-Trò Ngọc, tôi nhắc em lần đầu phải giữ trật tự! Tôi có nghe nói lúc sáng em đã có những hành động quá lố, giờ lại muốn làm loạn nơi này à?
-Dạ, em xin lỗi!
Nàng thở hắt ngồi xuống, mắt vẫn nhìn trừng vào thằng Nghĩa làm nó sợ hãi chẳng dám nhìn nàng dù chỉ một lần.
-Như cô Thanh đã thấy đấy, bí thư đoàn trường Nghĩa đây xưa giờ nổi tiếng là thật thà, ngoan hiền, không lý nào nó lại đi vu oan ột người xa lạ đâu!
-Nhưng lời nói một chiều thì chưa thể chứng minh được gì đâu ạ, phải nghe lời giải thích của Phong đã!
Rồi cô quay sang tôi với giọng khẩn khoản:
-Phong, em giải thích mọi việc rõ ràng đi!
Tất cả mọi ánh nhìn giờ này đều đổ dồn vào tôi, đương nhiên cả Lam Ngọc cũng thế. Nàng nhìn tôi với đôi mắt trông chờ, trông chờ một lời giải thích, một lời biện minh từ tôi rằng tôi không cố ý đánh thằng Nghĩa, tất cả mọi việc chỉ là do tôi không kiểm soát được bản thân, tôi sẽ xin lỗi thằng Nghĩa và mọi chuyện sẽ được giải quyết trong êm đềm.
Nhưng tôi không phải là người dễ nhún nhường trước bất cứ ai, nhất là khi tôi đang thực hiện kế hoạch của mình thì dễ gì tôi chịu khuất phục thằng Nghĩa như thế chứ. Thế nên tôi nhếch môi trừng mắt nhìn thằng nó:
-Phải, những lời thằng Nghĩa nói là thật, tôi muốn đấm vào cái bản mặt đáng ghét đó…
-Phong…im ngay!
Lam Ngọc đột nhiên đứng dậy trừng mắt nhìn tôi đầy căm phẫn.
-Trò Ngọc, tôi nhắc lần cuối cùng nhé không được mất trật tự trong này, còn một lần nữa đừng trách tại sao tôi hạ hạnh kiểm!
Mặc dù vẫn còn rất giận nhưng nàng đành ngồi xuống cắn môi lườm tôi không ngơi một chút nào. Tôi biết trong lòng nàng lúc này đang nghĩ gì chắc nàng giận tôi lắm. Trước mặt nàng tôi còn vênh váo tự nhận tội thế kia mà. Nhưng đây là kế hoạch, tôi không cho phép bất cứ ai làm trở ngại nó ngay cả người thân của tôi.
Nghe được những lời thú tội của tôi, thằng Nghĩa càng khoái trá, nó liên tục đốc thúc ba nó phải đuổi học tôi cho bằng được. Còn thầy hiệu trưởng cũng y như con trai mình, gậm gực kí vào biên bản đình chỉ học không một chút ngần ngại.
Tuy nhiên, cô Thanh vẫn chưa hết hi vọng. Cô tiếp tục nài nỉ thầy hiệu trưởng khiến tôi cảm thấy rất áy náy:
-Thầy à, trò nó tuổi nhỏ vẫn chưa hiểu hết tính chất của sự việc, thầy giảm nhẹ tội cho nó đi ạ!
-Không được, như thế sau này tôi lấy ai làm gương để răn đe những đứa khác đây?
-Thưa thầy, cô Thanh nói đúng đấy ạ! Dù sao đây là lần đầu tiên bạn Phong phạm lỗi, hãy cho bạn ấy một cơ hội sửa sai đi ạ?
Lam Ngọc cũng sốt sắng năn nỉ thầy hiệu trưởng cùng cô Thanh.
Được hai người năn nỉ như thế thầy hiệu trưởng cũng lưỡng lự chưa kí chính thức vào giấy thôi học của tôi. Có lẽ ông cũng không phải là người quá nhẫn tâm, chỉ là do tôi đánh con trai ông ấy nên ông ấy mới nhất thời nổi cơn giận dữ lên thôi.
Sau một lúc thuyết phục, thầy hiệu trưởng cũng đi đến quyết định cuối cùng:
-Thôi được rồi, trò Phong đánh nhau trong trường, nếu chiếu theo nội quy phải đuổi học 1 năm. Nhưng vì đây là lần đầu phạm tội, vả lại còn 2 tuần nữa là thi rồi tôi cũng không muốn làm khó. Vậy nên tôi sẽ đình chỉ học trò Phong 1 tuần để trò có thể tự suy nghĩ lại bản thân, trò có đồng ý không Phong?
-Thầy hỏi kia, đồng ý đi Phong?
Lam Ngọc nhìn tôi khẩn khoảng như thầm mong tôi đừng có một hành động nào quá lố nữa. còn về phía tôi, xét thấy 1 tuần cũng đủ để tôi giải quyết sự việc nên chẳng cần làm căng gì thêm, tôi hít một hơi thật dài nghiêm giọng:
-Dạ thưa em đồng ý, cảm ơn quyết định của thầy!
-Thế nhé, chính miệng trò Phong đã nói thì không được thay đổi nữa đâu! Phong có thể học hết ngày hôm nay, ngày mai phải thực hiện theo theo hình phạt đấy! Còn bây giờ tất cả trở về lớp đi!
Thế là buổi xét xử kết thúc. Bị đình chỉ học một tuần lễ là hình phạt dành cho tôi, và cũng là ngần ấy thời gian cho tôi để thực hiện kế hoạch. Nhưng trước khi thực hiện điều đó, tôi phải đối mặt với một thử thách lớn, đó là Lam Ngọc và những người thân của tôi, họ không biết tôi đang thực hiện kế hoạch của mình, chỉ đơn thuần cho rằng tôi đánh người và tôi bị đình chỉ học. Cho nên trong suốt quãng đường đến lớp, Lam Ngọc cứ dò hỏi tôi:
-Phong, giải thích cho Ngọc biết, vì sao lại đánh thằng Nghĩa thế hả?
-Không vì lí do gì cả, thích là đánh!
-Chẳng phải Phong đã hứa rồi sao?
-Ừa, thì hứa nhưng tức lên ai mà nhớ đâu!