Lục Từ nghiến răng, “Muốn cười thì cứ cười đi…”
Hứa Lê không hề khách khí mà bật cười, cô không hề để ý tới việc hai người vẫn còn đang ở trên vỉa hè.
Lục Từ lại nói tiếp, “Đêm nay trở về em phải phục vụ anh cho tốt, nếu không tốt thì em đừng hòng buông tay.”
Hứa Lê, “Ợ” Cô bị dọa đến mức nấc cụt luôn rồi.
Lúc này đến lượt Lục Từ bật cười.
Hai người đến phòng khám bệnh, thời điểm vừa thay quần áo xong đã gặp hai nam sinh kia, tranh thủ lúc đang rảnh, Lục Từ dạy bọn họ cách sử dụng hệ thống văn phòng của bệnh viện, các bệnh viện đa phần đều giống nhau, chỉ cần làm quen một chút là được.
Mỗi người đều phải tự nhớ rõ tài khoản của mình, sau khi giáo viên kiểm tra cho người bệnh xong, bọn họ chuẩn bị phải tiến vào phòng giải phẫu.
Ngày đầu tiên quan sát thao tác giải phẫu thật sự rất mệt, nhưng không còn cách nào khác, bọn họ không có quyền từ chối, hơn nữa, rất nhiều người muốn được xem thao tác của chủ nhân mà khôbg nhìn được.
Lục Từ đang cảm thấy hơi lo lắng cho Hứa Lê, gần đây anh đã được xem ca mổ lấy máu tụ ở trong hộp sọ ra, ca phẫu thuật đó còn nhiều máu hơn lần này rất nhiều, nhưng anh vẫn sợ Hứa Lê không thể chịu đựng được.
Nhưng sau một tiếng tiến hành phẫu thuật, Lục Từ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hứa Lê một cái, anh phát hiện cô đang hưng phấn đứng ở vị trí gần nhất trong khoảng quy định, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào người đang làm giải phẫu.
Lục Từ âm thần lắc đầu, xem ra là anh đã nghĩ quá nhiều, mặc dù khoa giải phẫu thần kinh có rất ít bác sĩ, nhưng mỗi bác sĩ lựa chọn khoa giải phẫu thần kinh này đều không phải con cừu con hay gì cả…
Anh cúi đầu tiếp tục tập trung vào công việc, không thèm liếc nhìn cô thêm một lần nào nữa.
Lục Từ chỉ đến theo dõi ca mổ và đi theo bàn mổ, nhưng anh vẫn chưa đủ tư cách để làm phụ tá chính.
Mặc dù anh đã học thạc sĩ đến năm thứ hai, nhưng giải phẫu vẫn không có quan hệ quá mật thiết với anh.
Anh chỉ có thể đứng một bên hỗ trợ, đưa thiết bị, khâu lại vết thương, hơn nữa anh được quan sát và ghi chép lại các thao tác của người mổ chính ở khoảng cách gần nhất, vì vậy chắc chắn anh không gặp lỗ hổng gì về lý thuyết cả.
Một khi đã tập trung vào công việc, người ta không còn tâm trí để chú ý đến những cái khác.
Anh không hề nhìn thấy Hứa Lê thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang tập trung của anh, chỉ lộ ra một đôi mắt, nhưng vẫn rất đẹp, Hứa Lê tưởng tượng ngón tay thon dài đang khâu vết thương của người đàn ông này chui vào bên trong khuấy loạn.
Một ca phẫu thuật kéo dài hai ba tiếng, sau khi giáo sư Lý rời đi, Lục Cẩn Niên ở lại khâu lớp áo ngoài, Từ Li cũng không theo anh ra ngoài mà ở lại theo dõi cho đến cuối cùng…
Một ca phẫu thuật kéo dài hai đến ba tiếng đồng hồ, giáo sư Lý đi rồi, Lục Từ ở lại để khâu miệng vết thương bên ngoài cho bệnh nhân.
Hứa Lê không đi theo giáo sư Lý ra ngoài mà ở lại nhìn, mãi đến khi kết thúc ca mổ.
Lục Từ hít một hơi thật sâu, khi anh ngẩng đầu lên, anh mới phát hiện, Hứa Lê đang nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt sáng lấp lánh.
Anh nhìn thời gian, sau đó nhíu mày lại, nói.
“Đứng trong này vài giờ rồi? Sao em còn chưa ra ngoài nghỉ ngơi đi?”
Lúc này, Hứa Lê mới phát hiện ra.
“Hả? Đã sáu giờ rồi sao?”
Đã quá giờ tan tầm từ lâu, nhưng bác sĩ chính là như vậy, không thể hoàn thành một nửa ca phẫu thuật sau đó nghỉ làm được.
“Được, chúng ta mau đi ra ngoài thôi.”
Hai người đi ra khỏi phòng phẫu thuật, cởi bộ quần áo khi làm phẫu thuật ra, xử lý xong rồi mới mặc áo blouse trắng, trở lại phòng làm việc.
Hai nam sinh kia chào hỏi Lục Từ để chuẩn bị về nhà, Hứa Lê không được, hai người bọn họ vẫn còn thoả thuận khác.
Lục Từ ngồi trên ghế gõ bàn phím, nhân tiện giải thích cho Hứa Lê.
“Em ngồi bên cạnh xem một lát, chờ anh ghi chép ca mổ xong anh sẽ đưa em ra ngoài ăn tối.
Em đói bụng rồi phải không?”
Cái bụng của Hứa Lê đúng là hơi đói… Nhưng nếu không nhắc đến thì cô cũng chẳng có cảm giác gì cả, chỉ lo nhìn người đàn ông đang làm giải phẫu…
Đúng vậy, một người đàn ông nghiêm túc tập trung thật sự quá hấp dẫn.
Cuối cùng Hứa Lê có hơi hoảng hốt, cô có cảm giác không chân thực, cô luôn cảm thấy một người đàn ông hoàn hảo như vậy, theo đuổi muốn nói chuyện yêu đương cùng anh thật sự quá khó, giống như đang nằm mơ, nhưng cô lại có sức hấp dẫn đối với anh sao?
Hay nói đúng hơn, cô đã câu được xử nam độc thân hơn hai mươi năm một cách dễ dàng nhỉ?
Nhưng đến tận bây giờ Hứa Lê vẫn chưa hề biết một sự thật, chính là Lục Từ không phải bị cô câu dẫn, mà anh tự mình nhảy vào lòng cô, hơn nữa còn anh vạ không muốn rời đi…