Cappuccino 2.0

-Cô ơi, bạn của em bị thương nặng không ạ?
Tôi khẩn trương đặt Lam Ngọc xuống giường chạy đến giục cô ỵ tế
-Bây giờ cô sẽ tiến hành khám tổng quát cho bạn của em nhưng em cảm phiền lên lớp học đi, gần vào tiết rồi, vả lại con trai ở đây không tiện đâu!
-Phải đó Phong, Ngọc ổn rồi! Phong lên lớp đi lát mình gặp lại!
Lam Ngọc gượng cười như trấn an tôi thất thiểu đi từng bước về phía lớp học.
Lần này coi như đã là may mắn khi xem ra Lam Ngọc chỉ bị thương ở cánh tay. Nhưng không chắc là về sau sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Vì thằng Nghĩa này nó đã muốn gây hấn với tôi, tôi chắc chắn nó sẽ chơi tôi đến cùng, cho đến khi nào tôi kệt quê xin thua mới thôi. Tôi sẽ không dễ thua như thế, ngày hôm nay do tôi khinh suất mới xảy ra chuyện như thế này, chắc chắn việc này sẽ không xảy ra một lần nào nữa, ít nhất là khi còn có tôi ở đây.
Tôi trở về lớp với chiếc áo lấm lem những vệt sơn do dính từ Lam Ngọc sang làm cho tụi trong lớp, ngay cả thằng Toàn đều không khỏi ngạc nhiên.
Vừa vào đến chỗ, Toàn phởn đã hỏi dồn dập:
-Sao rồi, đó phải là Lam Ngọc không! Nhỏ bị người ta hại rồi à?
-Ừ thì phải! Bị người ta tạt sơn, nhưng biết làm gì được!
-Uầy, tao đã dặn mầy phải cẩn thận thông báo cho từng người thân mày biết rồi mà!
-Là do tao khinh suất! Nhưng giờ biết phải làm gì tiếp theo đây, tao bí đường quá!
-Thì như tao đã nói, mày tạm thời đừng có chống đối với nó cho đến khi tao tìm được cách hữu hiệu! Biết chưa?
-Ừ thì vậy nhưng lỡ nó giở trò quá lố với Lanna thì sao?
-Mày nghĩ Lanna là con nít à, Lanna đủ thông minh để giải quyết sự việc đấy, mày đừng lo nghĩ nhiều nữa!
-Ừ, thôi được rồi! Nghe lời mày vậy!
Và thế tôi y theo lời của thằng Toàn, hạn chế chống đối với thằng Nghĩa ít nhất có thể. Cho nên trong mấy ngày vừa qua , tình hình có vẻ lặng xuống khi nó không còn chọc phá gì đến những người thân của tôi nữa. Cứ tưởng như thế là yên nhưng tôi đã lầm, lần này mục tiêu của nó không ai khác chính là tôi, không phải một lần mà đến những 2 lần.
Lần thứ nhất là cách ngày Lam Ngọc bị tạt sơn khoảng 3-4 hôm.
Như mọi thường tôi tan học xong là đi đến nhà xe dắt xe về ngay vì lúc nào vào giờ này bụng tôi cũng đói. Vì thế nên tôi thường đạp xe với tốc độ rất nhanh, cũng 1 phần là thích thú cảm giác được đi xe đạp điện lúc chỡ Lam Ngọc về hồi noel.
Khi đến khúc cua quẹo vào xóm tôi, như mọi thường tôi bóp phanh giảm tốc độ để bẻ lái vào nhưng chiếc xe mặc nhiên vẫn lao nhanh tới trước và không có một động thái giảm tốc độ nào dù tôi đã cố bóp thật chặt cả hai phanh.
Tôi bắt đầu đâm hoảng và phải đứng trước việc lựa chọn hai cách để giải quyết. Một là đâm thẳng vào bức tường phía trước với nguy cơ chấn thương cao khi xe tôi đang lao với tốc độ thế này. Hai là Chủ động làm ngã xe để giảm nguy cơ tông vào thứ gì đó thấp nhất có thể, điều này sẽ khiến tôi phải đau một tý nhưng còn hơn là đâm vào ai đó hoặc bức tường vững chãi trước mắt kia.
Nghĩ rồi tôi cố sức nghiêng xe qua một bên kết hợp với việc bẻ tay lái thật gắt khiến cho chiếc xe lết trên mặt đất khoảng một đoạn rồi ngã cà xuống mặt đường thêm một đoạn nữa. Tôi cũng ngã theo lăn lóc trên mặt đất khoảng 2-3 vòng trước khi va nhẹ vào bức tường trước mặt kết thúc màn drift xe kinh hồn vừa rồi.
Tôi đứng dậy với toàn thân hoàn toàn ê ẩm, hai tay trầy xướt nhẹ và chiếc quần rách bươm chỗ gối. Nhưng xem ra mọi việc đã qua khi tôi chỉ bị thương nhẹ và chiếc xe không bị hư hại gì nhiều ngoài cái rổ xe đã bị móp meo và một vài vết xướt ở thân xe.
Còn về nguyên nhân khiến cho phanh xe tôi không hoạt động, khi đến buổi chiều tôi dẫn chiếc xe ra ngoài tiệm sửa xe ở đầu đường để thay rổ cũng như kiểm tra hai cái phanh để xem đã xảy ra chuyện gì thì anh sửa xe ngạc nhiên:
-Em tra nhớt vào phanh xe à?
-Dạ hông anh, xe của em mà em đâu làm thế!
-Vậy chắc là em bị người ta phá rồi! Xem này, phanh trước thì bị người ta tháo lỏng ra, phanh sau thì bị tra nhớt vào hỏi thế sao phanh ăn được!
Chỉ nghe có thế tôi nghiến răng trèo trẹo mà nóng rang cả người. Thằng Nghĩa vẫn chưa thôi nghĩ cách hãm hại tôi. Có lẽ nó muốn chơi tôi đến sát ván mới thôi hoặc đến khi nào tôi bỏ cuộc xin thua đây mà. Nghĩ đến đã tức sôi cả máu, nếu nó mà có ở đây chắc tôi đã đấm mấy phát cho hả giận rồi. Nhưng khi nhớ đến lời dặn của thằng Toàn, tôi chẳng còn cách gì hơn là thở dài cho qua chuyện.
Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả.
Khoảng 2-3 ngày sau, khi tôi đang đi vào lớp học, vừa lên đến cầu thang tầng 2 thì từ đâu 3-4 trái bong bóng dầu nhờn rớt vào đầu tôi như trút nước. Tôi cố gắng nhìn lên thì thấy ở tầng trên có hai thằng mặc đồ học sinh bịt khẩu trang đang ném từng trái bóng xuống chỗ tôi không ngơi tay.
Tôi điên tiết thét lớn:
-Tụi mày là người của thằng Nghĩa à?
Tức thì bọn nó ôm cặp, chạy mất hút về phía dãy hành lang lớp tôi. Tôi tức tối định đuổi theo nhưng do dầu nhờn dưới chân quá nhiều nên đã bị trượt chân ngã oạch vào mấy bậc cầu thang đau tê tái. Cảm giác cứ như ngưng thở tới nơi rồi vậy. Phải đến một lúc sau, mặc ấy đứa học sinh xung quanh nhìn tôi với con mắt hiếu kì, dèm pha, tôi mới lết được vào lớp với bộ dạng chẳng thể nào tồi tệ hơn.
-Gì thế, làm gì người ngợm tèm lem dầu thế này?
Toàn phởn sững sốt.
-Bị người ta chọi đấy! Bực quá!
-Lại là tụi thằng Nghĩa sao, nó vẫn chưa tha ày à?
-Không phải chỉ lần này đâu, mấy hôm trước nó còn tra dầu vào phanh xe làm tao suýt chết trên đường về kia!
-Chậc, đến nông nỗi thế này kia à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui