-Gì vậy, để Phong trừng trị nó đã!
-Đủ rồi đấy Phong, mọi người giờ này nhìn Phong chẳng khác gì kẻ điên sinh sự đâu, về trại lớp mình trước đi!
-Không đời nào, Ngọc tranh ra đi! Phong phải cho thằng bí thư này một bài học thích đáng đã.
Rồi tôi quay sang lườm nó:
-Mày đã hại tao ra nông nỗi thế này, hôm nay đừng có hồng mà chối tội…
-Chát…
Lần này không phải Lam Ngọc ngăn cản tôi, mà đó chính là Ngọc Lan. Ngay khi tôi định vung tay, nàng đã tát vào mặt tôi một cú tối trời. Tôi hoàn toàn mất hồn sau cú tát đó. Tôi nhìn nàng, nàng nhìn tôi. Nhưng trong ánh mắt của ngọc Lan, tôi có thể thấy một thứ gì đó đang rưng rưng chựt chờ tuông khỏi hàng mi cong vút của nàng.
Nàng mím môi nói như quát vào mặt tôi:
-Mình đã dặn Phong bao nhiều lần rồi, lúc nào cũng phải bình tĩnh giải quyết sự việc hết mà! Phong cứ như trâu điên thế kia có giải quyết được việc gì không? Hả?
-Phong…
-Đi đi, ra khỏi nơi này đi! Đừng có làm phiền người khác nữa!
-Nhưng…
-Không nhưng nhị gì hết, đi là đi!
Cuối cùng tôi cũng phải làm theo lời của nàng, lủi thủi đi cà nhắc ra khỏi khu trại cán bộ đoàn với sự giúp đỡ của Lam Ngọc. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Ngọc Lan nổi cơn thịnh nộ như thế. Tôi đã làm gì sai chăng, mọi việc tôi làm đều vì nàng cả mà. Cái tát ấy không đau lắm nhưng nó đã làm trái tim tôi đau đến ứa máu. Chẳng lẽ nàng đã thích tên bí thư đó rồi à, tên đó là một tên đồi bại mà làm sao Ngọc Lan có thể thích nó được chứ, thật vô lý! Nhưng cái tát của Ngọc Lan là sự thật, 5 ngón tay vẫn còn đỏ hỏn in trên má tôi rát buốt.
Tôi về khu trại của lớp mình trong sự tò mò và hiếu kì của những đứa xung quanh và cả những đứa trong lớp tôi. Cũng may sao có thằng Toàn phởn và Khanh khờ ở đó đã giúp tôi giải tán bớt đám đông, nếu không thì chắc tôi lại gặp thêm một phiến toái mới rồi.
Vừa vào trại, tôi đã nằm vật vã ra miếng bạt lót với tâm trạng cực kì tồi tệ. Chiếc chân đau cộng với cái tát chát chúa của Ngọc Lan đã làm tôi bị đánh gục hoàn toàn. Tôi cứ nằm đó, chẳng nói được điều gì, trong đầu chỉ toàn những suy nghĩ tiêu cực đến nỗi tôi cứ tưởng có cả đám mây đen vây quanh tôi xám xịt.
Lam Ngọc đã ra ngoài đến trại y tế để tìm người chữa trị chiếc chân cho tôi nên giờ đây chỉ còn thằng Toàn và khành khờ ngồi cạnh tôi hỏi han, an ủi:
-Đã xảy ra chuyện gì vậy, tao chưa thấy mày tả tơi đến thế đấy!
-Dài dòng lắm mày ạ nhưng chung quy lại là do thằng bí thư đoàn trường đấy!
-Sao, mày đụng đến thằng bí thư đoàn trường ấy à?
-Nó là gì mà tao phải sợ nó chứ?
Thằng Toàn thở dài với bộ mặt cực kì chán nản:
-Mày có biết thân thế của nó ra sao không?
-Nhưng thế nào, cùng lắm là con nhà giàu phá phách chứ gì?
-Hơn nữa đấy, nó tên là Nghĩa, cha của nó là hiệu trưởng của trường này, quyền hành nó nắm trong tay chỉ đứng sau cha của nó. Nói túm lại mày không nên động chạm đến nó!
-Nếu vậy thì đứng nhìn nó tòm tèm Lanna à?
Đột nhiên thằng Toàn kinh ngạc:
-Sao mày vừa nói gì?
-Nó đang có ý xấu với Lanna, tao ngăn cản nó nên mới bị như thế này! Giờ tao phải làm sao đây?
-Chà, nghiêm trọng thế cơ à? Căng đây!
Toàn phởn chống cằm đăm chiêu.
-Thôi, tạm thời mày cứ tịnh dưỡng vết thương đi, Lanna cứ để tao với con Ngọc dòm chừng cho, thằng bí thư đó không làm quá được đâu!
-Chẳng còn cách nào à Toàn!
-Uầy, cách tạm thời là vậy! Để từ từ tao suy nghĩ đã, nó không phải tay mơ đâu!
Nhìn vẻ mặt suy tư của thằng Toàn lúc này tôi chắc rằng nó đang gặp một vấn để nan giải nhất từ đó đến giờ. Kua gái, hạ gục một thằng con nhà giàu vô dụng như thằng Vũ thì chẳng là gì với thằng Toàn cả, nhưng đằng này lại là con trai của thầy hiệu trưởng, vả lại nó còn rất mưu mô xảo quyệt, khó gấp mấy lần thằng Vũ thế kia nên không thể hạ gục nó trong một sớm một chiều được.