗi:
-Xin lỗi, mọi chuyện là lỗi do Ngọc, có phải Ngọc cứng đầu quá không?
-Không đâu, Ngọc làm thế là đúng mà! Phong đã thất hứa với Ngọc, Phong mới là người có lỗi!
-Con nít hứa với nhau mà, không trách Phong được!
-Dù sao nó vẫn là một lời hứa chứ!
-Thôi được rồi, hai đứa mình cùng có lỗi được chưa?
-Ừa, hề hề! Cũng được!
Lúc đó, vật cản vô hình giữa hai chúng tôi đột nhiên biến mất. Tôi lại cảm thấy thân thiết với nàng vô cùng. Lam Ngọc rất ít khi cười, nhưng nụ cười của em lại đẹp mê hồn. Nó không quá rạn rỡ như Ngọc Lan, lại không đằm thắm như Hoàng Mai, mà có một chút đượm buồn chen vào làm bất kì ai nhìn thấy đều bị cuốn theo nụ cười huyển hoặc đó.
Nhưng cũng giống như Ngọc Lan, cái sự nhìn lén của tôi rồi cũng bị Lam Ngọc phát hiện: