Cắt Đứt Tơ Tình

Ánh trăng trong veo mát lạnh chiếu sáng nửa khuôn mặt của Vân Tấn Ngôn,
tròng mắt đen dưới mày kiếm bình tĩnh không gợn sóng, đôi môi mỏng mím
thật chặt như đang ẩn nhẫn điều gì đó, nhìn Lê Tử Hà chằm chằm, một lúc
lâu không lên tiếng. Lê Tử Hà nhìn vào mắt Vân Tấn Ngôn, sau thoáng chốc sợ sệt, nàng phủi tay đứng sang bên cạnh bàn hành lễ: "Bái kiến Hoàng
thượng."

Giọng nói bình thản không mang theo chút cảm xúc nào,
ngay sau đó ánh lung linh trong mắt cũng biến mất. Thấy Vân Tấn Ngôn vẫn im lặng đứng thẳng, nàng thản nhiên đứng lên nhấc bước chuẩn bị rời đi.

Bước tới bậc thềm, trong khoảnh khắc lướt qua nhau, cổ tay nàng bị giữ chặt, chân mày Lê Tử Hà cau lại: "Hoàng thượng có chuyện gì?"

Vân Tấn
Ngôn siết chặt thêm, kéo tay quay người nàng lại, giọng nói bị đè nén
trở nên khàn khàn sát bên theo thân thể kề tới của hắn: "Ai nói cho
ngươi biết chỗ này?"

Lê Tử Hà đau đớn, sắc mặt hơi tái nhợt, cắn chặt răng không nói không rằng.

Vân Tấn Ngôn ép hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?"

Sương mù trong mắt tản dần, lóe lên chút ánh sáng, nàng nhẹ nhàng chậm rãi nở nụ cười, quay mặt nhìn Vân Tấn Ngôn, khẽ nói: "Ta tới đây có thể làm gì chứ? Có người chưa bao giờ tới đây nên vẫn tò mò không chịu nổi, ta
nhân dịp tối nay tới đây xem hộ nàng thôi."

Mắt Vân Tấn Ngôn bỗng trầm xuống, nhìn Lê Tử Hà chằm chằm, vẻ u ám lưu chuyển trong mắt. Nụ
cười khinh miệt hoặc chế giễu vẫn luôn trên bờ môi như tan biến trong
màn đêm, vẻ mặt lạnh lẽo: "Là ai? Ngươi nói tới ai?"

"Sao ta phải nói cho Hoàng thượng biết?" Khóe miệng Lê Tử Hà vẫn cười khẽ, nhưng
trong lòng như có ai đục khoét, giọng nói không khỏi khàn đi.

"Ngươi không sợ..."

"Giết cửu tộc sao?" Vân Tấn Ngôn vừa lên tiếng đã được Lê Tử Hà tiếp lời,
nhìn vào mắt Vân Tấn Ngôn không hề e dè, nói giễu cợt: "Chẳng lẽ Hoàng
thượng quên rồi sao? Cửu tộc của Lê Tử Hà đã bị Hoàng thượng giết hết
lâu rồi!"

Một câu nói âm vang như kéo thần trí của Vân Tấn Ngôn
trở lại, đôi mắt vừa rồi còn lạnh lẽo giờ đã che giấu cảm xúc, khóe
miệng nở một nụ cười, một tay khẽ xoa mặt Lê Tử Hà, lên tiếng: "Quý
gia... Không phải còn có một Diêu nhi sao?"

Đúng lúc một cơn gió
rét thổi tới, người Lê Tử Hà run lên, nụ cười trên mặt cũng cứng ngắc:
"Ta và Diêu nhi, muốn chém giết muốn róc thịt, cứ tự nhiên muốn làm gì
cũng được!"

Dứt lời, nàng hất tay Vân Tấn Ngôn ra, xoay người
định đi, nhưng vừa mới bước được nửa bước đã bị hắn kéo tay lại. Nghe
thấy giọng cười của hắn: "Ái phi nên ngoan ngoãn ở Thần Lộ điện thì hơn. Trầm Hương điện này, ngộ nhỡ hôm nào đó trẫm nhất thời hồ đồ, phạt Diêu phi chịu tiên hình, ngộ thương ái phi sẽ làm trẫm đau lòng đấy."

Bàn tay đang định giãy ra cứng đờ giữa không trung, đột nhiên không dám cử
động nữa. Đối với Thẩm Ngân Ngân, nàng có thể đánh cược, làm bộ như
không thèm để ý, đánh cược Vân Tấn Ngôn sẽ thả muội ấy, nhưng với Diêu
nhi... Cho dù chỉ mảy may, cũng không muốn làm tổn thương nàng nữa...

Vân Tấn Ngôn cười tươi, thôi không giữ chặt tay Lê Tử Hà mà chuyển thành dắt tay, chậm rãi dẫn nàng về Thần Lộ điện.

Gió mùa đông vốn rất khô hanh, lúc này bởi vì trời đã hửng sáng mà trở nên
hơi ẩm thấp. Lê Tử Hà theo sau Vân Tấn Ngôn, năm ngón tay được hắn nắm
hờ, hơi ấm trong lòng bàn tay cũng tản đi theo mồ hôi, nhưng ngay sau đó lại trở nên nóng rực. Có điều không biết thứ bị tổn thương rốt cuộc là
lòng bàn tay, hay là lòng mình nữa.

Nhiều năm trước, xuân ấm đông rét, hè nóng thu mát, mỗi khi làm loạn giận dỗi nàng sẽ lẩn trốn, nhưng lại không dám trốn quá kỹ, chọn góc mà hắn dễ dàng bỏ qua nhưng cũng
không khó phát hiện. Nàng sẽ đếm ngược, lúc đếm xong hết giận thì hắn
cũng tìm ra nàng, dắt tay nàng rời đi, cũng không giải thích gì, mặc
nàng yên lặng đi theo. Nhưng đến khúc quanh, hắn đột nhiên xoay người
lại, khẽ nhíu mày, vuốt lọn tóc rơi ra của nàng, khẽ nói: "Lê nhi, xin
lỗi..."

Bao nhiêu năm vẫn như vậy, nàng không hỏi hắn, không cần
lời giải thích của hắn, nếu thương hắn sẽ tin hắn đến tột cùng. Có điều, cuối cùng hắn lại phụ nàng, cũng không phải tất cả mọi chuyện chỉ cần
một câu xin lỗi là có thể tan thành mây khói...

Vân Tấn Ngôn chợt dừng bước, Lê Tử Hà còn chưa tỉnh táo lại sau nỗi bâng khuâng, ngẩng
đầu lên theo thói quen, thấy trong mắt Vân Tấn Ngôn như có tầng mây đen

bao phủ, u ám không có ánh sáng, cảm xúc phức tạp khó phân biệt chợt lóe lên rồi biến mất. Lê Tử Hà không biết mình đã để lộ phần nào cảm xúc,
vội rời mắt đi, không nhìn hắn nữa.

Vân Tấn Ngôn không biết tại
sao mình lại dừng bước, không biết tại sao mình lại quay đầu, cũng không biết tại sao ở góc độ quen thuộc nhìn thấy người hoàn toàn khác mà lại
hoảng hốt trong phút chốc, trái tim như dây đàn bị gẩy loạn, để lộ chân
tình không tên. Nhưng lúc Lê Tử Hà rời mắt đi thì bình tĩnh trở lại.

Nắm lấy năm ngón tay lạnh lẽo, đột nhiên hắn cảm thấy kiên định, vẫn kéo nàng theo, nhưng bước chân đã chậm hơn nhiều.

"Hoặc là Hoàng thượng cho rút người theo dõi ta, hoặc để bọn họ đường hoàng
đi theo ta." Vào điện, Lê Tử Hà liền dứt khỏi tay Vân Tấn Ngôn, vừa bước nhanh vào phòng trong vừa lạnh lùng nói.

Người trong Thần Lộ
điện không ngờ Lê phi và Hoàng thượng lại trở về vào lúc này, cuống quýt chạy ra hành lễ, bị Vân Tấn Ngôn phất tay ngừng lại, ngay sau đó lui ra theo động tác tay của hắn, đứng chờ ở ngoài điện.

"Nàng biết có
người theo dõi mà đêm hôm khuya khoắt còn chạy loạn khắp nơi ư?" Vân Tấn Ngôn theo vào phòng trong, trầm giọng hỏi.

Lê Tử Hà khẽ cười
nói: "Không làm việc trái với lương tâm thì sao phải sợ người của Hoàng
thượng? Ngược lại là Hoàng thượng, trong Bích Lạc điện có giấu bí mật gì hay sao? Người trong bức tranh kia, Thẩm... Thẩm cô nương? Thẩm công
tử? Ý trung nhân thật sự của Hoàng thượng?"

Giọng điệu khinh
thường khiến sắc mặt Vân Tấn Ngôn càng thêm âm trầm, tiến lên kéo áo Lê
Tử Hà, bóp lấy cổ nàng, siết tay, ánh mắt phiếm tia sáng nguy hiểm, khẽ
nói: "Rốt cuộc... ngươi là ai?"

Con cái nhà bình thường sao có
thể có thái độ thấy biến đổi không sợ hãi như vậy? Không phải cố ý giả
bộ mà toát ra từ sâu bên trong, hoàn toàn không giống một nữ tử mười lăm tuổi. Mộ Phiên Ngô nói nàng là người Quý gia, nhưng hắn không điều tra
được môn nào hộ nào của Quý gia có lọt lưới một đứa bé. Mặc dù nàng là
người Quý gia thật đi nữa, mới vào cung mấy tháng, sao có thể quen thuộc với cung nội như vậy được?

Trong lòng đầy rẫy nghi ngờ, vẻ mặt vẫn lạnh tanh, nhìn Lê Tử Hà với vẻ hung hiểm, muốn tìm ra chút sơ hở trên mặt nàng.

Lê Tử Hà chỉ cười, nhưng nét cười không chạm đáy mắt: "Ta là ai, không
phải Hoàng thượng đã điều tra rõ rồi sao? Dù ta nói ta là ai đi nữa,
Hoàng thượng sẽ tin tưởng sao?"

Mắt Vân Tấn Ngôn lóe lên, bàn tay hơi nới lỏng. Không tin, người trên đời này, từ trước tới nay hắn đều
tin tưởng ba phần, nghi ngờ bảy phần.

"Hôm nay Lê Tử Hà coi như
đã hiểu, bằng sức lực của một mình ta sao có thể đả thương Hoàng thượng
được chứ?" Lê Tử Hà hờ hững mở miệng, mang theo chút tự giễu, nhưng ngay sau đó nghiêm mặt nói: "Cho nên, ta không muốn đấu với Hoàng thượng
nữa, nhưng Hoàng thượng nhân từ, không chịu giết ta và Diêu phi, đã vậy
không bằng... Hoàng thượng thả ta và nàng đi? Trong cung sẽ bình an hơn
nhiều, sự an toàn của Hoàng thượng cũng được bảo đảm tuyệt đối..."

"Nằm mơ!" Lê Tử Hà nói chưa xong đã bị Vân Tấn Ngôn ngắt lời, cười lạnh nói: "Cung điện này quá nhàm chán, nếu các ngươi có bản lĩnh giết trẫm, trẫm sẽ giữ lại các ngươi để xem các ngươi có thể làm trò gì. Thả các ngươi
ư? Đừng hòng!"

"A, nói đùa thôi mà, Hoàng thượng cần gì phải coi là thật?"

Lê Tử Hà nhẹ nhàng cười một tiếng, rời khỏi bàn tay đã buông lỏng của Vân
Tấn Ngôn, nhưng Vân Tấn Ngôn lại siết chặt, khóe miệng nở nụ cười xảo
quyẹt: "Theo trẫm thấy, ái phi vẫn nên an tâm ở bên cạnh trẫm thì hơn.
Sáng nay Bình Tây vương và Thẩm Mặc đã vào cung từ giã trẫm rồi."

Vân Tấn Ngôn dừng một lại thả tay xuống, nắm lấy eo Lê Tử Hà, vươn người
tới bên tai nàng, hơi thở ấm áp như có như không, khẽ nói: "Ái phi muốn
xuất cung, hình như khó càng thêm khó thì phải..."

Dứt lời, nhẹ
nhàng hôn lên vành tai Lê Tử Hà, hài lòng cảm thấy người nầng run lên,
chợt đẩy mình ra, trên mặt là vẻ bối rối quật cường.

"Ái phi cả đêm không ngủ, nghỉ ngơi đi." Vân Tấn Ngôn mỉm cười, chậm rãi để lại một câu, chắp tay sau lưng xoay người rời đi.

Mấy tên thị vệ âm thầm theo dõi Lê Tử Hà không ẩn nấp nữa, mà trực tiếp
đứng ngoài Thần Lộ điện. Bị Vân Tấn Ngôn uy hiếp như vậy, Lê Tử Hà không dám nữa tùy ý đến Trầm Hương điện, liền dồn sức tìm kiếm đan dược, kiếm cớ tới Cần Chính điện và Long Hoàn cung, đây là hai nơi Vân Tấn Ngôn
hay ở nhất, nhưng vẫn không phát hiện ra dấu vết gì.

Số lần Vân

Tấn Ngôn đến Thần Lộ điện càng thêm thường xuyên, thời gian cũng càng
ngày càng dài. Lê Tử Hà vẫn không đáp lời không để ý, hắn liền ngồi ở
bên, mỉm cười nhìn Lê Tử Hà đọc sách. Nếu Lê Tử Hà muốn khích hắn đi,
hắn sẽ làm như không nghe thấy gì, cũng cầm một quyển sách bắt đầu đọc.

Về lâu về dài, Lê Tử Hà không khỏi cảm thấy nhàm chán, Vân Tấn Ngôn ở đây, muốn ra ngoài là điều không thể, nhưng bất kể nàng làm gì, thêu thùa
gảy đàn đánh cờ, chỉ cần là chuyện có thể giết thời gian đều có thể để
lộ sơ hở, việc duy nhất có thể làm là đọc sách. Lật tới lật lui trong
Thần Lộ điện cũng chỉ có mấy quyển thi từ đơn giản, đã thuộc lòng từ lâu rồi. Nàng nhìn chằm chằm từng câu từng chữ, thời gian càng trôi lâu
hơn.

"Gần đây Hoàng thượng rất rảnh sao?" Lê Tử Hà đặt sách xuống, dằn nỗi giận nói.

Vân Tấn Ngôn cười: "Cũng không phải là rảnh, nhưng nghĩ đến ái phi, dù bận rộn hơn nữa cũng phải dành chút thời gian đến đây."

"Thần thiếp không chịu đựng nổi, để tránh tiếng oán hờn trong hậu cung, Hoàng thượng nên tới chỗ phi tần khác thì hơn." Lê Tử Hà thản nhiên nói.

"Trẫm thân là chủ một nước, ngay cả tự do thích ở cung nào điện nào cũng
không có sao?" Vân Tấn Ngôn vờ giận, sau đó lại cười nói: "Nhưng ái phi
thật biết đại thể, có phong phạm của mẫu nghi quốc gia..."

Mí mắt Lê Tử Hà run lên, làm như không nghe thấy, cũng cười theo, dịu dàng
nói: "Nếu Hoàng thượng sợ thần thiếp buồn bực, không bằng rút lệnh cấm
túc Diêu phi, để nàng rãnh rỗi có thể qua đây tâm sự với thần thiếp?
Cũng tránh cho thần thiếp phải chạy xa như vậy để đến Trầm Hương điện.
Hôm nay trời lạnh lắm, thần thiếp không sao cả, chỉ phiền mấy vị ngoài
điện cực khổ đi theo, thần thiếp không thể yên tâm."

"Nàng muốn Diêu nhi tới đây sao?" Vân Tấn Ngôn cất giọng hỏi.

Lê Tử Hà thành thật gật đầu.

"Vậy lúc nàng buồn bực có thể sai người gọi cô ta tới cũng được." Vân Tấn
Ngôn cười rực rỡ, đầu mày đuôi mắt đầu rạng rỡ, như thể mình và Lê Tử Hà là một đôi phu thê ân ái thực sự.

Lê Tử Hà rũ mí mắt, dịu dàng nói: "Tạ ơn Hoàng thượng."

Dù hắn có tâm tư gì đi nữa, mục đích của mình đã đạt được.

"Đúng rồi, có người muốn gặp nàng, trẫm đã đồng ý rồi." Vân Tấn Ngôn đột nhiên đứng lên, nghiêm mặt nói với Lê Tử Hà.

Lê Tử Hà nhướng mày, cũng đoán được sơ sơ, thản nhiên nói: "Hoàng thượng
đã đồng ý rồi, còn nói với ta làm gì nữa? Cứ bảo huynh ấy đến thẳng đây
luôn đi."

"Trẫm về Cần Chính điện trước." Vân Tấn Ngôn nhướng mày, đặt sách xuống rồi rời đi.

Lê Tử Hà nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, màu tuyết vẫn bao phủ khắp
nơi, tan được một lúc lại có thêm trận mới. Suốt một ngày, những chỗ
không có ai dọn dẹp gần như đóng cao đến nửa người, dưới ánh mặt trời
như cát mịn phát sáng lấp lánh.

Lúc Mộ Phiên Ngô tới đã gần hoàng hôn, mặt trời màu da cam lơ lửng ở đằng tây, tô điểm chút màu sắc cho
gương mặt tái nhợt cửa hắn. Một mình hắn ngồi trên xe lăn ở ngoài điện,
không chịu đi vào.

Lê Tử Hà tiện tay tìm một chiếc áo choàng, ra ngoài vẫn thấy rùng mình.

Chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, bốn mắt nhìn nhau, không nói một lời.

"Ta... tới từ giã." Cuối cùng Mộ Phiên Ngô phá vỡ sự tĩnh lặng, nheo mắt nhìn mặt trời chiều đằng xa, khẽ nói.

Lê Tử Hà gật đầu, không muốn tỏ vẻ gì cả, gật đầu: "Ừ, tạm biệt."

Cơn gió khẽ khàng trở nên mạnh hơn chút, thổi vù tới, mang theo hơi tuyết
lãnh lẽo ập tới. Lê Tử Hà liếc thấy tay Mộ Phiên Ngô run lên theo cơn
gió, cởi áo choàng trên người phủ lên tay hắn, ngồi xổm xuống buộc lại,
mỉm cười nói: "Đi đi, trời lạnh lắm."

"Trịnh Dĩnh chết rồi." Mộ
Phiên Ngô đột nhiên lên tiếng, giọng nói không lớn nhưng len lỏi vào tai Lê Tử Hà theo cơn gió, khiến động tác trên tay nàng hơi dừng lại, sau
đó lại nghe hắn nói tiếp: "Ta giết."


Lê Tử Hà đứng lên, không còn áo choàng nên hơi lạnh, thở dài nói: "Đi đi, đừng trở về nữa."

"Vậy còn muội?"

"Ta?" Lê Tử Hà hơi nhíu mày, khẽ cười nói: "Huynh cũng có thù máu, huynh cũng đã nói có thù thì phải đích thân báo lại. Chắc huynh cũng hiểu cho tâm
trạng của ta chứ."

"Không giống." Mộ Phiên Ngô chuyển xe lăn,
ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lê Tử Hà: "Muội và ta không giống nhau. Trịnh
Dĩnh và Vân... và Hoàng thượng không giống nhau. Cơ hội để muội có thể
báo thù mong manh lắm..."

"Ta có dự định của ta." Lê Tử Hà rũ mắt nói.

Mộ Phiên Ngô cúi đầu, áo choàng Lê Tử Hà đắp cho hắn truyền tới hơi ấm.
Hắn đẩy xe lăn, khẽ nói: "Muội nói với ta, chi bằng trở lại, muội...
không phải là không thể làm vậy..."

Xe lăn kẽo kẹt chậm rãi lăn
đi, Lê Tử Hà đứng nguyên tại chỗ, nhìn hai vệt bánh xe để lại trên
tuyết, giao nhau với vệt xe lúc đến, nhỏ dần theo bóng người rời xa.

"Tiểu thư, ngày mai ư?" Diêu nhi ngồi bên giường thấp, vốn đang đánh cờ cùng
Lê Tử Hà, bị lời nói của Lê Tử Hà làm cho hốt hoảng, quân cờ trên tay
rơi xuống làm hỏng cả ván cờ.

Lê Tử Hà rũ mắt gật đầu, trầm giọng nói: "Trước kia ta đã nói với em, ngày trăng tròn, ngày mai đã là mười lăm rồi."

Ánh sáng trong mắt Diêu nhi u ám hơn chút, do dự nói: "Đã chuẩn bị xong rồi sao?"

"Diêu nhi, " Lê Tử Hà cầm tay Diêu nhi, nói quả quyết: "Lần này chỉ có hai
người ta và em, chỉ cần phối hợp thật tốt, chuyện xuất cung không có gì
khó."

"Tiểu thư đã chế xong độc chưa?" Diêu nhi rũ mắt, khẽ hỏi.

"Chưa." Lê Tử Hà lắc đầu: "Đoán được Vân Tấn Ngôn sẽ lục soát độc trên người
ta, nhưng không ngờ hắn sẽ phong ta làm phi. Lúc đó cứ tưởng hắn tiếp
tục để ta ở lại Thái y viện, tồi tệ nhất chính là ném ta vào đại lao.
Nếu ở Thái y viện, hôm nay ra ngoài dễ hơn nhiều rồi. Nếu ở đại lao,
trước đó Thẩm Mặc đã có chuẩn bị, để độc chỗ Hách công công, ông dùng
lệnh bài của em đến gặp ta là có thể giao độc cho ta rồi. Dù mọi chuyện
thế nào đi nữa, đều hành động trong đêm trăng tròn. Nhưng hôm nay ta ở
Thần Lộ điện, bị canh giữ sát sao, cho nên..."

"Thế nào ạ?" Lê Tử Hà dừng lại, Diêu nhi vội hỏi.

"Diêu nhi, em lại tới lãnh cung một lần nữa, chắc chắn Hách công công sẽ đưa
độc cho em." Lê Tử Hà nắm chặt tay Diêu nhi, nói: "Vốn định nghĩ cách tự chế độc, nhưng Vân Tấn Ngôn đã lấy hết đồ có thể chế thuốc đi rồi. Ta
không thể thoát thân, chỉ có em mới có thể đến chỗ Hách công công để
lấy."

Màu mắt Diêu nhi tối sầm lại, lo lắng nói: "Lấy được độc, chúng ta có thể đi rồi sao?"

"Ừ." Lê Tử Hà gật đầu quả quyết: "Diêu nhi, ta vốn định dùng cái mạng này
liều với Vân Tấn Ngôn đến cùng, ngọc nát đá tan cũng không tiếc, nhưng
hôm nay còn có em, còn có Nhất Nhất, bảo ta phải buông tay thế nào đây?
Hạ độc lấy mạng như vậy quá lợi cho Vân Tấn Ngôn rồi!"

Diêu nhi run lên, cất giọng run rẩy: "Tiểu thư, người... không còn yêu hắn nữa sao?"

Hơi thở của Lê Tử Hà hơi chậm lại, ánh mắt tản mát, vỡ tan trên nụ cười bên khóe miệng: "Bây giờ còn nói tới vấn đề này nữa ư? Không cần thiết nữa
rồi. Dù yêu hay không yêu, ta và hắn, thù không đợi trời chung, chỉ có
thể dùng máu để trả!"

"Tiểu thư, trước kia... người không như
vậy..." Nhìn đôi mắt lạnh tanh của Lê Tử Hà, gần như bị thù hận nuốt
chửng, Diêu nhi trở tay kéo Lê Tử Hà, rưng rưng nước mắt, lẩm bẩm nói.

"Diêu nhi ngốc nghếch, trước kia ta quá đần độn quá mềm lòng, Quý gia mới rơi vào kết quả như vậy. Người sống hai đời, sao có thể tái phạm cùng một
sai lầm?" Giọng Lê Tử Hà dịu đi, lau nước mắt cho Diêu nhi.

Diêu
nhi rũ mắt, gật đầu, nức nở nói: "Bây giờ em đến lãnh cung ngay đây.
Trước kia em lấy cớ dâng hương cho tiểu thư, lần này lại đi, chắc Vân
Tấn Ngôn không nghi ngờ gì đâu."

"Ừ, nếu bị ai phát hiện, họ
không dám soát người, em cứ khăng khăng đòi đến gặp ta là được." Lê Tử
Hà dặn dò, nếu bị phát hiện thì phải nghĩ ra cách khác...

"Em hiểu." Diêu nhi gật đầu, nhìn bàn cờ tán loạn mà thất thần.

"Diêu nhi đừng lo lắng..." Lê Tử Hà thấy thế an ủi, lời còn chưa dứt đã Diêu
nhi cắt đứt: "Tiểu thư, em về trước đây, tối nay người chờ tin tốt của
em."


Dứt lời liền đứng dậy rời đi.

Lê Tử Hà nhìn bóng lưng gầy gò hơn trước kia mà đau lòng. Nếu nàng không xuất cung, Diêu nhi
cũng không chịu đi một mình, không đành lòng nhìn nàng đau lòng thêm
nữa, lại càng không muốn Nhất Nhất không có mẹ...

Bóng đêm dần
phủ tới, bất tri bất giác, ngồi trong điện một lúc đã qua xế chiều. Nhịp tim đập thình thịch không thể kiềm chế, thỉnh thoảng cửa điện mở ra, cứ như nện một phát vào đáy lòng, vội vã nhìn cửa điện, thấy là cung nữ
thì yên tâm hơn chút.

Nếu Diêu nhi thuận lợi lấy được độc, sẽ
không đến Thần Lộ điện gây chú ý. Nếu không lấy được, sẽ đến đây bàn
thêm với nàng. Nếu hành tung mục đích bị phát hiện...

"Rầm" ...

Đột nhiên vang lên một tiếng thật lớn, nhiễu loạn tinh thần Lê Tử Hà. Nàng
giật mình đứng dậy khỏi giường thấp, sắc mặt không khỏi trắng bệch, mùi
rượu lùa vào theo cơn gió. Định thần nhìn lại, là Vân Tấn Ngôn.

Lê Tử Hà không khỏi nhíu chặt mày. Thường ngày Vân Tấn Ngôn ở đây đến
nghiện, đến tối sẽ thức thời rời đi, nhưng đêm nay đột nhiên lại chạy
tới, còn uống rượu.

"Lui xuống! Lui xuống hết cho trẫm!"

Sắc mặt Vân Tấn Ngôn ửng đỏ, quát mắng đám thái giám đang đỡ hắn. Ngụy công công hành lễ, liếc nhìn Lê Tử Hà rồi dẫn mọi người lui ra. Cửa điện
đóng lại, mùi rượu trong điện càng thêm nồng đậm.

"Uống rượu hại
người, sao Hoàng thượng lại uống nhiều rượu như vậy?" Lê Tử Hà không
định tới đỡ Vân Tấn Ngôn, ôn hoà nhìn hắn rồi xoay người vào trong.

Vân Tấn Ngôn vẫn còn tỉnh táo, ánh mắt dõi theo bóng dáng của Lê Tử Hà, sải bước xông lên, thân thể ngã xuống, ôm Lê Tử Hà vào lòng.

Mùi
rượu gay mũi khiến Lê Tử Hà nhớ lại đêm ở Lê Bạch điện, nỗi thù ghét
trong lòng càng dâng trào, đẩy mạnh mấy phen nhưng mãi không được.

"Hoàng thượng, khuya rồi, nên trở về Long Hoàn cung nghỉ đi!" Nghiến răng thốt ra một câu, Lê Tử Hà lại cố gắng đẩy Vân Tấn Ngôn ra.

Vân Tấn Ngôn không buông tay, cười ha ha nói: "Tối nay, ái phi ngủ với ta."

Lê Tử Hà biết Vân Tấn Ngôn vẫn còn tỉnh táo, lạnh lùng nói: "Hoàng thượng quên mất những lời ta từng nói sao?"

Câu hỏi này bị Vân Tấn Ngôn bỏ qua, ôm Lê Tử Hà về bên giường. Gần tới
giường thì lảo đảo, hai người cùng ngã xuống. Lê Tử Hà bị áp bên dưới,
luồng khí nóng ran từ người Vân Tấn Ngôn ập tới người nàng, khiến nàng
không khỏi căng thẳng, cắn răng muốn đẩy Vân Tấn Ngôn ra, nhưng lại bị
hắn ôm chặt hơn.

Chốc lát cảm giác rõ sự biến hóa của thân thể
hắn, Lê Tử Hà kinh hãi toát mồ hôi lạnh. Tô Bạch vẫn chưa cho hắn uống
lam nhan thảo!

Không phải Lê Tử Hà chưa từng biết mùi đời, hiểu
lúc này giãy dụa sẽ chỉ càng làm mọi chuyện thêm tồi tệ, dứt khoát mặc
hắn ôm, không nhúc nhích. Theo tiếng lụa bị xé rách, cơ thể bỗng dưng
lạnh toát, áo ngoài bị Vân Tấn Ngôn lột bỏ, sao đó là áo giữa, áo
trong...

Khóe mắt lạnh như băng, rồi lại lạnh ấm nóng, đại não
trống rỗng của Lê Tử Hà chậm rãi hoạt động trở lại, chợt phát hiện mình
đã khóc từ lúc nào. Vân Tấn Ngôn nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên khóe
mắt nàng, giọng nói không rõ ràng mà êm ái: "Đừng khóc... Đừng khóc...
Trẫm đã nói không động vào nàng mà..."

Sau đó trên người ấm áp,
Vân Tấn Ngôn vén chăn bao lấy hai người, nghiêng người ôm chặt nàng, để
đầu nàng vùi trước ngực hắn. Hai tay đặt trên eo nàng, không động đậy
cũng không nói gì nữa.

Lê Tử Hà nhắm hai mắt, như thể chỉ trong
thoáng chốc, như thể đã trôi qua nửa buổi đêm. Nghe thấy hơi thở của Vân Tấn Ngôn dần dần ổn định, nhưng bàn tay ôm nàng vẫn mạnh mẽ như vậy.

Người bên cạnh vô cùng quen thuộc, mùi hương quẩn quanh chóp mũi cũng quen
thuộc, ngay cả nhiệt độ cũng quen thuộc như vậy, nhưng cuối cùng vẫn
không bù được cảnh còn người mất.

Không báo trước, nước mắt tuôn
rơi mãnh liệt hơn. Tình yêu một thời của nàng, vì sao lại giết những
người thân yêu nhất của nàng, chặt đứt con đường tương lai của hai người hết lần này tới lần khác?

Nếu hành tung của Diêu nhi bị phát
hiện, nếu hành động ngày mai thất bại, nếu hắn quyết tâm giết chết hai
người nàng, nàng chỉ nghĩ tới một cách để bảo vệ mình...

Nhưng, dù thân phận của nàng có bị bại lộ, liệu ngươi có giết ta một lần nữa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận