Lục Từ xoay người lại, vẫn là dáng vẻ mà cô ta thường nhìn thấy, nhưng lúc này cô ta lại thấy vô cùng châm chọc, bởi vì anh chỉ coi mình giống như những người khác, không có gì khác biệt, đối xử bình đẳng.
“Cô ấy đã nói không có thời gian, không đợi được thì đàn chị tự mình đi đưa đi.
Hơn nữa, chủ nhiệm kêu tôi đưa cô ấy đi làm quen với người bệnh, đây là đàn em của tôi, mình tôi dạy cô ấy là được, nếu không phải công việc của chủ nhiệm phân công thì chị đừng sai cô ấy làm, nếu chị làm việc với hiệu suất cao thì cần gì người khác giúp đỡ nữa.”
Ý của Lục Từ chính là, “Tôi mới là đàn anh của Hứa Lê, chị là cái cọng hành gì mà đòi sai khiến người ta?”
Mấy câu nói của Lục Từ khiến Cúc Tĩnh cứng họng không nói được lời nào, cô ta không biết nên trả lời như thế nào.
Nhưng Lục Từ cũng không cho cô ta cơ hội để nói hai câu, anh đã đưa Hứa Lê rời đi.
Giáo viên của Lục Từ và Hứa Lê là chủ nhiệm của khoa, lẽ ra cô ta không nên đắc tội với Hứa Lê, nhưng cô ta không thể khống chế được bản thân, mà đi ghen ghét, khiêu khích Hứa Lê, cô ta lại hy vọng vào người mà cô ta không thể có được…
Bên kia, Lục Từ và Hứa Lê vừa rời đi, anh quay đầu lại đã thấy Hứa Lê đang nhìn mình với ánh mắt sáng lấp lánh.
“Cứu mạng, anh có biết lúc anh mắng cô ta đẹp trai đến mức nào không? Suýt chút nữa em đã thưởng cho anh một tràng pháo tay thật dài!”
Hứa Lê kích động đến mức khua chân múa tay, cơ thể còn không ngừng uốn éo, bắt chước cách nói chuyện khi nãy của Lục Từ.
“Đây là đàn em của tôi, một mình tôi dạy cô ấy là được.”
“Oa oa! Anh thấy em giả bộ như vậy có giống không! Anh có để ý lúc đó gương mặt cô ta khó coi như thế nào không! Max lực sát thương! Hừ! Ai bảo cô ta bắt nạt em!”
“Chắc chắn cô ta không ngờ! Em lại có một đàn anh bênh vực người của mình như vậy! Đúng không ~ đàn anh ~”
Lục Từ bật cười, “Đàn anh tốt như vậy, có phải em nên khen thưởng một chút không?”
Hai người đang đi trên đường, Hứa Lê lay lay cánh tay của anh, nói nhỏ một câu.
“Lần sau em sẽ cho anh dùng miệng.”
Lục Từ nhìn cô với ánh mắt sâu xa, “Lần sau là khi nào? Hai ngày nay em đều quay về trường học rồi.”
“Emmm, khi nào nghỉ.”
Bởi vì nếu ngày hôm sau phải đi làm, cô sợ cô sẽ không xuống nổi giường…
Lục Từ không nói gì, anh chỉ tiếp tục bước đi, một lúc sau Hứa Lê phát hiện đây không phải con đường đi đến tàu điện ngầm, hai ngày nay Lục Từ đều đưa cô đến ga tàu điện ngầm.
“Không phải em đã nói, em muốn đi xem phim cùng anh sao.” Lục Từ nói.
“A? Chúng ta đi xem phim thật à? Em còn tưởng lúc đó anh cố ý tìm lý do khiến cô ta tức giận.” Hứa Lê ngạc nhiên.
“Đúng là lúc đó anh cố tình tìm một lý do thật, nhưng nếu đã nói rồi thì chúng ta cùng đi xem.
Dù sao thì anh và em cũng chưa đi đến rạp chiếu phim hẹn hò bao giờ.”
Hứa Lê cảm động không thôi, vừa nói đi xem phim liền quyết định đi ngay, hiếm khi Lục Từ nghĩ đến rạp chiếu phim, một nơi mà cặp đôi nào đang hẹn hò cũng phải đến thử một lần.
“Được, chúng ta đi xem phim thôi!”
Bởi vì hai người quyết định đi quá vội, không có kế hoạch trước, nên không còn vị trí nào tốt cả.
Cũng may chưa người nào mua chỗ ngồi của cặp đôi ở hàng cuối, đúng lúc đó hai người quyết định lấy luôn chỗ này.
Hứa Lê phấn khích muốn chết, cô chưa từng được ngồi kiểu ghế đôi này trong đời! Không ngờ có một ngày cô cũng được trải nghiệm thử một lần ha ha ha.
Cái gọi là chỗ ngồi dành cho cặp tình nhân thật ra chỉ là một chiếc sô pha có hai ghế ngồi, không có vật cản gì ở giữa, các cặp đôi muốn ngồi như thế nào cũng được, càng thoải mái hơn.
Hứa Lê ôm một hộp bắp rang bơ và đồ uống, thời điểm hai người bước vào thì ánh đèn đã tối sầm lại, ngồi trên ghế sô pha quả thực thoải mái hơn ngồi ghế dựa bình thường một chút.
Hứa Lê yên lặng cảm nhận, quả nhiên giá cả đắt hơn cũng là có lý do, hàng ghế cuối cùng này không có ai ngồi, nhưng những hàng ghế trên đã chật kín, thỉnh thoảng có một hai chỗ trống, nhưng không nhiều.
Hứa Lê chọn một bộ phim huyền nghi phá án, không khí bộ phim diễn ra rất căng thẳng, kết hợp với phần âm hưởng BGM, cốt truyện chặt chẽ khiến người xem bị cuốn vào bộ phim hơn.
Nhưng giây tiếp theo Hứa Lê biết, vẫn còn một người không tập trung xem phim…