Captive Of My Desires

Có bốn người ăn tối đêm đó trong cabin của truyền trưởng. Thuyền phó một của Drew được mời – hiển nhiên rồi. Timothy cũng đã đến ăn tối trước đó. Nhưng người thứ tư làm Gabrielle há hốc miệng kinh ngạc khi anh vào cùng thuyền phó một. Richard! Nàng quá vui mừng được gặp anh đến nỗi không nghĩ đến chuyện sẽ trông ra sao khi nàng ném mình vào anh và ôm anh một cách thích thú.

Gabrielle tuôn ra hai câu hỏi thì thầm nhanh trước khi để ý Drew đang nhìn chằm chằm mình.

“Tất cả bọn anh đều ổn chứ?” nàng hỏi.

“Ổn như có thể mong đợi từ sự tiện lợi thoải mái đông người,” anh đáp. “Nhưng vị chủ nhà của chúng ta đã cung cấp bộ cánh thích hợp dùng cho bữa tối.” Richard quét một tay lên chiếc áo sơ mi trắng được giặt sạch sẽ tinh tươm và chiếc quần đen.

“Nhưng anh đang làm cái quái gì ở đây mới được chứ?”

“Anh cũng đang tự hỏi đây y thế đây, em yêu.” Anh thì thầm sau nàng. “Anh đã được yêu cầu, cảnh báo còn hơn thế kia, đơn thuần là phải hành xử như mình không phải tù nhân.”

Nàng liếc lên Drew khi nghe thấy, nhưng anh chỉ mỉm cười và ngồi dựa ra sau để xem cuộc sum họp thân mật. Richard vươn người về phía nàng. “Và anh có lẽ phải nói rằng em trông thật đáng yêu tối nay, Gabrielle.”

Mắt anh dán vào nàng trên chiếc váy dạ hội hồng giản đơn với với phần thân trên cực ấn tượng. “Anh đoán thuyền trưởng cũng cấp cho em bộ cánh. Anh ta muốn tự mình thưởng thức đêm nay đây.” Richard nháy mắt với nàng. Gabrielle đỏ mặt, nhưng nàng không cố nói chuyện riêng tư với Richard lần nữa. Drew phải có vài lý do nào đó để gộp Richard vào đây hơn là việc nàng rất vui thích gặp anh, và lý do kia làm nàng lo lắng.

Thức ăn được đưa ra sớm sau khi Richard đến. Bốn thủy thủ mang bốn loại đĩa khác nhau, và một người thì ôm đầu tay những chai rượu. Richard, hạnh phúc vì được ra khỏi khoang, bắt đầu uống nhiều hơn được phép. Gabrielle chỉ chạm môi vừa đủ.

Drew đã yêu cầu sở trường xuất sắc từ đầu bếp, và còn xa lắc mới mới gọi là một bữa ăn thông thường trên biển. Thịt bò nướng ăn kèm với hai loại nước sốt khác nhau, phủ hành và cà rốt, ba ổ bánh mỳ khác loại để chọn lựa, bánh Yorkshire puddinh (bánh có nguồn gốc từ Yorkshire, Anh. Được làm từ bột, thường ăn với thịt bò nướng và nước thịt), khoai tây chiên, và thậm chí một đĩa salad phủ trên nước sốt kem tỏi trên đỉnh. Gabrielle sẽ phải tìm ra làm sao đầu bếp của Drew lại giữ được rau diếp tươi sống trên biển được, chắc chắn thế.

Tâm trang mọi người trở nên khá tiệc tùng trước những món thịnh soạn. Thậm chí bắt đầu cảm thấy giống một buổi ăn mừng thực sự. Richard thư giãn và tiêu khiển cho cả nhóm bằng những lời đùa cợt thường lệ của mình. Gabrielle ngừng nghĩ đến việc anh được đưa tới vì vài lý do kín đáo. Và thậm chí Drew có vẻ cũng đang tự tận hưởng.

“Nhân tiện đây,” Timothy nói với Drew khi chuyện trò tạm lắng. “Một trong những con tàu chúng ta đã phát hiện ngắn ngay trước cơn bão, hoa tiêu thề là anh ta thấy em gái và em rể ngài trên boong.”

Gabrielle tái nhợt khi nghe xong. Drew, mặt khác, lại phá ra cười.

“Đúng, tôi chắc nó sẽ làm vỡ tim anh đấy, nên đừng,” Gabrielle cắt ngang một cách chua chát, cực kỳ bực mình vì sự vui thích của anh. “Dù sao thì hoa tiêu có thể nhầm lẫn chứ.”

Và Richard tham gia, “Ồ, anh phải nói điều này, có phải anh ta đang nhắc đến Quý bà Malory không?”

“Ôi, trời ơi, Richard,” Gabrielle ngắt lời. “Quên cô ấy đi!”

Bạn nàng nháy mắt, nhưng rồi nhún vai. “Anh đã cố, Gabby. Thực tình đấy, nhưng anh chỉ là không thể quên tình yêu thực sự của mình thôi.”

Drew điềm đạm và gặng hỏi, “Anh ta đang nói đến em gái anh đấy à?”

“Sao lại không, đúng là anh ấy đang,” Gabrielle rên hừ hừ thẳng với thuyền trưởng, mặc dù mắt nàng đang nhìn chăm chăm vào Richard. “Lộn tùng phèo vì cô ấy. Không thèm nghe khuyên nhủ, như là chồng cô sẽ bẻ gãy từng mảnh xương trong người nếu anh ấy dám lại gần.”

“James sẽ phải xếp hàng thôi,” Drew gầm gừ khi anh đưng lên và bước một bước về phía Richard.

Điều này ngoài mong đợi và Gabrielle ngay lập tức thấy hối tiếc vì đã kích động anh. Nàng len vào giữa hai người đàn ông và cố tháo gỡ những gì mình đã xúi bẩy.

“Ôi, thôi đi,” nàng bảo Drew. “Georgina gần như đã tát vào mặt Richard vào lần cuối họ gặp nhau, vì thế chẳng có gì không may đã, hay sẽ xảy ra giữa họ đâu. Cô ấy là một ‘bức tường thành sắt đá’ với bất cứ anh chàng nào khác quan tâm, đơn giản vì cô yêu chồng mình. Anh phải biết điều ấy chứ.”

Đây là thời khắc căng thẳng. Drew rõ rằng xem việc bảo vệ em mình rất nghiêm túc. Từng thớ cơ trong người như muốn nói anh sẵn sàng xé toạc Richrad ra thành mảnh với bàn tay trần. Nhưng anh đang chú ý, ơn trời, và lời nhận xét cuối của Gabrielle (đã) cắt cơn giận dữ của anh.

“Tôi có thể kết thúc việc này mà không cần nhắc nhở đâu đấy,” anh nói khi quay lại ghế.

Richard đã uống quá nhiều rượu để mà cẩn trọng. “Em nên để anh ta đánh anh, Gabby,” anh nói. “Anh ta ngứa mắt kể từ khi nghĩ em và anh…” Ý nghĩ đó làm anh cười khi kết thúc.

“Đó không phải lý do tôi muốn bóc toạc đầu anh ra,” Drew đáp trả khá lặng lẽ, đang cân nhắc vần đề.

“À, đúng rồi, bởi vì anh không thể nhớ nổi tại sao Gabrielle không thể quay lại Anh quốc.”

Gabrielle hít một hơi sâu. “Richard, đủ rồi.”

Nhưng Drew ngồi ra trước hỏi, “Sao cô ấy không thể quay về?”

“Với tiếng lành đồn xa rằng cô ấy là cướp biển à? Đoán đi, thuyền trưởng. Tôi chắc anh sẽ tìm ra.”

Gabrielle ngồi ra sau và nhắm mắt. Nàng có cảm giác bây giờ mình đã biết tại sao Richard được mời. Rõ rành rành Drew đã và đang mồi chài thông tin thứ gì đó anh nghĩ họ đang giấu mình. Thay vào đấy, anh đã khơi nguồn một chủ đề đảm bảo mang cơn tam bành của nàng quay lại trong một cuộc đối đầu đầy đủ thực sự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui