Cappuccino 2.0

Tuy nhiên nàng vẫn bình thản:
-Không, Lan suy nghĩ lại rồi! Nếu dựa vào những chứng cứ trên sẽ không đủ để kết tội, chỉ có tận dụng cơ hội lần này để dìm nó một lần và mãi mãi thôi!
-Sao, Lan tính làm gì nó?
-Lan sẽ giả vờ lọt vào kế hoạch của thằng Nghĩa, sau đó sẽ thông báo cho Phong biết địa điểm nó đưa Lan đến, việc của phong chỉ là gọi người đến bắt quả tang mà thôi!
-Nhưng lỡ không được thì sao?
-Hì, giá nào cũng được mà! Lan còn một bí mật chưa nói cho Phong biết đó, hãy tin Lan!
Trước khuôn mặt quyết đoán đầy tự tin đó, tôi chẳng thể làm gì hơn ngoài thở dài chấp nhận thực hiện kế hoạch mà Ngọc Lan đã đưa ra:
-Thôi được rồi, nhưng hãy cẩn thận, có gì phải báo cho Phong ngay! Giờ Phong ra ngoài trước!
-Chờ đã, cho Lan gửi…
Khi tôi vừa định di chuyển về chỗ ngồi, Ngọc Lan đã kéo tôi trở lại góc khuất. Nhưng hành động tiếp theo mới khiến tôi bàng hoàng.
Nàng bỗng dưng chụp lấy mặt tôi như kiểu tra khảo lúc trước nhưng lần này không một lời tra khảo, không một lời giễu cợt mà chỉ có đôi mắt xanh biếc của Ngọc Lan đang nhìn tôi một cách trìu mến. Đôi môi nhỏ xinh của nàng từ từ rướn đến, càng gần…càng gần. Khi nó chạm vào đôi môi vụng về của tôi, tất cả mạch máu trong tim cứ như muốn nổ tung. Đầu óc tôi quay cuồng như uống cả mấy lít rượu.
Ngọc Lan đang hôn tôi?
Đó không phải là mơ, cảm giác rất thật, nó thật đến nỗi tôi có thể cảm nhận được sự mềm mại từ đôi môi của nàng, hương thơm dịu mát từ tỏa ra từ cơ thể nàng và hơn thế nữa, thân hình nhỏ nhắn của nàng đang chìm vào lòng tôi thật ấm áp, thật sát. Nó khiến tôi cảm thấy thật đê mê, rạo rực cứ muốn ôm lấy nàng thật lâu, cả thế giới lúc này dường như chỉ có tôi với nàng.
Phải rất lâu sau đó, khi Ngọc Lan chủ động đẩy tôi ra cảm giác say cuồng mới kết thúc. Nó khiến tôi chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất, chẳng thể nói được một lời nào cho đến khi nàng lại chủ động mở lời:
-Phong đừng nghĩ nhiều nha, Lan chỉ không muốn mất nụ hôn đầu đời của mình với một người xấu xa như thằng Nghĩa thôi.
-Ừ…ùm…Phong…hiểu mà!
-Thôi, Phong về chỗ đi, kẻo lại bị nghi ngờ đó! Nhớ nhận thông báo của Lan nha!
Và rồi nàng nhanh chóng quay về chỗ của thằng Nghĩa, còn tôi lại về chỗ của mình, tiếp tục quan sát từng cử chỉ lời nói của nó với nàng một cách sát sao. Nhưng tự nhiên tôi thấy có gì đó nhột nhột. Không phải là do kiến cắn hay con gì chít mà là cảm giác nhột nhột xung quanh tôi, nơi có 3-4 thằng đàn em của thằng Nghĩa ngồi cùng. Phía bên bàn kia là bàn của thằng Vũ, dường như nó đang ra ám hiệu gì đó với tôi, trông vẻ mặt căng thẳng lắm, mà ngặc nỗi tôi chẳng thể hiểu được nó đang ám chỉ việc gì nên mặt cứ ngây ra như tượng, hả họng suốt cả buổi.
Tình hình cứ tiếp diễn như thế một lúc cho đến khi Ngọc Lan nối bước theo thằng Nghĩa đúng như những gì nó đã nói với bọn tôi. Ngay cả đến như vậy, những thằng đàn em của nó vẫn không nơi lỏng việc quan sát tôi bất cứ lúc nào, mọi nhất tĩnh nhất động của tôi, đều được bọn nó để ý rất kĩ lưỡng với cặp mắt thù địch không lẫn vào đâu được. Dù tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng chí ít tôi vẫn biết được chiều hướng của nó đang bất lợi đối với tôi.
Đặc biệt là lúc chiếc điện thoại của tôi réo lên báo hiệu tin nhắn đến, tất cả bọn chúng đều đồng loạt ngồi thẳng dậy nhìn tôi với đôi mắt sắc lẽm chừng như muốn đánh nhau đến nơi. Dù thế nhưng tôi vẫn cố gắng móc chiếc điện thoại ra thật khẽ để tránh làm kinh động đến bọn nó. Thế mà chỉ một dòng tin nhắn thôi, tôi đã phải hốt hoảng đến bấn loạn cả tim.
Đó là tin nhắn của Ngọc Lan nhưng chỉ vỏn vẹn hai chữ “Đại Nam” . Theo như tôi nhớ, nàng sẽ vờ sa vào kế hoạch của thằng Nghĩa sau đó sẽ thông báo địa điểm cho tôi biết, chẳng lẽ nó dẫn nàng đến Khu du lịch Đại Nam hay sao, nó quá xa, ở tận Bình Dương. Nhưng Ngọc Lan đã nhắn như thế thì đúng thật là nó đã dẫn nàng đến đó, tôi phải nhanh chóng đến đó ngay, không thể chần chừ.
Tuy nhiên, vừa đứng lên xin phép ra về thì mấy thằng đàn em của nó cũng đứng lên theo:
-Mày đi đâu đấy?
-Tao đi về, anh Nghĩa đã đi rồi, còn ở đây làm gì?
-Giao hết bằng chứng ra đây, muốn đi đâu thì đi!
-Tao không hiểu tụi bây nói gì?
-Đừng có láo, anh Nghĩa đã biết hết tẩy thật của mày, ngày cả việc lúc nãy mày làm với nhỏ Lanna, cả bọn tao đều biết!
Tôi bỗng giật thót trước những gì bọn nó nói. Nếu đúng thật là như thế thì thằng Nghĩa đã biết tôi đang nằm vùng rồi sao, nó biết từ lúc nào kia chứ, có phải là lúc tôi quay lén nó hay không? Nhưng gạt điều đó sang một bên đã, vì lúc này Ngọc Lan đang trong tình thế khẩn cấp, nếu tôi không nhanh chóng đến tiếp ứng, nàng sẽ bị thằng Nghĩa làm hại mất. Không, tôi sẽ không bao giờ để việc đó xảy ra, chí ít là khi tôi còn sống trên cõi đời này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui