Cappuccino 2.0

Nói đoạn nó lấy trong ba lô ra một bịt ni lon đen to đùng. Trong đó có vô số những chiếc bong bóng cở nhỏ chứa toàn nước và một bịt chứa loại bột gì đó trắng tinh làm bọn tôi thắc mắc:
-Bong bóng nước thì bọn tao biết, còn bịt trắng này là gì thế mày, thuốc phiện à?
-Phiện phiện cái mế, bột mì đó! Hồi trưa tụi phụ trách trò chơi lớn còn dư nên tao xin về!
-Xin làm gì? Mang theo vướng víu?
-Xời, tui bây chẳng biết gì hết! Đây bố chỉ cho, lúc mai phục tụi bây cầm chỗ bong bóng nước này chọi vào mặt nó, rồi tao hất chỗ bột này vào người nó là có ngay người tuyết rồi, hế hế!
-Ý chà, ý hay mạy? Khỏi cần đánh nó mà khiến nó cảm thấy bực tức! Duyệt nghen!
-Ok hết chưa, rồi thì lên đường tụi bây!
Nhưng lại một vấn đề khác xuất hiện, chân tôi đang bị gãy chẳng thể nào đi chung với tụi nó được. Qua đó tôi chẳng thể nào chứng kiến cảnh thảm hại của thằng bí thư kia. Thằng Toàn cũng hiểu được điều đó, nó gọi thằng Huy:
-À mày cao to cõng thằng Phong đi, có gì chạy cho lẹ, để thằng Bình với Tú giúp tao được rồi!
-Uầy, thế chán chết! tao đang ngứa tay muốn đánh đấm mà!
-Đánh đấm cái đầu mày, chỉ chọc phá cho bỏ ghét thôi, đừng có gây chuyện lớn!
-Rồi rồi, cõng thì cõng vậy!
Kế hoạch cuối cùng cũng được tiến hành. Cả bọn rón rén đi ra khỏi trại để đề phòng bị người khác chú ý, nhất là mấy bọn tuần tra đêm. Trời giờ này đã khuya, khoảng 1-2h là ít, nếu ban sáng trời oi bức với những tia nắng như thiêu đốt làn da thì vào đêm, những hạt sương rơi xuống lại khiến con người ta rung cầm cập khi được nó bao phủ. Bây giờ bọn các lớp khác đã ngủ, chỉ có mình chúng tôi lúi cúi như tụi trộm gà ban đêm.
Cứ tưởng sẽ chẳng ai phát hiện ra chúng tôi đang bí mật hành động như thế này, ấy thế mà khi đi ngang quá khu trại nữ sinh, bọn tôi như điếng hồn khi một tiếng nói phát ra từ sau lưng và ánh đen pin rọi chói lóa vào mình:
-Mấy người là ai thế, sao lại qua khu vực trại nữ, có ý gì à?
-Ơ, ớ! Tụi mình chỉ đi kiếm đồ ăn thôi…ủa…mà sao giọng nghe quen vậy!
-Hửm, nghe giọng mấy người sao quen thế? Xoay mặt lại!
Khi bọn tôi quay ra sau, tất thẩy cả bọn đều giật mình trước cảnh tượng mình nhìn thấy được, đến nỗi bọn tôi còn chẳng nhấc chân lên chạy nỗi. Nếu như đây là một loại quái vật hoặc ma cỏ gì đó chắc bọn tôi có thể đã tháo chạy được, đằng này người đó chính là Lam Ngọc. Nàng giờ này đang cầm đèn pin xĩa thằng vào chúng tôi thì làm sao có thằng nào dám chạy chứ, có thể nói là bị bắt trọn cả ổ.
-Mấy người làm gì mò qua đây đêm khuya thế hả, không sợ bị bắt à?
Nàng gắt nhỏ nhưng cũng đủ làm chúng tôi rùng mình.
-Hic, chuyện khó nói lắm bà Ngọc ơi, nhưng không đi là không được!
-Không nói thì tôi không có bỏ qua đâu, mà còn lập biên bản cả bọn đấy!
-Ầy chà, rồi nói thì nói vậy!
Chẳng còn cách nào khác, bọn tôi đành tìm một góc khuất gần đó ngồi xuống trình bày mọi chuyện cho Lam Ngọc biết. Ban đầu tôi còn nghe thằng Toàn trình bày kế hoạch nhưng về sau, thắc mắc của tôi lúc tối lại kéo sự chú ý của tôi hướng về Lam Ngọc. Vẻ mặt của nàng giờ này vẫn như mọi thường, lúc nào cũng lạnh với đôi mày lúc nào cũng cau có.
Bất chợt nàng quay sang lườm tôi với đôi mắt hàn khí khiến tôi lạnh cả sống lưng phải quay đi chỗ khác không dám nhìn nữa. Thực sự thì tôi chẳng hiểu Lam Ngọc đã giận tôi về việc gì, chỉ biết là sau cái vụ đốt lửa trại hôm tối là nàng mới bắt đầu như thế thôi, khổ gì đâu!
Sau khi thằng Toàn trình bày tường tận kế hoạch cho Lam Ngọc biết. Nàng liền cau mày cằn nhằn với bọn tôi:
-Mấy ông gan thế, bộ không sợ bị nó phát hiện sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui