Chương 4
Nàng có thể nói chàng đang nói dối nàng. Bằng chứng là trong đôi mắt chàng. Nó lạnh lùng, nghiêm khắc. Nàng quyết định không tranh cãi với chàng. Nếu chàng muốn nàng nghĩ chàng không có quan hệ với Cơ quan An ninh thì nàng sẽ vờ như tin chàng.
“Làm thế nào và tại sao Richards lại liên quan đến việc của nàng?”
Sự cáu kỉnh trong giọng chàng lôi nàng về chủ đề chính. “Ông ấy đã đến gặp ta chỉ trước một ngày cha chàng bị bệnh. Ông ấy và những đồng minh - hoặc những cấp cao hơn, như ông ấy ám chỉ đến họ - muốn ta kết hôn với tướng quân Ivan.”
“Ông ấy biết tướng quân?”
Nàng gật gật đầu. “Ông ấy có thông tin của tướng quân. Ngài Richards xem Ivan là cái đỡ tệ hại hơn trong hai cái tệ hại.”
Colin rủa xả nho nhỏ. Nàng làm như không nghe thấy. “Ngài Richards nói với cha chàng tướng quân sẽ dễ bị điều khiển. Nước Anh muốn tiếp tục nhập khẩu và tướng quân chắc chắn sẽ liên kết mối quan hệ ngoại giao nếu ta được thuyết phục bởi những người lãnh đạo của chàng là đồng ý kết hôn với Ivan. Có một người khác cũng ham muốn chiếm lấy ngai vàng và Ngài Richards tin người đó còn tàn bạo hơn. Ông ấy cũng tin là người đó sẽ không hợp tác với các hiệp định thương mại.”
“Như vậy nàng là một con cừu hiến tế, đúng không?”
Nàng không trả lời chàng.
“Cha ta nói gì với Richards?”
Nàng bắt đầu xoắn hai bàn tay với nhau. “Những gì Ngài Richards nói có thể rất thuyết phục. Cha chàng lắng nghe những lập luận của ông ấy và hứa sẽ cân nhắc vấn đề. Sau khi Richards đi, cha chàng quyết định chống lại cuộc hôn nhân này.”
“Tại sao?”
Nàng hạ ánh mắt xuống đôi tay, nhìn thấy làn da ở đó đỏ hết cả lên và lập tức thả lỏng sự kẹp chặt. “Ta đã khóc,” nàng thú thật. “Ta xấu hổ thừa nhận điều đó, nhưng ta đã khóc. Ta quá tuyệt vọng. Mẹ chàng trở nên giận dữ với cha chàng và ta là nguyên nhân của cuộc tranh cãi nảy lửa ấy. Nó làm cho ta thậm chí cảm thấy khốn khổ hơn. Ta có cảm giác ta làm mọi người làm thất vọng bởi sự ích kỷ của mình. Lý do duy nhất là cha mẹ ta có một cuộc hôn nhân rất hạnh phúc và ta muốn tìm được điều như vậy. Ta không tin ta sẽ có được tình yêu hay hạnh phúc khi kết hôn với một người đàn ông chỉ muốn có ta cho mục đích chính trị. Ta chưa từng gặp tướng quân nhưng Raymond và Stefan kể cho ta nghe rất nhiều câu chuyện về ông ta. Nếu một nửa những câu chuyện đó là sự thật, thì ông ta là một người rất bê tha, đam mê lạc thú.”
Alesandra ngừng lại để thở sâu. “Cha chàng có trái tim đầy yêu thương. Ông ấy không thể chịu nổi khi thấy ta tuyệt vọng. Và ông ấy đã hứa với cha ta là sẽ chăm sóc ta.”
“Vì vậy mà ông ấy quyết định nàng nên kết hôn với ta.”
“Đúng vậy. Ông ấy hy vọng vậy, nhưng ông ấy không trông mong điều đó. Mặt khác mẹ chàng sẽ viết tên chàng trên thư mời. Rõ không, thưa ngài, ta thật kỳ khôi khi ta nói với cha chàng ta muốn kết hôn vì tình yêu. Ta nhận ra nó là điều không thể, quá gấp để tìm một người chồng, và vì vậy ta quyết định ta sẽ xem xét đến việc sắp xếp một cuộc hôn nhân kinh doanh. Để đổi lấy quyền sử dụng tài sản lớn của ta, chồng ta sẽ đi con đường của anh ấy và ta sẽ đi đường của ta. Ta nghĩ ta sẽ đi du lịch…và khi đúng lúc, có lẽ ta quay lại Holy Cross. Đó là một nơi yên bình.”
“Quỷ tha ma bắt.”
Nàng không biết phải nghĩ sao về lời lầm bầm báng bổ của chàng. Nàng cau mày và nói, “Ta cũng hy vọng là cuối cùng thì chồng ta và ta sẽ trở thành bạn bè.”
“Và người yêu?” chàng hỏi.
Nàng khẽ nhún vai. “Mọi thứ đều có thể, Colin, chỉ cần thời gian và kiên nhẫn. Tuy nhiên, ta đã có thời gian để đánh giá lại vị trí của ta. Cứ cho là các quý ông ở Anh hình như ngày càng lịch sự và ta hy vọng sẽ kiếm một người ít nhất là có đạo đức, nhưng tối nay ta không biết cái nào là vấn đề nữa. Ta sẽ hợp tác. Ta sẽ kết hôn với tướng quân. Ta đã gây ra đủ rắc rối rồi. Có lẽ sớm muộn gì thì người đàn ông này sẽ học được cách để … làm dịu đi tính khí của mình.”
Colin khịt khịt, “Một con rắn sẽ chẳng bao giờ ngừng trườn. Hắn sẽ không thay đổi, và nàng sẽ không kết hôn với hắn. Hiểu chưa?”
Nàng rùng mình bởi giọng chàng khàn khàn khắc nghiệt. “Ta muốn sự thỏa hiệp của nàng, Alesandra.”
Nàng không đồng ý được. Khuôn mặt đầy máu của Raymond cứ hiển hiện trong đầu nàng. “Ta sẽ không trở thành nguyên nhân của bất cứ điều gì hơn…”
“Đến đây.”
Alesandra đi đến trước bàn làm việc của chàng. Chàng ngoắc tay ra hiệu cho nàng đến gần hơn. Nàng vòng sang bên cái bàn và dừng lại cách chàng chỉ một bước chân.
“Tướng quân sẽ từ bỏ kế hoạch và để ta yên nếu ta có chồng… phải vậy không?”
Sự kết hợp giữa nỗi sợ và hy vọng trong giọng nàng đánh vào chàng thật mạnh. Nàng quá trẻ để có nhiều mối lo lắng đến vậy. Alesandra nên mau quên và nhẹ dạ như những đứa em gái của chàng.
Khốn kiếp tất cả các chuyện đó, nàng đang cần một người bảo vệ. Chàng vươn người tới trước, nắm lấy đôi tay nàng. Nàng thấy mình lại đang nắm chặt chúng vào nhau lần nữa. Nàng cố thả lỏng. nàng không thể.
“Kết hôn với tướng quân nằm ngoài vấn đề. Chúng ta đồng ý chứ?”
Chàng dịu dàng siết chặt tay nàng cho đến khi nàng gật đầu. “Tốt. Nàng còn quên điều gì chưa giải thích không?”
“Không.”
Colin mỉm cười. “Không ai hất cẳng người đứng đầu cơ quan an ninh,” chàng ám chỉ Ngài Richards.
“Cha chàng đã làm.”
“Phải rồi, ông ấy đã làm, đúng không nhỉ?” Chàng quá sức hài lòng với cha chàng. “Ta sẽ nói chuyện với Richards ngày mai và xem chúng ta có cần sự hỗ trợ của ông ấy hay không.”
“Cảm ơn.”
Chàng gật đầu thật nhanh. “Vì gia đình ta chịu trách nhiệm về nàng, ta sẽ chuẩn bị một cuộc họp với cha ta và anh trai ta ngay khi họ khỏe hơn.”
“Để làm gì?”
“Để tìm hiểu chúng ta nên làm cái quái gì cho nàng.”
Ý chàng như một lời giễu cợt. Nàng thấy nó dội thẳng vào tim. Nàng rút bàn tay ra khỏi tay chàng. Sự thẳng thừng của chàng xúc phạm nàng. Alesandra nhạy cảm cực kỳ. Chàng cân nhắc lời đề nghị nàng cần phải học cách giấu đi các cảm xúc, nhưng rồi quyết định không đưa ra lời khuyên đó nữa vì nàng sẽ xem đó như là một sự sỉ nhục cho mà xem.
“Ta sẽ không trở thành một gánh nặng.”
“Ta không nói nàng như vậy.”
“Chàng ngụ ý nó.”
“Ta không bao giờ ngụ ý. Ta luôn nói theo cái cách mà vốn dĩ nó là thế.”
Nàng quay lưng và đi đến phía cửa. “Ta tin là đã đến lúc để đánh giá lại.”
“Nàng đã làm xong rồi.”
“Ta sẽ làm lại,” nàng tuyên bố.
Làn sóng buồn nôn làm Colin sửng sốt. Chàng nhắm mắt lại và hít thật sâu. Dạ dày của chàng cũng đang rền rĩ, và chàng cho rằng tình trạng yếu đi đột ngột này là do chàng bỏ qua bữa tối.
Chàng cố bắt bản thân nghĩ về điều nhận định cuối cùng của nàng. “Nàng sẽ đánh giá lại cái gì bây giờ?”
“Sự thỏa hiệp của chúng ta,” nàng giải thích. “Nó sẽ không được thực hiện. Ta chắc là nên tìm một nơi ở tạm thời khác trong ngày mai.”
“Alesandra.”
Chàng không cao giọng với nàng như vẫn còn tồn tại đâu đó trong giọng nói chàng gay gắt. Nàng dừng lại ngưỡng cửa và quay đầu nhìn chàng. Nàng cố chống đỡ chính mình trước sự trung thực hay gây tổn thương tiếp theo của chàng.
Chàng thấy mình rơi vèo xuống địa ngục khi nước mắt đầy trong đôi mắt nàng. “Ta xin lỗi,” chàng nói khẽ. “Nàng không phải là một gánh nặng. Tuy nhiên, hoàn cảnh hiện thời của nàng là sự lộn xộn. Nàng đồng ý với sự đánh giá đó chứ?”
“Vâng, ta đồng ý.”
Colin quẹt tay qua trán chàng và bất ngờ vì cảm thấy mồ hôi đọng trên đó. Chàng giật mạnh cái caravat. Khỉ thật, phòng làm việc quá nóng. Ngọn lửa trong lò sưởi tỏa nhiệt quá mức cần thiết. Chàng nghĩ đến việc cởi áo vét nhưng quá mệt mỏi để lại gây ra một rắc rối bây giờ.
“Nó là một tình huống rất nghiêm trọng, Colin,” nàng bổ sung khi chàng không hưởng ứng thỏa thuận của nàng sớm hơn.
“Nhưng nó cũng không phải là ngày tận thế, phải không? Trông nàng quá tải với việc chịu đựng tất cả các việc ấy.”
“Ta quá sức chịu đựng rồi,” nàng la lên. “Raymond bị thương tối nay. Chàng đã quên sao? Anh ấy có thể đã bị giết. Và chàng… chàng cũng có thể đã bị thương.”
Chàng đang cau mày lại. Nàng gần như hối hận việc nàng nhắc chàng nhớ lại tai nạn. Nàng quyết định không chấm dứt buổi tối bằng sự cáu kỉnh.
“Ta đã cư xử bất lịch sự,” nàng buột miệng nói. “Ta nên nói cảm ơn chàng bây giờ.”
“Nàng nên? Tại sao?”
“Vì chàng đã xin lỗi. Ta biết thật không dễ đối với chàng.”
“Và làm sao nàng biết điều đó?”
“Giọng chàng thô lỗ, và chàng đang trừng mắt với ta. Đúng, nó thật khó. Nhưng chàng đã nói xin lỗi. Lời xin lỗi của chàng làm ta dễ chịu hơn.”
Nàng trở lại bên cạnh chàng. Trước khi đánh mất sự can đảm, nàng ngả người tới trước, nhón chân và hôn lên má chàng. “Ta vẫn thích cha chàng là người giám hộ cho ta hơn,” nàng nói với hy vọng mình đã có một nụ cười. “Ông ấy dễ hơn trong việc …”
Nàng đang tìm kiếm từ thích hợp. Chàng đưa nó cho nàng. “Lôi kéo?”
Nàng bật cười. “Đúng.”
“Bốn cô em gái nhỏ của ta đã làm ông ấy kiệt sức. Ông ấy trở thành món bánh mỳ sữa nướng bởi tất cả những người phụ nữ này đây.”
Colin thở dài mệt mỏi và lại chà tay lên trán lần nữa. Chàng sẽ nhức đầu trong vài phút tới và chàng có thể không tập trung được vào câu chuyện. “Về giường đi Alesandra. Muộn rồi và nàng cần thoát khỏi ngày hôm nay.”
Nàng bắt đầu bước chân đầu tiên, rồi dừng lại. “Chàng ổn chứ? Mặt chàng trông nhợt nhạt quá.”
“Ta ổn. Đi ngủ đi.”
Chàng nói dối dễ dàng. Dĩ nhiên chàng không cảm thấy ổn chút nào. Chàng có cảm giác rơi xuống địa ngục. Bên trong chàng đang bốc cháy. Dạ dày của chàng đang phản ứng như thể chàng vừa mới nuốt một mẩu than nóng. Da chàng ẩm ướt và nóng, và chàng thấy mình phải cảm ơn Chúa vì chàng đã không ăn gì nhiều lúc tối. Chỉ cần nghĩ đến thức ăn là chàng muốn bịt miệng.
Colin tin chắc chàng sẽ cảm thấy tốt hơn khi chàng ngủ được một chút. Lúc một giờ sáng chàng ước chàng có thể nhắm mắt và chết.
Ba giờ sáng, chàng nghĩ chàng có thể.
Chàng đang bị thiêu đốt bởi cơn sốt, và khốn thật, nếu chàng đã không gặm trái táo nhỏ tầm thường 20 phút trước khi đến nhà hát opera.
Dạ dày của chàng cuối cùng cũng chấp nhận sự thật là không có bất cứ thứ gì hơn để tống khứ và để ổn định cái chai trống rỗng ấy. Colin nằm sóng soài trên giường, úp mặt xuống, đôi cánh tay dang rộng.
Ồ, phải, cái chết cũng là một phương pháp điều trị.