Cắt Đứt Tơ Tình

Bầu trời vừa hửng
sáng, ánh nắng đầu tiên của rạng sáng xuyên qua tầng mây, rọi vào một
góc của đỉnh núi Vân Liễm, chợt sáng chợt tối rồi lại chợt tối chợt
sáng, ánh sáng thật kỳ diệu khiến cho đôi mắt của Lê Tử Hà liên tục sáng lên. Không phải là nàng chưa bao giờ nhìn thấy bình minh trên đỉnh núi
Vân Liễm, mà là chưa từng nghiêm túc thưởng thức nó bao giờ.

"Thu dọn xong hết rồi sao?" Chẳng biết từ lúc nào Thẩm Mặc đã đứng ở tiền
viện, nghe được tiếng mở cửa ở phía sau liền quay đầu lại bâng quơ hỏi.

Lê Tử Hà gật đầu, trong tay nải chỉ có một vài bộ quần áo đơn giản, mấy
quyển sách thuốc quan trọng, một chút bạc vụn, ngoài ra thì chẳng còn gì nữa cả. Vốn dĩ nàng chẳng có người để mà bận tâm, cũng chẳng có cái gì
đáng bận lòng mà phải mang theo.

"Mang cả những thứ này đi đi." Trong tay Thẩm Mặc còn có một cái tay nải, đưa ra trước mắt Lê Tử Hà.

"Đây là. . . .?" Lê Tử Hà vốn định lặng lẽ rời đi, không ngờ tới Thẩm Mặc sẽ đến tiễn nàng, những lời nói đêm hôm qua chắc hẳn đã rõ ràng, nàng chưa bao giờ coi hắn là sư phụ, lại chẳng có tình nghĩa thầy trò gì nên
không cần phải đưa tiễn.

Thẩm Mặc thấy nàng chần chừ liền giải thích: "Mang theo đi, sau này sẽ dùng đến."

Lê Tử Hà cũng chẳng ngại ngần làm gì nữa, nhận lấy cái tay nải cảm kích cười nói: "Đa tạ."

Lê Tử Hà đứng im tại chỗ muốn đợi Thẩm Mặc quay vào trong nhà rồi mới đi,
nhưng Thẩm Mặc cũng bình tĩnh đứng im, không hề có dấu hiệu nào muốn đi cả.

Áng mây đang di chuyển, một vạt ánh sáng còn lại lơ lửng đậu trên mặt của Thẩm Mặc, con ngươi trong trẻo dưới đôi mày kiếm đậm đen
đang nhìn nàng, rất thản nhiên lại giống như mang theo một chút suy nghĩ gì đó mông lung. Khuôn mặt trắng nõn, đôi môi nhạt màu máu, chợt nhìn
lại, dường như đã thu hết tất cả phù hoa trên thế gian, nhưng lại không
có cảm giác xa cách lúc có lúc không. Lê Tử Hà đột nhiên phát hiện, sống chung ba năm, nàng vẫn phân biệt hắn bằng mùi thuốc trên người, dường
như hôm nay mới là lần đầu tiên nghiêm túc nhìn rõ diện mạo của hắn.

Thu lại ánh mắt, cúi đầu cười một tiếng: "Tôi đi đây, không cần đưa tiễn nữa."

Thẩm Mặc gật đầu, đón lấy ánh mặt trời híp mắt nhìn theo bóng dáng xa dần
của nàng, bỗng dưng đột nhiên thấy nàng quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác tang thương khác biệt với sự ngây thơ của trẻ con, mặt mũi hơi nhăn lại: "Nếu có cơ hội, hãy
nói cho Ngân nhi biết thân phận của tôi."

Giọng nói thanh thúy
vang vọng giữa đồi núi rừng rồi chậm rãi tiêu tán. Thẩm Mặc vẫn nhìn mãi không chớp mắt về hướng bóng dáng bé nhỏ đang dần biến mất, cuối cùng
não nề thở dài rồi xoay người đóng cửa viện.

Lê Tử Hà nhanh chóng đi thẳng một đường xuống núi, đến lúc giữa trưa thì vừa đúng đến cửa
thành, đột nhiên chứng kiến cảnh dòng người hối hả, nghe được tiếng
người ồn ào tranh cãi ầm ĩ thì hơi cau mày, xách chặt tay nải mà đầu
cũng không thèm ngước lên cứ thế bước đi về phía trước.

"Hu Hu. . . . .Ca ca. . . . . ."

Liếc mắt nhìn bóng áo xám vừa mới đụng mình, Lê Tử Hà lùi người lại nhường
lối, chợt nghe thấy tiếng khóc la của bé trai ngã xuống đất, ngay sau đó bắp chân bị ai đó tóm chặt, cúi đầu nhìn xuống thì thấy cậu bé trai đó
đang ôm chặt chân của mình vừa khóc vừa nói: "Hu hu, huynh đụng ta ngã
bị thương rồi mà còn muốn bỏ đi. . . . .Hu hu. . . . ."

Trên con
đường chính náo nhiệt nhất nơi này, cái loại tiết mục như thế này ngày
nào mà chẳng trình diễn, đám đông vẫn cứ tụ lại đây, có kẻ thuần túy chỉ muốn xem náo nhiệt, có kẻ thừa cơ mượn cớ gây chuyện, thỉnh thoảng có
vài người là lần đầu tiên bắt gặp, chân mày Lê Tử Hà càng lúc càng nhíu
chặt, dịch dịch thử chân trái nhưng không có cách nào để thoát thân.

Lê Tử Hà không hề nghĩ đến mới xuống núi ngày đầu tiên đã gặp phải chuyện
thị phi, sờ soạng bên hông lấy ra mấy đồng bạc vụn vứt xuống, quả nhiên
đôi tay đó buông chân nàng ra ngay lập tức, Lê Tử Hà vừa định nhấc chân
đi thì bả vai mình lại bị người khác vỗ ngăn lại bước đi.

"Đụng
ngã con tôi thế mà một câu xin lỗi cũng không nói? Cậu xem đi, xem đi!
Chân con tôi đã không thể cử động được nữa rồi, chút xíu bạc vụn này
ngay cả bữa cơm còn chẳng đủ, cậu bố thí cho ai thế?" Một bà thím béo
mập chặn đường Lê Tử Hà lại, vừa nói vừa dùng tay đẩy Lê Tử Hà.


Lê Tử Hà cũng chỉ mới 15 tuổi, cơ thể xương cốt còn chưa trổ mã, gầy teo
yếu ớt, bị đẩy một cái liền lùi lại đằng sau một bước, rốt cuộc cũng đợi được đến lúc bà thím đó nói xong, không nhanh không chậm lấy một chiếc
khăn tay từ bên hông ra: "Đại nương, trước hết lau nước bọt đi đã."

Bà thím ngẩn người, ngơ ngác nhìn chiếc khăn tay không biết là nên nhận
khăn tay hay tiếp tục mắng mới phải, mới nãy đúng là nói đến mức nước
bọt văng tung tóe khắp nơi, nhưng mà không mắng như thế thì còn có thể
gọi là hung hăng được à?

Lê Tử Hà nhét chiếc khăn tay vào trong
tay nàng, tiến lên vài bước, ngồi xổm xuống, bé trai mới nãy còn đang
nằm trên mặt đất lập tức ôm lấy chân, khổ sở rên rỉ.

Bà thím vẫn còn cái dáng vẻ cả vú lấp miệng em, thấy Lê Tử Hà cầm tay của cậu bé
lên bắt mạch, vẻ mặt lập tức thay đổi liếc nhìn đám người đang vây quanh bu lại xem mà không nói thêm được gì.

Lê Tử Hà bắt mạch xong, nắn nắn bàn chân giống như bị thương của đứa bé, đứng lên nói: "Mạch tượng tạm thời hơi rối. . . . . ."

Nói còn chưa dứt lời, bà thím đã hắng giọng gào lớn: "Thấy chưa, thấy chưa? Chính cậu cũng nói mạch tượng không bình thường rồi, chút bạc này của
cậu thì sao đủ để đi khám đại phu, tiền xem bệnh cũng không đưa đủ, thì
còn đâu để mua thuốc chứ. . . . . ."

"Đại nương. . . . ."

"Tôi nói cho cậu biết nhé, vừa nhìn liền biết là từ vùng khác đến rồi, không hiểu quy củ ở Vân Đô chúng ta, đụng phải người ta chẵng những phải đền
tiền thuốc thang mà còn phải đưa tiền nuôi dưỡng sau khi bị thương, tiền công những ngày không thể đi làm công nữa đấy. . . . . ."

"Đại nương. . . . . ."

"Còn nữa, chân của con tôi mà để lại cái di chứng xấu gì sau này không thể
đi lại được bình thường không cưới được vợ, vậy thì không thể được sinh
con trai, ôi trời ơi là trời, con trai tôi là con độc đinh chín đời đấy, huhu. . . . . ."

Bà thím cuối cùng cũng hết lời để nói, cầm lấy
khăn tay lau nước mắt, cứ "hu hu" không ngừng kêu khóc, vểnh tai lên
nghe xem Lê Tử Hà có phản ứng gì, nhưng đợi cả buổi cũng không nghe được tiếng gì cả. Giả bộ vừa gạt nước mắt vừa ngẩng lên nhìn lén Lê Tử Hà,
đúng lúc thấy người thanh niên ấy đang nhìn mình chằm chằm thì vội vàng
cụp mắt xuống.

"Đại nương, khóc đủ rồi sao?" Trên mặt Lê Tử Hà không có chút nào là không kiên nhẫn ngược lại còn đang mỉm cười.

Bị Lê Tử Hà hỏi lên như vậy, phụ nhân kia dừng một chút, nữa quét mắt nhìn những người đang vây xem chung quanh một chút, đa số ở đây đều che
miệng cười trộm, đột nhiên lại cảm thấy chẳng có chút thú vị nào cả. Vốn là nghĩ tóm được một người ngoại tỉnh có thể bắt chẹt được một khoản,
thấy hắn cho bạc sảng khoái như thế, dĩ nhiên không thể bỏ qua cơ hội
này, nào đâu biết được bị bà ta mắng mà chẳng ngại ầm ĩ, bị người vây
xem cũng không ngại khó chịu, bị quấn lâu như vậy cũng không thấy tức
giận, nếu cứ đà này thì làm cho mấy cách tiếp theo của bà ta sẽ không
dùng được nữa.

"Mạch tượng đập nhanh là chứng bệnh phong hàn. Tại hạ vừa mới xem qua chân của lệnh lang, cũng không thương tổn đến gân
cốt. Chỗ bạc mới nãy đưa cho đại nương chỉ là tiền thuốc cảm phong hàn
mà thôi." Lê Tử Hà thấy giọng nói của bà thím nhỏ đi, mới chậm rãi mở
miệng nói.

Bà thím hơi khó xử, lại không muốn nghe theo lời cậu
ta mà lấy bạc đi, vậy thật chẳng có chút thể diện nào cả, môi giật giật
còn muốn phản bác một phen nữa, còn chưa kịp nói, Lê Tử Hà lại tiếp tục
nói: "Nếu như đại nương không tin, tại hạ nguyện ý trả tiền đưa lệnh
lang đến y quán khám bệnh, nếu vẫn không phục, tại hạ không thể làm gì
khác hơn là cùng đại nương đến nha môn một chuyến."

Bà thím cứng
họng, thật là xui xẻo, gặp phải một tên không sợ phiền toái như thế này, như thế thì không phải chỗ bạc ít ỏi này cũng. . . . . .

Đứa bé
kia vẫn khá thông minh, thấy nương mình cứng họng, vội vàng bò dậy, đi
đến bên cạnh bà thím, nắm nhẹ vạt áo của bà ta chấp thuận nói: "Nương,

con choáng đầu quá."

"Ôi trời, con của tôi ơi, nhanh về nhà nằm
nghỉ đi." Bà thím chỉ mong có cơ hội thoát thân, cũng bất chấp ánh mắt
của những người khác, ôm con trai vội vã bỏ đi một mạch.

Người
bình thường gặp phải chuyện như vậy, lại còn là một thiếu niên chỉ biết
hành xử vụng về, không phải là chán ghét vung tay ném ít bạc cho xong
chuyện thì cũng đỏ mặt gân cổ cãi nhau với bà thím đó, lại còn có loại
động tay động chân với phụ nữ và trẻ con, đến nha môn lại càng nhiều
phiền toái, chuyện huyên náo càng lớn, bạc tổn thất thì càng nhiều, mọi
người nhìn thấy người thiếu nhiên xử lí chuyện này thuận lợi tình huống
khéo léo như thế liền bàn luận ầm lên.

Lê Tử Hà cúi đầu đi về
phía trước, chỉ coi như lời ngoài tai, âm mưu như cái này không nói là
gặp được một nghìn cũng có một trăm, người hiền hay bị bắt nạt, nàng sẽ
không làm một kẻ thiện lương chỉ biết lùi bước nữa.

Ba năm chưa
từng xuống núi, Vân Đô cũng chẳng thay đổi là mấy, phố vẫn là con phố cũ trước kia, người vẫn là những người cũ đó, sẽ không thay đổi chỉ vì
thiếu một người nào đó, nhưng sẽ bởi vì có thêm người nào đấy mà dấy lên sự vui mừng khác.

Môn sinh mới của Thái y viện Vân Quốc nhập
học, cần trải qua sự bảo đảm của ngự y, sau một năm dự thính, những
người đỗ trong cuộc sát hạch sẽ được bổ nhiệm là y sinh chính thức. Mỗi
tháng học sinh đều phải thi thử riêng một lần, mỗi năm thi một lần công
khai, kẻ có học phẩm giỏi về nhiều mặt sẽ được tiến nhập vào Thái y
viện. Khởi đầu làm từ một y đồng, có thể thăng tiến thành ngự y hay
không là dựa vào bản lãnh của mỗi người.

Lê Tử Hà không phải là
môn sinh của Thái y viện , cũng không có sự đảm bảo của ngự y nào, có
thể tham gia vào kỳ khi công khai mấy ngày sau của Thái y viện hay không còn phải xem xem Thái y viện có nể mặt mũi cho Thẩm Mặc hay không.

Tùy tiện chọn một khách điếm để ở lại, ngày mai đi Thái y cục ghi danh tham gia cuộc thi. Cuộc thi công khai hằng năm theo thường lệ, trừ môn sinh
trong nội bộ Thái y viện, một số nơi cũng chỉ có một vài người, ban đầu
Lê Tử Hà tới cửa bái sư ở chỗ của Thẩm Mặc, cũng là vì nhìn trúng sự nổi tiếng của hắn trong giới y thuật. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn,
chắc chắn sẽ không bài xích tên đồ đệ này của hắn mới phải, huống chi
chỉ là tham gia cuộc thi, không phải trực tiếp vào Thái y viện.

Lê Tử Hà ngồi xuống dựa vào bàn, mở cái tay nải mà Thẩm Mặc giao cho nàng
ra, một phong thư tiến cử, một xấp ngân phiếu, một cây mộc trâm, còn có
một món gì đó màu da người, Lê Tử Hà cầm lên tỉ mỉ quan sát, không khỏi
cười một tiếng, tâm tư của Thẩm Mặc thật tinh tế, ngay cả cái này cũng
đã nghĩ đến, là hầu kết được làm giả bằng chất liệu rất đặc biệt.

Lê Tử Hà sờ sờ cổ họng của mình, rất bình thản, con trai bình thường 15
tuổi đã có hầu kết rồi hả? Cái vấn đề này Lê Tử Hà cũng chưa nghĩ đến,
nếu Thẩm Mặc đã chuẩn bị cho mình vậy thì cứ dùng thôi.

Lại lật
mấy tờ ngân phiếu lên, một khoản không lớn không nhỏ, còn có một tờ giấy trắng, Lê Tử Hà rút ra, trên đó viết tỉ mỉ cách luyện chế ra hầu kết
giả. Lê Tử Hà còn tưởng rằng đó là thư của Thẩm Mặc gửi cho mình, mắt
liếc nhanh một cái đến đoạn cuối, một câu thừa thãi cũng không có, ngay
cả kí tên cũng không luôn.

Nhét chỗ ngân phiếu và tờ giấy kia vào trong ngực, liếc mắt nhìn tới cây trâm mộc thì sửng sốt mất một lúc,
cuối cùng vẫn nhấc lên đặt trong tay tỉ mỉ xem xét tường tận, chất liệu
này là gỗ sao? Lê Tử Hà suy nghĩ một hồi lâu, vẫn không nhớ ra được đã
gặp qua ở nơi nào, ít nhất thường ngày đọc sách thuốc vẫn cũng chưa từng gặp qua. Chỉ cầm ở trong tay mà mát lạnh thấm đến tận tim, chất liệu gỗ nhẵn nhụi trơn mịn, trên cây trâm có khắc hình hoa túc dung, phần đuôi
còn có một chữ “Lê” không lớn không nhỏ.

Lê Tử Hà bật cười, nụ cười lại còn có chút chua sót, vì sao lại cố tình khắc lên chữ ‘Lê’ này?


Cuối cùng là lá thư tiến cử, Lê Tử Hà nâng lên rồi lại đặt xuống, cuối cùng
vẫn quyết định không mở ra đọc vì dù sao cũng không phải là viết cho
mình.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lê Tử Hà dậy thật sớm, Thái y cục ở cuối phố thành phía Tây, đi bộ tới được đó thì vừa đúng lúc mở cửa.

"Tiểu sinh Lê Tử Hà, đến báo danh tham gia buổi khảo thí công khai hai ngày tới." Lê Tử Hà hơi chắp tay, nhỏ giọng nói.

Người giữ cửa là một nam tử trung niên, mắt nhỏ như hạt đậu để râu cá trê,
ngồi trước cái bàn nhỏ tùy ý liếc nhìn Lê Tử Hà một cái, thấy nàng là
một thư sinh trẻ tuổi trắng trẻo, có hơi chút không kiên nhẫn nói:
"Không có thư tiến cử của y quan nơi tương ứng, nhất quyết không thu
nhận."

Lê Tử Hà nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Tiểu sinh là đồ
đệ của Thẩm y sư, đây là thư tiến cử của sư phụ, chẳng biết có được ghi
danh hay không?"

Nam tử trung niên hoài nghi hỏi, "Y sư Thẩm Mặc ở núi Vân Liễm?"

"Vâng, đúng thế." Lê Tử Hà khiêm tốn nói.

Nam tử trung niên cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng cầm bút lông lên vừa viết vừa khoát tay nói: "Vào đi thôi, vào đi thôi, nếu như
người bên trong đồng ý rồi hãy trở lại đây ghi danh."

"Đa tạ!" Lê Tử Hà lại chắp tay lần nữa, xoay người liền bước vào trạch viện không xa phía sau.

Thái y cục cũng giống như học đường mà Thái y viện mở ở dân gian, lấy mục
đích là bồi dưỡng ngự y, hàng năm chiêu sinh có hạn, trong nhà của môn
sinh một là có tiền hai là có quyền nếu không thì không thể vào được.

Lê Tử Hà vừa vào nhà liền nhìn thấy bên trái bày rất nhiều bàn chắc là để
cung cấp cho môn sinh học tập, còn lại phía bên phải là giường cùng băng ca, nếu như không có gì khác thường thì chắc chắn là nơi để cho y sinh
thực hành xem bệnh.

Lê Tử Hà cầm chặt bức thư trong tay, tiếp tục đi về phía trước.

"Ai ai ai, người nào đó, đừng có đi vào trong này!"

Lê Tử Hà hơi khựng người dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía âm thanh
phát ra, một người đàn ông cao cao gầy ốm, dáng vẻ chừng hơn 40 tuổi,
mặc một bộ quan phục màu xanh dương đậm, một tay đang chỉ vào nàng chân
thì bước nhanh đi tới.

"Ngươi đi vào trong này là muốn gì đây?" Nam tử kia ngước đầu cao giọng hỏi.

Lê Tử Hà thoáng cười rồi cúi nhẹ đầu nói: "Tiểu sinh đến báo danh tham gia cuộc thi công khai, đại bá trước cửa bảo ta đi vào, nói là nếu người
bên trong đồng ý thì lại quay lại gặp ông ấy."

"Ngươi từ đâu tới?" Nam tử nọ quét mắt nhìn Lê Tử Hà một lần từ trên xuống dưới vẫn là cao giọng hỏi.

"Đệ tử của đại phu Thẩm Mặc ở núi Vân Liễm, còn đây chính là thư tiến cử."
Lê Tử Hà đưa bức thư trong tay qua, quan phục của người này vừa mới nhìn liền biết đây chính là ngự y trong cung, nếu hắn đồng ý, chắc chắn sẽ
không có vấn đề gì nữa.

"Hả?" Nam tử nghe hắn nói như vậy, nhướng mày kéo cao giọng, liếc mắt bức thư của Lê Tử Hà trong tay một cái rồi nhận lấy.

Lê Tử Hà ngoan ngoãn đứng chờ một lát, chỉ trong chốc lát liền nghe thấy
tiếng nói hòa hoãn của người đàn ông nọ vang lên: "Đi đi, đi đi, nói là
Lý ngự ý đã đồng ý."

Trong lòng Lê Tử Hà vui vẻ, chỉ cần có thể tham gia vào cuộc thi công khai là tốt, nói tiếng cảm ơn rồi xoay người rời đi.

"Đợi đã nào...!" Một giọng nói già nua hơi khàn khàn vang lên ngăn lại bước
chân đang đi về phía trước của Lê Tử Hà: "Ngươi nói, ngươi là đồ đệ của
Thẩm Mặc?"

"Đúng vậy." Trong lòng Lê Tử Hà run lên, khi nhận ra
tiếng của người đang đến liền vội vàng xoay người, khom người cúi đầu
che dấu thần sắc trên mặt của mình.

"Cúi đầu làm chi? Lão phu đâu có ăn thịt ngươi."

Lê Tử Hà âm thầm chê cười chính mình, cũng đúng, cúi đầu làm chi? Hôm nay ông ấy cũng chẳng nhận ra mình.

Người tới chính là người đang đảm nhiện chức vụ viện sử Thái y viện Phùng
Tông Anh, tuổi đã gần 60 nhưng vẫn xử ly cai quản cả Thái y viện. Khi Lê Tử Hà còn là Quý Lê, ba năm trong cung, mỗi ngày đều tới chẩn mạch bình an cho nàng, bệnh lớn bệnh nhỏ đều là do ông phụ trách, ông còn là sư
phụ của cữu cữu nàng, vì vậy Quý Lê đã biết ông ngay từ lúc còn nhỏ.

Phùng Tông Anh là người nghiêm túc cứng nhắc, lại chỉ yêu thương mình
Quý Lê, cho dù nàng đã lên làm hoàng hậu nhưng hai người vẫn không hề có sự xa cách, tình cảm vẫn giống như ông cháu.

Lúc này Lê Tử Hà cũng không biết nên vui hay nên buồn, nhất thời cứng họng, dù chỉ là một câu cũng không nói ra được.

Phùng Tông Anh bất mãn liếc nhìn nàng, cầm lấy lá thư trong tay Lý ngự y, xem qua từ đầu tới cuối một lần: "Xưa nay chỉ nghe nói nữ đệ tử nổi danh
của Thẩm đại phu, ngược lại không biết mấy năm nay hắn lại thu được một
môn sinh đắc ý như thế, ta đã đọc thư rồi, ngươi trở về đi."


Tử Hà vừa nghe thấy giọng điệu của ông thì biết rõ không ổn, trong từng
câu đều là sự bất mãn châm chọc với Thẩm Mặc, chẳng lẽ là hai người có
xích mích gì? Lê Tử Hà rất rõ tính cách của Phùng Tông Anh, sĩ diện,
mang thù, cố chấp, dường như tất cả những tật xấu của những người có bản lãnh lão giả đều có, ban đầu mình là Quý Lê mà ông ấy yêu thương những
thứ kia dĩ nhiên không quan tâm, nhưng hôm nay. . . . . .

"Tiểu
sinh muốn tham gia cuộc thi công khai, kính xin Phùng. . . . .Ngự sử cho tiểu sinh một cơ hội." Lê Tử Hà tận lực dùng giọng nói thành khẩn khiêm tốn, nếu như không thể tham gia cuộc thi công khai, nàng thật sự không
nghĩ ra cách nào khác để ở lại Thái y viện.

"Thẩm Mặc hắn không
phải là đại danh đỉnh đỉnh, lại còn đạo đức cao ngạo sao? Đến chức viện
sử Thái y viện hắn còn không màng, đồ đệ của hắn vào Thái y viện cũng
thật uất ức rồi, còn tham gia thi thố cái gì, cứ ở dân gian mà hành nghề y cứu thế cho tốt đi." Phùng tông Anh nhắc đến Thẩm Mặc thì mặt mũi đều đỏ bừng lên, thở hổn hà hổn hển nói ra mấy câu đó.

"Phùng. . . ."

"Ha ha, mới sáng ra mà Phùng gia gia đã tức giận cái gì thế!"

Một nam tử trẻ tuổi đi ra từ trong phòng, áo gấm tím nhạt, trên thêu hoa Lê lúc thưa lúc khít, viền tay áo là dây gấm màu vàng nhạt, mái tóc đen
được ngọc quan buộc lên, khuôn mặt tươi cười, bước ra liền làm cho người ta hai mắt tỏa sáng.

Ánh mắt của Lê Tử Hà buồn bã, quả nhiên, vào Vân Đô, sẽ gặp lại không ít "Cố nhân".

So với ba năm trước đây Trịnh Hàn Quân cao lên rất nhiều, ngoại trừ tướng
mạo có thêm phần sắc sảo thì cũng không thay đổi nhiều lắm, dáng vẻ bạch diện thư sinh cười ha hả đi đến bên cạnh Phùng Tông Anh, vuốt vuốt chòm râu trắng của ông nói: "Phùng gia gia đừng nóng giận, râu mà bạc thêm
mấy phần nữa là còn anh tuấn nữa đâu." =))

Sắc mặt của Phùng Tông Anh dịu đi một chút, "È hèm" hỏi lại, "Ngươi ra ngoài làm chi?"

"Bên ngoài náo nhiệt như thế làm sao mà lại có thể thiếu cháu được!" Trịnh
Hàn Quân như thể chuyện đương nhiên vỗ vỗ bộ ngực, con ngươi đảo tròn ʘʘ nháy mắt với Lê Tử Hà.

"Ái chà chà, Tử Hà huynh! Cuộc đời hà xứ
bất tương phùng nha, duyên phận á duyên phận á, năm đó còn chưa kịp báo
đáp ân cứu mạng của Tử Hà huynh . . . ." Trịnh Hàn Quân ra vẻ như rất
đỗi bất ngờ khi nhìn thấy Lê Tử Hà, giang hai tay ôm chầm lấy.

Lê Tử Hà tuy nhận được ánh mắt của hắn, nhưng vẫn lẵng lẽ tránh né, thầm
nghĩ không ngờ hắn vẫn còn nhớ mình, chắp tay nói: "Trịnh công tử, nhiều năm không gặp."

Trịnh Hàn Quân thầm trừng mắt liếc hắn một cái, làm như ta muốn ôm ngươi ấy, đây không phải là chỉ vì diễn trò với ngươi thôi ư!

"Phùng gia gia, Tử Hà huynh chính là đại đồ đệ của đại phu Thẩm Mặc đó, năm đó con còn được huynh ấy cứu một mạng, y thuật quả nhiên là cao minh a!"
Trịnh Hàn Quân dựng thẳng ngón cái lên, tiếp tục nói: "Mà này Tử Hà
huynh, huynh tới Thái y cục làm gì thế? Tới tham gia cuộc thi công khai
sao?"

Phùng Tông Anh bên cạnh đang định đáp lời thì Trịnh Hàn
Quân vỗ đầu một cái, tiếp tục nói: "Hây da, theo đệ thấy, y thuật của Tử Hà huynh lợi lại như thế, dĩ nhiên không cần tham gia cuộc thi công
khai rồi. . . . . ."

"Ai nói không cần?" Phùng Tông Anh thấy hắn càng nói càng thái quá, lập tức cắt ngang.

"Hả? Muốn tham gia sao, vậy để ta dẫn Tử Hà huynh đi ghi danh thôi, đi đi
đi, thuận đường mời huynh ăn một bữa, đáp tạ ân cứu mạng."

Đôi
môi Phùng Tông Anh run run, hàng lông mày trắng trắng nhăn tít lên run
một cái rồi lại run phát nữa, cuối cùng không nói gì chỉ "Hừ" một tiếng
rồi liếc xéo Lê Tử Hà sau đó vung tay áo lên xoay người đi, Lý ngự y
nhìn ngó hai người bọn họ một cái rồi cũng bước đi theo.

Trịnh Hàn Quân hả hê đắc ý nhướng mắt với Lê Tử Hà, vội vàng đẩy nàng ra cửa: "Đi thôi đi thôi!"

Lê Tử Hà vội vàng quay đầu lại, đưa tay tóm lấy bức thư tiến cử mà Phùng
Tông Anh vứt lại ở không trung, vừa vặn có một cơn gió lùa đến không
chụp được lá thư, chỉ thấy thoáng qua mấy câu nói rời rạc trong bức thư
"Năm đó vãn sinh ngu độn" , "Mong rằng đừng chấp hiềm khích lúc trước" . . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận