Cắt Đứt Tơ Tình

Lê Tử Hà đứng ở ngoài điện, tập trung muốn nghe động tĩnh bên trong, nhưng bên tai chỉ có tiếng gió lạnh thổi vi vút, ngẩng đầu liếc nhìn Duyệt
nhi phía đối diện, ngoan ngoãn lẳng lặng đứng yên, thầm nghĩ tính cách
tách hai phi Nghiên Diêu ra, tính tình hoàn toàn trái ngược với cung nữ
theo hầu bên người. Nghiên phi bề ngoài dịu ngoan, Tiểu Quất lại cáo
mượn oai hùm hung hăng càn quấy, Diêu phi có vẻ ngang ngạnh, Duyệt nhi
này lại an phận thủ thường, chín chắn kín kẽ hiếm có. Đang trầm tư, nghe thấy trong điện có tiếng động hỗn loạn, như có vật nặng rơi xuống đất,
ngay sau đó là tiếng hô tan nát cõi lòng của Cố Nghiên Lâm: "Cút! Cút ra ngoài! Cút!"

Lê Tử Hà liếc nhìn trong điện, liền thấy Diêu phi
nhếch miệng, sảng khoái chậm rãi bước ra, vẻ hận thù trong mắt chưa từng rút đi như thể ánh kiếm sắc bén vô cùng, mắt nhìn thẳng mà đi sát qua
Lê Tử Hà, không nói một câu, tự rời khỏi cung.

Duyệt nhi liếc mắt ra hiệu cho Lê Tử Hà đuổi theo, rồi cất bước theo sau Diêu phi.

Lê Tử Hà cũng cúi đầu đuổi theo, đột nhiên nghĩ đến bệnh chứng của Diêu
phi. Nếu là để đối phó với Cố Nghiên Lâm mà cố ý giả vờ, hôm nay Cố
Nghiên Lâm đã sụp đổ, có phải bệnh của nàng cũng sẽ theo đó mà khỏi hẳn
không?

Lê Tử Hà không dám đồng tình với lời Cố Nghiên Lâm từng
nói là Diêu phi dùng cách này để giành lấy sự đồng tình của Vân Tấn
Ngôn. Nếu Vân Tấn Ngôn thật sự yêu Diêu phi thì nàng không cần dùng
những thủ đoạn này, còn nếu không yêu, những triệu chứng bệnh điên kia
sẽ chỉ làm hắn ghét nàng hơn thôi. Nếu bệnh này thật sự là giả thì mục
đích có thể chỉ là muốn nhiễu loạn hậu cung, làm cho người ta thỉnh
thoảng nhớ tới Quý Lê, nhớ tới sáu năm trước. Ví dụ rõ ràng nhất chính
là Tiểu Quất, có tật giật mình!

Nhưng Diêu phi có thể đoán được hành động lần này sẽ làm tâm trí Tiểu Quất dao động, giúp nàng diệt trừ Cố Nghiên Lâm sao?

Cố Nghiên Lâm bị tống vào lãnh cung, có thể nói là cơ duyên xảo hợp, Diêu
phi chưa chắc đã thông minh đến mức có thể đoán được từng bước đi? Nếu
nàng thật sự có thể lường trước toàn bộ, chỉ có thể nói năm đó bên cạnh
mình đúng là có nhân tài tiềm tàng.

Muốn biết rốt cuộc là thật
hay giả, về sau đến ngày mưa dông chú ý đến Đào Yểu điện nhiều hơn là
được, mạch tượng có giống bình thường hay không, tìm tòi là biết ngay.

Mấy ngày sau, Lê Tử Hà vẫn chẩn mạch cho Vân Tấn Ngôn cách ngày, luôn cảm
thấy ánh mắt hắn nhìn mình khác với ngày trước, nhưng đánh giá kỹ lưỡng
ngôn từ cử chỉ của mình cũng không cảm thấy chỗ nào không ổn. Thẩm Mặc
cũng theo yêu cầu của nàng, phối chế dược để giọng nói càng thêm khàn,
có điều dược hiệu tương đối chậm chạp.

Từ ngày bị Diêu phi giội
một chậu nước lạnh, lại phải quỳ ngoài điện hai canh giờ, Ân ngự y bị
bệnh không dậy nổi, nằm nhà nghỉ ngơi. Lê Tử Hà ngày nào cũng tới Đào
Yểu điện bắt mạch, Diêu phi cũng không gây khó khăn nhiều cho nàng,
không giống thường ngày không đánh thì mắng. Thậm chí từ mạch tượng xem
ra, trong cơ thể có khí tích thụ, cũng bởi vì sảy thai mà thân thể yếu
đi rát nhiều.

Có cơ hội Lê Tử Hà sẽ quan sát Đào Yểu điện kỹ
lưỡng, nhìn từ bên ngoài cũng không khác Hồng Loan điện ngày xưa là mấy, nhưng quan sát cẩn thận mới phát hiện rất nhiều nơi đã đổi mới xây dựng lại, hơn nữa thỉnh thoảng còn có thể tìm được dấu vết hỏa hoạn còn sót
lại.

Lê Tử Hà rất tò mò về trận hỏa hoạn kia, khổ nỗi không có

dấu vết để mà tìm. Nàng từng nghĩ đến con trai của Phó tổng quản Ngự Lâm quân lúc vừa mới vào Thái y viện đã lớn tiếng không biết giữ miệng với
Ân Bình, người nọ tên Lâm Hoài Hiên. Lúc Ân Bình còn ở đây thì hai người thường xuyên lấy ra cái gọi là "Bí văn" trong cung ở giữa sự cổ vũ của
đám y đồng. Từ sau khi Ân Bình đi rồi, hắn cũng đàng hoàng hơn, thấy Lê
Tử Hà thì có thể tránh được liền tránh, muốn dò hỏi hắn thì còn cần phải chờ đợi thời cơ.

Về phần những lời hắn từng nói, nguyên nhân mà
Diêu phi được sủng ái không giảm bớt là do thu thập được chứng cứ mưu
nghịch của Quý phủ, lập được công lớn. Lúc ấy Lê Tử Hà không biết cái
gọi là mưu nghịch ở đây là có ý gì, hôm nay xem ra, không còn gì ngoài
chứng cứ Khúc ca ca ám sát Bình Tây vương.

Mỗi lần nghĩ tới đây,
lòng của Lê Tử Hà thắt lại, không thể tự chủ mà đau xót. Năm đó Khúc ca
ca và Diêu nhi "Tình đầu ý hợp", nhưng bởi vì thân phận của nàng mà phụ
thân hết sức phản đối, Khúc ca ca khăng khăng muốn cưới hỏi đàng hoàng,
chỉ chờ nàng cập kê sẽ đón nàng vào cửa. Quan hệ hai người đương nhiên
không giống bình thường, nếu nói là nàng biết chuyện Khúc ca ca ám sát
Bình Tây vương, thậm chí nắm trong tay chứng cớ cũng không phải là không có lý.

Mặc dù biết rõ lời đồn trong cung mười phần thì chín sai, cho dù ngày trước tình cảm như tỷ muội, cho dù từng đánh chết nàng cũng không muốn tin Diêu nhi phản bội mình, nhưng mọi chuyện vô cùng trùng
hợp, lại cực kỳ hợp tình hợp lý, khiến nàng không biết phải thuyết phục
mình thế nào để không nghi ngờ nữa.

Có điều gần đây hậu cung xảy
ra quá nhiều chuyện, Cố Nghiên Lâm vừa bị tống vào lãnh cung, Vân Tấn
Ngôn cũng nghi ngờ nàng, bây giờ lại đi chọc vào Diêu phi đúng là ngu
ngốc.

Lê Tử Hà nghe theo ý kiến của Thẩm Mặc, án binh bất động,
chờ Trịnh tướng và Cố gia cắn xé lẫn nhau. Mấy ngày sau, quả nhiên có
người dâng tấu tố tội Trịnh Dĩnh, mà nội dung lại là Trịnh Dĩnh dựa
quyền cậy thế, cướp đoạt hành hạ luyến đồng.

Bí mật mà mọi người
đều biết này đột nhiên bị người làm rõ, đem đến trước mặt Hoàng thượng
mà nói. Chuyện xấu nhà người ta đột nhiên bị biến thành "Quốc gia đại
sự", thân là thừa tướng mà làm hổ thẹn quốc thể, quan viên trong triều
âm thầm nhạo báng Trịnh Dĩnh, nắm chắc cơ hội mà đả kích. Thu thập những chuyện ngày nào tháng nào năm nào ở nơi nào đó Trịnh Dĩnh cướp đoạt bao nhiêu tên nam sủng, lại đến ngày nào tháng nào năm nào đó Trịnh Dĩnh
hành hạ nam sủng đến tàn tật, thậm chí chết thảm;dâng lên cho Hoàng
thượng.

Triều đình nhất thời xôn xao. Có người im lặng bo bo giữ
mình, có người vui sướng khi có kẻ gặp họa liền thêm mắm dặm muối thổi
phồng mọi chuyện. Dù da mặt Trịnh Dĩnh dày thế nào thì chuyện xấu cỡ này bị người ta viết vào sổ gấp coi là việc lớn trong triều để bàn bạc,
cũng cảm thấy không còn mặt mũi, ngày hôm sau liền cáo bệnh đóng cửa
không ra ngoài.

Đúng ngày mười lăm, Lê Tử Hà vừa trở về từ Đào Yểu điện, thu xếp hòm thuốc định đến phủ thừa tướng thăm Mộ Phiên Ngô.

"Đợi một chút! Không được đi!"

Người còn chưa nhúc nhích, đã bị Phùng Tông Anh giận dữ gọi lại, quát: "Không được đi! Ngoan ngoãn ở Thái y viện đi!"

Lê Tử Hà cười thầm trong lòng, bình thản nói: "Đại nhân có chuyện gì sao?"

"Đang yên đang lành đến phủ thừa tướng làm gì, ngự y thượng điện phải luân
lạc tới mức đi xem bệnh cho người của phủ thừa tướng từ lúc nào vậy?"
Râu bạc của Phùng Tông Anh rung lên, muốn nói gì đó nhưng kiềm lại, cuối cùng trừng mắt nói: "Ngươi chờ đấy, ta đi tìm Hoàng thượng, bảo hắn đổi người khác đi xem bệnh cho nghĩa tử của Trịnh Dĩnh."


Phùng Tông
Anh nói xong định quay người ra ngoài, Lê Tử Hà đã ngăn lại: "Đại nhân,
Hoàng thượng đã hạ lệnh, Tử Hà phải tuân lệnh. Huống chi Tử Hà rất hứng
thú với bệnh của vị công tử kia, nếu Tử Hà có thể tự tay chữa khỏi…"

"Chữa chữa chữa! Đến lúc đó ngay cả lông mao trên người cũng không còn, chữa
cái gì mà chữa!" Phùng Tông Anh nghe hắn nói vậy thì nổi nóng. Gần đây
trong cung nói bóng nói gió, đồn rằng Trịnh Dĩnh hành hạ luyến đồng, lời đồn sinh động như thật, làm cho người ta rợn cả tóc gáy, Lê Tử Hà trắng trẻo thế này, ngộ nhỡ… ngộ nhỡ…

Phùng Tông Anh kéo tay Lê Tử Hà, không kiên nhẫn, nói: "Ngươi cảm thấy ta xen vào việc của người khác hả?"

"Tử Hà không dám." Lê Tử Hà bên ngoài cung kính, trong lòng cảm giác ấm áp
đã tràn đầy. Có điều nàng nhất định không thể từ bỏ cơ hội gặp Mộ Phiên
Ngô, chỉ có thể khách khí nói: "Tâm ý đại nhân Tử Hà xin nhận, ở phủ
thừa tướng, Tử Hà chắc chắn cẩn thận."

"Ngươi!" Phùng Tông Anh vô cùng tức giận, mình còn không so đo đến chuyện hắn là đồ đệ của Thẩm
Mặc, lo lắng sợ hãi cho hắn, hắn lại không thèm cảm kích. Dù thế nào ông cũng đường đường là viện sử của Thái y viện, thật sự rất mất mặt!

Phùng Tông Anh "Hừ" một tiếng, hung dữ trừng mắt với Lê Tử Hà, thật không
biết điều! Lòng tốt mà làm như lòng lang dạ thú! Có bị Trịnh Dĩnh ăn
cũng không phải chuyện của ông! Phất tay áo tức giận bỏ đi.

Lê Tử Hà mỉm cười bất đắc dĩ, lắc đầu, mang hòm thuốc ra cửa.

Không ngoài dự liệu, phủ thừa tướng bị mây mù che phủ, cổng sân vắng lạnh, hạ nhân qua lại cũng vội vã, vẻ mặt u ám. Thấy Lê Tử Hà, hoài nghi mà nhìn lên nhìn xuống đánh giá, thấy hắn mặc trang phục ngự y, không hỏi nhiều liền dẫn hắn đến hậu viện.

Đã gần vào đông, hoa viên sau phủ lúc trước trải đầy cỏ xanh hoa tươi giờ đây có vẻ hơitiêu điều, lá khô theo gió mà trôi lãng đãng trên hồ nước, gợn sóng lăn tăn, chậm rãi quanh
quẩn tới lui trong làn nước. Vẻ sáng lóa bên hồ đã được xe lăn bằng gỗ
giấu đi phân nửa, người đó rõ ràng ngồi im không nhúc nhích, lại như thể muốn biến mất theo làn gió.

Nghe được tiếng động sau lưng, Mộ
Phiên Ngô quay đầu lại, khóe mắt hơi nheo, đôi mắt vừa mới tràn ngập
sương mù chợt trở nên sáng trong, khẽ cười với Lê Tử Hà.

Lê Tử Hà bước nhanh tới, ngồi xổm xuống cầm tay hắn, đúng là còn lạnh hơn tay mình, nhíu mày nói: "Vào nhà được không?"

Mộ Phiên Ngô gật đầu, nét cười càng sâu, rút tay ra định đẩy xe lăn, bị Lê Tử Hà kéo lại, nắm hai tay hắn đặt lên nhau, nhét vào trong tay áo, dặn dò: "Bên hồ rất lạnh vả lại ẩm ướt quá mức, nếu như không có việc gì
thì ít đến một chút."

Nói xong đứng dậy, đẩy xe lăn đi về phía
trước, giương mắt quan sát hậu viện, dường như trừ hai người họ ra, thì
không còn ai ở đây nữa. Vườn hoa rộng lớn có phần vắng vẻ, phòng ốc xây
quanh vườn hoa cũng không ít, nhưng cửa phòng đóng chặt, hình như không
có người ở.

Phòng của Mộ Phiên Ngô ở bên phải, rộng rãi sáng sủa, dọn dẹp sạch sẽ thoải mái. Lê Tử Hà chỉ nhìn lướt qua đã biết rõ gian
phòng nhìn như bình thường kia, thật ra đồ vật nào cũng đều xa xỉ, Trịnh Dĩnh thật lòng yêu mến Mộ Phiên Ngô sao? A…

Lê Tử Hà ngồi xuống định bắt mạch cho Mộ Phiên Ngô, Mộ Phiên Ngô rút tay lại, thở dài nói: "Lê nhi, không cần."

Lê Tử Hà không để ý đến sự phản đối của hắn, kéo tay hắn lại, nghiêm túc
nói: "Cho dù không thể chữa khỏi hai chân, nhưng nhất định phải điều
dưỡng thân thể của huynh."


Mộ Phiên Ngô cười khẽ, biết điều đưa tay trái ra.

Thật ra thì không cần bắt mạch Lê Tử Hà cũng có thể đoán được vấn đề của
hắn, hàn khí tắc nghẽn trong cơ thể không thể tiêu tan, khiến thân thể
yếu ớt khí hư, vô cùng sợ lạnh, không khác gì nàng năm đó. Chỉ vì nguyên nhân phát bệnh của hai người như nhau, nàng hôn mê trong đống tuyết
ngoài thành mấy canh giờ, vậy hắn thì sao? Khi nào mới được Trịnh Dĩnh
nhặt về?

Lê Tử Hà cầm bút, dựa theo phương thuốc Thẩm Mặc đã từng kê cho nàng, chỉ thay đổi chút ít, có thể dùng cho Mộ Phiên Ngô.

"Hôm nay Trịnh Dĩnh ra ngoài à?" Lê Tử Hà vừa viết, vừa hỏi. Từ khi bị tố
cáo, nghe nói ông ta đóng cửa không ra ngoài, có điều hình như hôm nay
ông ta cũng không ở phủ thừa tướng.

Mộ Phiên Ngô vuốt cằm, nói:
"Mỗi tháng mùng một và mười lăm chắc chắn sẽ ra ngoài. Huống chi mấy
ngày gần đây xảy ra chuyện lớn như vậy."

Lê Tử Hà giễu cợt. Nếu như thần phật thật sự có mắt, Trịnh Dĩnh chính là người đầu tiên phải xuống địa ngục!

"Mấy ngày nay ông ta lén đưa nam sủng ra ngoài." Mộ Phiên Ngô đẩy xe lăn, đi đến bên cửa sổ, khe khẽ đẩy ra, nhìn các gian phòng đóng chặt cửa ngoài kia, ánh mắt ngẩn ngơ, lạnh nhạt nói: "Thường ngày, bên kia đều là chỗ ở của nam sủng."

Lê Tử Hà nhói lòng, như bị một vật nặng gõ mạnh,
cơn đau âm ỉ chậm rãi trào dâng, không biết nên đáp lại thế nào. Những
nam sủng khác bị đưa đi, còn hắn, vừa mới bị Trịnh Dĩnh nhận làm nghĩa
tử, dù thế nào cũng thể vì sóng gió lần này mà được ra khỏi phủ.

"Lê nhi, Trịnh Dĩnh cho rằng lần này Cố tướng quân dựa thế sinh sự, muốn
thông qua chuyện này làm nhục danh tiếng ông ta, đả kích địa vị ông ta ở trong triều." Mộ Phiên Ngô dường như không hay biết cảm giác khác
thường của Lê Tử Hà, mở miệng, chuyển đề tài qua thế cục triều đình.

Lê Tử Hà che giấu tâm trạng, tấu này do ai dâng lên, e rằng chỉ có người
dâng tấu và Vân Tấn Ngôn biết, đơn giản chỉ muốn khơi lên tranh chấp
giữa Trịnh Dĩnh và Cố Vệ Quyền. Có điều chuyện này nói nhỏ cũng không
nhỏ, lớn cũng chẳng lớn, chưa chắc có thể đạt được mục đích mong muốn…

Lê Tử Hà không nói gì, lo lắng liếc mắt ra ngoài cửa sổ, Mộ Phiên Ngô cười nói: "Hậu viện không có ai đâu, đừng lo."

Lê Tử Hà gật đầu, hỏi: "Trịnh Dĩnh dự định thế nào?"

"Nhịn." Đôi mắt của Mộ Phiên Ngô như thể lại dâng lên lớp sương mù, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói: "Chuyện này vốn là ông ta đuối lý, dàn xếp ổn
thỏa là lựa chọn tốt nhất."

"Huynh khuyên ông ta?" Lê Tử Hà không hiểu.

Mộ Phiên Ngô cười khẽ, gật đầu.

"Không phải huynh muốn muốn ông ta có tranh chấp với Cố Vệ Quyền sao?" Nếu
Trịnh Dĩnh dàn xếp ổn thỏa, theo tính tình của Cố Vệ Quyền, e rằng sẽ
không truy cứu tới cùng.

"Không." Mộ Phiên Ngô trả lời quả quyết: "Chuyện này ta chỉ có thể khuyên giải, mối nguy của Trịnh Dĩnh quá mức
rõ ràng, nếu như khuyên đấu tranh, sẽ chỉ làm ông ta nghi ngờ dụng tâm
của ta. Muốn mâu thuẫn của ông ta và Cố Vệ Quyền trở nên gay gắt, chuyện này chỉ có thể là mồi dẫn lửa. Hôm nay ông ta nhượng bộ, trong lòng
càng khó chịu, nếu Cố Vệ Quyền tiếp tục lấn tới, Trịnh Dĩnh nhất định
không thể đứng vững, càng muốn phản kích."

Mộ Phiên Ngô nhìn ánh
mặt trời gần như trong suốt của ngày đông, hờ hững cười một tiếng: "Vô
cùng tức giận sẽ cắn ngược lại, nhát cắn kia mới đủ tàn nhẫn đủ mãnh
liệt."

Lê Tử Hà chỉ cảm thấy bị nụ cười của hắn làm cho nhói đau, tâm trạng chùng xuống. Mộ Phiên Ngô nói đúng, con người luôn phải thay
đổi, hắn không còn là Tiểu Ngô đơn thuần xưa kia nữa, chịu hết đau khổ
mà lột xác, nàng nên hiểu rõ hơn bất kỳ ai mới phải. Nhưng tận mắt chứng kiến con ngươi đã từng tinh khiết dần dần trở nên vẩn đục, như thể thấy một đóa hoa cực đẹp bị người ta phá hủy ở ngay trước mắt, muốn bảo vệ
mà bất lực, chỉ còn nỗi áy náy không thể phai mờ.


"Lê nhi, chúng ta tìm cơ hội diệt trừ Cố gia trước được không?" Sau khi im lặng hồi lâu, Mộ Phiên Ngô đột nhiên mở lời.

Lê Tử Hà ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, không kịp phản ứng, buột miệng
hỏi: "Vì sao?" Mặc dù điều này không bàn mà hợp ý nàng, nhưng người hắn
muốn đối phó không phải là Trịnh Dĩnh sao? Mắt hắn lóe lên vẻ hưng phấn
chưa từng có, thậm chí còn có màu máu, khiến người ta kinh hãi…

"Làm cho người ta rơi từ đỉnh núi xuống, mới ngã càng thảm hại càng đau
đớn." Mộ Phiên Ngô như thể đang nói một câu vô cùng bình thường, mỉm
cười, thuận miệng trả lời.

Lê Tử Hà ngồi xổm xuống, cầm lấy hai
tay hắn, ngẩng mặt nghiêm túc nhìn vào mắt hắn, nói: "Mộ Phiên Ngô,
huynh đừng quan tâm đến chuyện này có được không? Dù là Cố Vệ Quyền rớt
đài trước hay Trịnh Dĩnh bị diệt trừ trước, huynh ở trong phủ thừa tướng bảo vệ mình thật tốt, không cần quan tâm tới chuyện gì cả. Huynh tin
ta, dù thế nào đi nữa, nhất định sẽ khiến Trịnh Dĩnh bị trừng phạt đúng
tội!"

Mộ Phiên Ngô giơ tay lên muốn nhẹ nhàng vuốt ve mặt Lê Tử
Hà, sương mù trong mắt dần dần tan biến, ánh mắt bất chợt tối sầm lại,
động tác trên tay sững sờ, ngón tay run rẩy dừng giữa không trung, cuối
cùng rút về, rút ra một cái khăn từ tay áo ra, nhẹ nhàng lau mặt Lê Tử
Hà, cười nói: "Tại sao trên mặt có thể có nhiều bụi như vậy …"

"Mộ Phiên Ngô, đồng ý với ta có được không?" Lê Tử Hà nắm lấy chiếc khăn trong tay Mộ Phiên Ngô, không chịu buông.

Cánh tay giơ lên của Mộ Phiên Ngô có phần cứng đờ mà buông xuống, rũ mí mắt, trong mắt lướt qua vẻ tối tăm, ngước mắt lên đã sáng trong trở lại, cố
chấp nói: "Có vài mối thù, phải tự tay trả lại mới có thể giải hận."

Lê Tử Hà không phản bác được, không thể thuyết phục được chuyện của mình
thì nàng cũng không có lập trường đi thuyết phục người khác. Lẳng lặng
thu xếp đồ đạc, mở cửa đi ra ngoài, lời nói của Mộ Phiên Ngô đột nhiên
vang lên sau lưng làm cho bước chân nàng ngừng lại một chút.

"Thẩm Mặc này… Muội nên cẩn thận thì tốt hơn…"

Lê Tử Hà quay đầu lại, không nói gì, nhìn Mộ Phiên Ngô muốn một lời giải thích.

Mộ Phiên Ngô khẽ thở dài, nói: "Mỗi lần nhắc tới người này, Trịnh Dĩnh cứ
quanh co, ta chỉ nhắc nhở muội, nên biết phòng bị kẻ khác."

Lê Tử Hà vẫn không nói gì, xoay người, nhanh chóng rời đi.

Chuyện Trịnh Dĩnh cướp đoạt hành hạ luyến đồng, Hoàng thượng phái người đến
phủ thừa tướng điều tra nhưng không thu hoạch được gì. Vả lại, trong nhà quyền quý có mấy luyến đồng cũng bình thường, chuyện này tới đông chí
liền chấm dứt.

Tiết đông chí, trong cung thiết yến, quan viên trong triều nghỉ một ngày, tối vào cung dự tiệc, chung vui cùng đấng quân vương.

Tất nhiên Thẩm Mặc không muốn tham gia, Lê Tử Hà cũng dự định lấy cớ thân
thể khó chịu, vùi trong phòng nghỉ ngơi một ngày. Vậy mà lúc chẩn mạch
sáng nay, Vân Tấn Ngôn bảo nàng phải tham dự, không thể trốn tránh, vậy
chỉ có thể đối mặt.

Ánh nắng chiều mùa đông vô cùng ấm áp, bầu
trời phía tây đỏ rực, mây trôi như thể dát vàng, khiến người ta hoảng
hốt cho rằng đang là ngày hè. Lê Tử Hà liếc nhìn mặt trời chiều chậm rãi lặn về phía tây, hốc mắt cũng trở nên ấm nóng. Mặt trời có mọc có lặn,
cuộc đời của nàng cũng nên như thế, có xuống, sẽ có lên.

Trở lại
phòng quan sát bản thân kỹ lưỡng, cố định lại hầu kết trên cổ, xác định
không có sơ suất mới quyết định ra ngoài. Vừa mới mở cửa, một bóng người vừa vặn ngăn trở nắng chiều, đưa lưng về mặt trời, ánh nắng trên mặt
càng thêm rõ ràng, mang vẻ dịu dàng, nụ cười không màng danh lợi, đôi
mắt nhìn mình vẫn luôn long lanh như thế.

Thẩm Mặc yên lặng đứng trong sân, khẽ cười với Lê Tử Hà: "Ta đi cùng ngươi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận