Quản gia cúi đầu khóc không thành tiếng, Lê Tử Hà hơi mất kiên nhẫn, nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Chỉ mới mấy ngày, vì sao Nghiên phi lại chết ở lãnh cung? Sao lại liên quan tới Phùng gia gia chứ? Nếu Phùng gia gia muốn động vào nàng ta, trong
thời gian sáu năm qua cơ hội nhiều vô kể, không cần đợi đến khi nàng ta
vào lãnh cung mới ra tay, còn để cho người ta bắt được nhược điểm mà
thành người bị tình nghi?
Quản gia bị tiếng quát lạnh lùng này
làm cho kinh sợ. Có thể thấy Lê Tử Hà cũng không giống người xấu, những
người hay qua lại với lão gia cũng hiềm vì lão gia phạm tội mà không dám đến đây, thế nhưng hắn lại dám mang đơn thuốc tới, hơn nữa xem ra cũng
thân quen với lão gia. Ông không chần chừ nữa, lau khô nước mắt, nức nở
nói: "Ba ngày trước, trong cung đột nhiên đưa tin đến, nói Nghiên phi bị tống vào lãnh cung chết bất đắc kỳ tử. Lúc ấy sắc mặt lão gia chợt thay đổi, vội vàng vào cung, lúc về cũng không thấy nói gì, kéo phu nhân vào phòng, cũng không biết bàn bạc chuyện gì. Ngày hôm sau..... Ngày hôm
sau liền..... Liền phát hiện lão gia và phu nhân đã uống thuốc độc
rồi....."
"Vậy tại sao lại nói cái chết của Nghiên phi có liên quan đến đại nhân? Có chứng cứ sao?"
"Có tin cho rằng hôm Nghiên phi bị giết, có người nhìn thấy đại nhân xuất
hiện ở lãnh cung....." Giọng nói của quản gia mang vẻ xót xa. Lê Tử Hà
đứng phắt dậy, bàn tay cầm Phượng ấn hơi hướng lên trước, để ống tay áo
che lại Phượng ấn, lạnh lùng nói: "Chỉ xuất hiện trong lãnh cung mà đã
có thể chứng minh đại nhân là hung thủ sát hại Nghiên phi sao?"
Quản gia nghe vậy, nước mắt lại giàn giụa, nghẹn ngào nói: "Cụ thể lão nô
cũng không rõ, chỉ biết lão gia vào cung gặp Hoàng thượng, sau đó trong
cung liền truyền đến lời đồn như vậy, nhưng..... nhưng....."
Giọng điệu của quản gia ẩn chứa vẻ bất bình và căm phẫn, Lê Tử Hà chợt lạnh giọng, nói chậm lại: "Nhưng mà cái gì?"
"Nhưng..... Trong cung còn có tin tức, điều tra được hôm đó không chỉ có một mình
lão gia xuất hiện ở lãnh cung, mà còn có Diêu phi nương nương....." Quản gia gắng sức kiềm chế nhưng lời nói ra vẫn tràn đầy vẻ oán giận. Rõ
ràng người từng có quan hệ với Nghiên phi là Diêu phi, vì sao không ai
hoài nghi Diêu phi, mà lại cố tình nói là do lão gia làm?
"Lão xác định đại nhân uống thuốc độc tự vẫn?"
"Vâng." Nói tới đây, vẻ phẫn nộ ban nãy của quản gia lập tức biến mất. Nếu lão
gia thật sự không liên quan, tại sao ông lại phải uống thuốc độc tự vẫn?
Lê Tử Hà kiềm lại cảm xúc trong lòng, liếc nhìn Phùng Tông Anh với làn da
xám ngoét. Phùng gia gia vốn học võ, nếu không phải tự nguyện thì không
ai có thể im hơi lặng tiếng ép ông uống Hắc Minh tán được.
"Phùng quản gia, hôm nay trong phủ còn người của Hoàng thượng phái tới không?" Lê Tử Hà nhớ Thẩm Mặc đã từng nói Vân Tấn Ngôn phái người theo dõi
Phùng phủ, mới kịp thời phát hiện hai ông bà uống thuốc độc.....
Quản gia lắc đầu, "Kể từ khi ngự y tới, chẩn đoán lão gia không thể cứu
chữa, tất cả mọi người đều giải tán, dù có liên quan hay không, tất cả
đều rời khỏi đây....."
Hốc mắt Lê Tử Hà lại đỏ lên, nàng cố gắng
dằn lại. Bây giờ không phải lúc để đau lòng. Nhìn bát thuốc mà nàng vẫn
nắm chặt trong tay, đặt lên cạnh bàn, bình tĩnh nói: "Làm phiền Phùng
quản gia một chuyện, trong hai canh giờ đừng ra khỏi phòng, không được
tiết lộ tin đại nhân đã qua đời, cho dù có người phát hiện, cũng không
được nói lúc đại nhân tắt thở thì ta đang ở đây. Lê Tử Hà đa tạ Phùng
quản gia, nhất định phải giúp Tử Hà một lần!"
Lê Tử Hà vô cùng
thành khẩn cúi người vái Phùng quản gia, Phùng quản gia vội vàng đỡ lấy, cất giọng nghẹn ngào: "Công tử yên tâm, lão nô hiểu được!"
Lê Tử Hà quay đầu lại liếc nhìn Phùng Tông Anh, dằn lại những giọt nước mắt,
cất Phượng ấn vào trong tay áo, tiếp tục dặn dò: "Ta vào cung trước, nếu có người tới đây hỏi, nhớ lời ta nói là được, những chuyện khác cứ nói
thật."
Thấy quản gia gật đầu, Lê Tử Hà cũng không quay đầu, dứt khoát nhấc bước rời đi. Nàng muốn đi tìm Vân Tấn Ngôn.
Gió bấc rít gào, lá khô tàn lụi, khiến lòng người hỗn loạn. Trong căn phòng nhỏ ở một chỗ vắng vẻ của Vân Đô, vị trưởng giả có râu quai nón, tầm ba mươi bốn mươi tuổi, lông mày rậm nhíu lại, nhìn nam tử với vết thương
chồng chất trên giường. Môi ông run lên, thở hắt một hơi, phất tay, toàn bộ ấm ly trà trên bàn bị gạt xuống đất, nước nóng lênh láng dưới đất,
hơi nước bay lên.
"Người đâu! Tất cả lăn vào đây cho ta! Không
phải nói nó tỉnh dậy ngay sao? Bây giờ đã là giờ gì rồi?" Tiếng quát của vị trưởng giả như sư tử gầm thét, khiến nam tử nằm trên giường nhíu
mày.
"Thúc phụ, nếu thúc quát tháo sớm hơn thì đã không cần đại phu rồi."
Đôi mắt trong trẻo bỗng dưng mở ra, lóe lên ánh sáng, giọng nói lành lạnh
như thể ngưng đọng trong bầu không khí tĩnh lặng, như thể tiếng gầm kia
chưa từng vang lên. Thẩm Mặc nằm sấp trên giường, lúc nói thì đưa mắt
quan sát người mình. Hắn quấn băng khắp người, giữa màu trắng lộ ra màu
đỏ thẫm. Vừa động đậy người đã thấy đau nhói. Đột nhiên nhớ tới đêm qua, thân thể của người trong lòng mình không ngừng run rẩy, tên nhọn không
ngừng bay tới, hắn cười nói với nàng, chờ ta trở về.....
Gió lạnh thấu xương, chóp mũi nồng nặc sát khí, ánh kiếm đậm màu máu đâm vào
người mà không hề có cảm giác đau đờn. Mỗi một nhát kiếm đều như cảm
thấy đôi mắt lóng lánh ánh nước kia vẫn luôn nhìn mình, tin tưởng, lệ
thuộc, chờ đợi mình. Đêm đó hắn đã được nhìn thấy tình cảm chưa từng
xuất hiện trong đôi mắt của Lê Tử Hà, vừa thấy, liền không đành lòng phụ nàng nữa.
Thẩm Mặc vực người dậy, vị trưởng giả bên cạnh quát lên một tiếng: "Ngươi còn muốn dậy! Nằm xuống cho lão tử!"
"Thúc phụ sợ không ai phát hiện ra chúng ta sao?" Thẩm Mặc vẫn bình thản, vẫn cố gắng ngồi dậy, không thèm ngước mắt lên, lạnh nhạt nói.
Có
người bước nhanh vào phòng, quần áo lam lũ, nhìn vẻ mặt lại không giống
người thường. Hắn quỳ một gối hành lễ với vị trưởng giả phía trước, nói: "Vương gia có gì sai bảo?"
"Đỡ công tử nằm xuống, tìm mấy sợi dây thừng trói lại!" Tạ Thiên Liêm vung tay lên, không kiên nhẫn sai bảo.
Ánh mắt Thẩm Mặc rét lạnh, liếc mắt nhìn người quỳ dưới đất: "Lui ra."
Ngữ điệu bình bình nhưng lại làm cho người nọ sợ run cả người, cúi thấp
đầu, gật đầu tuân lệnh, không dám nhìn Tạ Thiên Liêm nữa, vội vàng khom
người lui ra.
Tạ Thiên Liêm nhìn chằm chằm Thẩm Mặc, cũng không
tức giận, hét lên: "Ngươi được lắm, thậm chí bọn nhóc này vẫn còn nghe
lời ngươi, Bình Tây vương ta ra lệnh lại thành gió thoảng bên tai. Chúng không trói, lão tử đích thân trói!"
Nói xong nhìn khắp nơi, muốn ra ngoài tìm dây. Thẩm Mặc đã ngồi dậy, khẽ cười nói: "Thúc phụ cần gì
tốn sức như thế, chuyện điệt nhi muốn làm, thúc đã thấy ai có thể ngăn
cản được sao?"
Tạ Thiên Liêm bị những lời này chặn lại, nhìn thân thể Thẩm Mặc, gương mặt hiện nét đau lòng. Cứng không được thì mềm, tận tình khuyên bảo: "Ta nói này Tiểu Mặc, bảo ngươi giống mẫu thân, ngươi
cũng đừng dập khuôn tính tình của nàng như vậy được không? Ngươi bị
thương khắp người còn muốn đi đâu? Ngươi không muốn sống nhưng lão già
ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa, dưỡng thương cho tốt rồi mới đi được
không?"
Lúc này Thẩm Mặc mới nâng mí mắt liếc nhìn ông, nhưng vẫn không ngừng tay, cầm lấy quần áo đã được chuẩn bị ở bên cạnh lên, vừa
mặc vừa nói: "Trong cung còn có việc."
"Ha, ngươi còn muốn trở về ổ chó của tên cẩu hoàng đế kia? Mười người đêm qua, nếu không phải do
hắn phải tới thì ta đã cắt đầu làm ghế ngồi rồi! Hắn đã nghi ngờ ngươi,
ngươi còn muốn chịu chết hay sao!"
"Sau đêm qua, chắc hẳn hắn lòng nghi ngờ của hắn cũng phai mờ rồi." Thẩm Mặc nhíu mày, vết thương trên lưng hơi rách ra.
"Đây chính là nguyên nhân ngươi không cho ám vệ ra mặt cứu ngươi sao? Còn
tưởng rằng ngươi có chút tiền đồ, mặt xám mày tro giả dạng làm nạn dân
chạy đến, chẳng lẽ chỉ để xem ngươi diễn khổ nhục kế như thế?" Tạ Thiên
Liêm che giấu vẻ mặt đã có chút tức giận.
Thẩm Mặc thắt đai lưng, im lặng trong chốc lát, nói: "Điệt nhi không muốn bại lộ thân phận, tất nhiên có suy tính của mình. Đêm qua đành phải chịu trọng thương mới có
thể gạt bỏ lòng nghi ngờ của hắn."
"Đâu chỉ chịu trọng thương!
Mười người kia, người nào không phải cao thủ số một số hai? Nếu không
phải lão tử nhặt được ngươi kịp thời, bây giờ ngươi đã xuống phủ Diêm
Vương rồi! Được, võ công của ngươi cao, ngươi thông minh, một cái đầu
hơn mười lão tử, nhưng ta không hiểu nổi cách làm của ngươi. Lão tử
không đọc sách, không biết lý luận, chỉ biết liều mạng. Ta liều mạng
cũng không sợ tên cẩu Hoàng đế kia, gióng trống thổi kèn, đánh từ nam
đến bắc sảng khoái biết bao nhiêu, ngươi còn ở trong hoàng cung chần chừ làm gì chứ?"
Thẩm Mặc cầm lấy trường tiêu bên giường, lau vết máu, không nói gì.
Tạ Thiên Liêm nổi nóng, sợ hắn không nghe lọt tai lời nào, la ầm lên: "Lão tử nói cho ngươi biết, ngươi yêu nam nhân hay thích nữ nhân lão tử đều
không xen vào, nhưng ngươi không thể yêu đồ đệ của mình!"
Người Thẩm Mặc run lên, ngẩng đầu nhìn Tạ Thiên Liêm, ánh mắt hơi rét lạnh, "Đồ đệ thì sao chứ?"
Tạ Thiên Liêm muốn uống một hớp để hạ hỏa, lại bị những lời này của Thẩm
Mặc làm cho phun hết ra, ho khan nói: "Khụ khụ..... Khụ khụ..... Ngươi!
Lão tử không đọc sách nhưng cũng biết câu một ngày là thầy cả đời là
cha. Ngươi..... Người bên ngoài sẽ nói ngươi thế nào đây?"
"Không sao cả." Thẩm Mặc cúi đầu, nhìn xuống giày của mình, đã thấm đẫm vết máu đen.
"Đúng là chân truyền hết từ mẫu thân ngươi, nếu đại ca biết được sẽ dựng mộ
dậy bóp chết ngươi!" Tạ Thiên Liêm nhìn chằm chằm Thẩm Mặc, bộ dạng chỉ
tiếc rèn sắt không thành thép. Thấy ánh mắt buồn bã của Thẩm Mặc, mới
phát hiện mình đã nói sai, muốn thu hồi đã không còn kịp nữa.
Thẩm Mặc không do dự nữa, đi giày, dường như không hề cảm thấy đau đớn, mặt vẫn binh thản, thậm chí còn không hề nhíu mày.
Tạ Thiên Liêm sợ hắn tức giận, nhưng thấy hắn không hề do dự mà thu xếp
chuẩn bị ra ngoài, trong lòng quýnh lên, sử dụng chiêu cuối cùng, quát
lên: "Được thôi! Dù là đồ đệ cũng không sao! Nhưng hắn lại là người của
Quý gia!"
Thẩm Mặc dừng lại, ánh mắt u ám khẽ động, không mang
chút tình cảm, nhìn chằm chằm vào Tạ Thiên Liêm, lạnh nhạt nói: "Là
người Quý gia thì sao?"
"Con mẹ nó, ngươi muốn lão tử tức chết có phải không?" Tạ Thiên Liêm đập bàn, khiến bụi bay mù mịt, lại ho khan
thêm một trận: "Khụ khụ, ngươi không biết thân phận của hắn, nhận hắn
làm đồ đệ cũng không sao. Nhưng bây giờ đã biết hắn là người Quý gia,
nên tránh xa hắn ra! Ngươi muốn hồi cung, dù đầu ta là của con lừa cũng
biết ngươi vì hắn, giấu giếm thân phận cũng vì hắn, gây ra bệnh dịch lần này cũng vì hắn. Chạy đi làm ngự y chó má kia, không cẩn thận còn phải
dập đầu tạ ơn tên Hoàng đế đó. Con mẹ nó, nghĩ tới đã thấy ghê tởm, năm
đó nếu không phải do tên cẩu Hoàng đế và Quý gia, đại ca....."
"Thúc phụ!" Thẩm Mặc lạnh giọng ngắt lời Tạ Thiên Liêm, không thèm liếc nhìn, giọng nói vô cùng quả quyết: "Chúng ta không ở Tây Nam, cũng không đại
biểu mảy may không biết gì cả! Chuyện năm đó rốt cuộc như thế nào, trong lòng thúc phụ hiểu rõ!"
"Ngươi nói như vậy là trách ta sao? Không lẽ người sai là ta ư?" Hai mắt Tạ Thiên Liêm ửng đỏ, hơi uất ức nói.
"Điệt nhi không ý đó." Thẩm Mặc biết mình nói có hơi quá, âm điệu chậm lại,
nói: "Vào cung, nội ứng ngoại hợp, về sau sẽ dễ dàng hơn. Vân Tấn Ngôn
đã sớm hoài nghi thân phận của điệt nhi, nếu để cho hắn biết được, nhất
định dùng điệt nhi làm con tin uy hiếp thúc phụ. Sau trận đánh đêm qua,
hắn xác định không có ai bảo vệ điệt nhi mới thôi không đề phòng, chúng
ta hành sự càng thêm thuận lợi. Mà chắc thúc phụ cũng đã nghĩ tới điểm
lợi của bệnh dịch lần này."
Bây giờ cảm xúc Tạ Thiên Liêm mới dịu đi chút, nghĩ tới lời Thẩm Mặc nói, hình như cũng có lý, nhưng vẫn oán
giận: "Mấy vạn tinh binh bị ngươi chỉnh thành da bọc xương rồi, trà trộn vào Vân Đô, cũng không biết khi nào mới có tác dụng, sau này thế nào
đây?"
"Thúc nên trở về Tây Nam đi, nếu không chắc chắn sẽ bị Vân
Tấn Ngôn phát hiện. Chuyện bên này, điệt nhi đã bố trí thỏa đáng, trở về chờ tin tức là được."
Thẩm Mặc cầm chiếc khăn ướt bên giường, rửa sạch đôi tay, bước đi hơi tập tễnh, nhưng vẫn có ý định ra ngoài.
Lúc này Tạ Thiên Liêm mới phát hiện ra mình bị hắn quay một vòng đã quên
chủ đề lúc đầu, vội quát: "Lão tử nói cho ngươi biết, dù thế nào đi nữa, người Quý gia cũng không thể bước chân vào Tạ phủ ta!"
Thẩm Mặc
vừa lúc mở cửa, gió bấc lành lạnh thổi tới, gạt đi suy nghĩ sâu xa, lại
thêm tỉnh táo. Nhìn cây cối khô héo tàn trong sân, trầm giọng nói: "Nàng không phải là Quý Khúc Văn, càng không phải là Quý Lê!"
Tiếng nói cất lên, người đã rời khỏi, để lại lá khô phất phơ theo cơn gió, rơi vào tro bụi.