Gió mạnh, lạnh thấu xương.
Những đám mây đen cuồn cuộn trên bầu trời mờ mịt, La Thanh dẫn một con lạc đà già, đi xuống con đèo, tuyết dày đã rơi xuống đầu và mặt hắn.
Lúc này hắn thấy có điều gì đó kỳ lạ.
Phía trước có một thanh niên đang đào một cái hố ở bên đường.
Thiếu niên khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, hơi gầy so với các bạn cùng lứa.
Cậu ấy mặc một chiếc áo khoác da cừu bóng mỡ.
Nhìn từ xa, có thể thấy trên cổ cậu ấy có một lớp đen, chỉ sợ là đã hai tháng chưa tắm.
Tuy nhiên, khí lực cậu ta không tầm thường, xem xet cái hố thì biết đây là công việc thường xuyên làm.
cậu ta sử dụng kình lực rất tinh xảo, đến nỗi làm cho người ta có cảm giác đất bị đông cứng trong tay cậu cũng chỉ là đậu hũ non mềm.
Quan ngoại vùng này, cát vàng đá vụn đã chín tháng, chỗ này không có gì có thể mọc lên.
Ngay cả những người chăn nuôi cũng sẽ không ở lại khu vực này.
Đặc biệt trong cơn bão tuyết, việc đào hố ở một nơi như vậy thực sự rất khó khăn.
La Thanh tâm tình vốn rất tốt, đồ vật nhớ thương hơn phân nửa năm rốt cục đắc thủ.
Nghĩ đến thân thể trong trắng mềm mại như ngọc ấy, trong lòng vẫn có chút khô nóng.
Cái thời tiết chết tiệt này, đi lại cũng khó khăn, nhưng tốt xấu gì người tiếp ứng hắn nhanh thôi sẽ sớm gặp nhau.
Nhóm người cũng mang theo hai con dê.
Đến lúc đó, họ sẽ giết thịt và luộc trong nước tuyết, hương vị sẽ rất thơm ngon.
Thiếu niên kia tuy đang tự mình đào hố nhưng hắn có cảm giác như có một con ruồi bất ngờ bay qua nồi súp thịt dê đang nấu, tuy chưa rơi vào nồi nhưng đã khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.
"Tiểu tử, ngươi đang đào cái quái gì thế?" Hắn vỗ nhẹ vào cán con dao dài treo trên yên ngựa, không có hảo ý hướng về phía thiếu niên kêu lên.
“Là để chôn ngươi.” Thiếu niên dừng lại, ngẩng đầu nhìn bóng dáng của hắn, nói: “Với ba đồng hồi cốt tiền, ta cam đoan sẽ chôn ngươi thật tốt.
La thanh thấy ngũ quan thiếu niên này nhìn rất đẹp, nói tới nói lui là khẩu âm một vùng ở Trường An, bất quá trong đồng tử thiếu niên này lóe lên lục quang nhàn nhạt.
“Là con lai giữa người Đại Đường và người Hồ, có chút ý tứ.”
Nhìn bộ dáng nghiêm túc trên mặt thiếu niên, hắn không khỏi bật cười, “Tiểu tử, ngươi còn trẻ, nhưng khẩu khí cũng không nhỏ, ngươi biết ta là ai sao?"
Thiếu niên nhẹ gật đầu, khẽ mỉm cười nói: "La Thanh, lừa gạt đô hộ phủ bộ binh giáo úy, từng dẫn 700 người đánh bại 2.000 quân địch, sau bởi vì tham ô tư quân bị bắt sống.
Ba năm trước đây đến Ngọc Môn quan giải quân tịch, giúp thương đội áp tiêu.
Tháng trước cùng mã tặc nội ứng ngoại hợp, cướp thương đội của mình.
Còn cưỡng hiếp và giết thê tử của thủ lĩnh thương đội, hơn nữa, thủ lĩnh còn là hảo hữu đồng hương với ngươi.
Về sau chuyện xảy ra, ngươi từ Qua Châu một đường trằn trọc chạy trốn tới nơi đây, đã bị biên quân nhiều lần chặn giết.
Nhưng các ngươi không hề bị tổn hại gì.
Thay vào đó, biên quân đã mất đi 41 hảo thủ.
Theo như ta biết, xét về sức chiến đấu, biên quân ở Ngọc Môn quan này không ai có thể đánh bại được các ngươi chỉ trong một trận chiến."
La Thanh chậm rãi cau mày, vô thức chạm vào chuôi dao, "Tiểu tử, ngươi đến cùng là ai? Nếu biết con người của ta, còn giám ở trước mặt ta giả thần giả quỷ?"
"Đừng hiểu sai ý ta.
" Thiếu niên thành khẩn cười cười, nói: "Ta tên là Cố Lưu Bạch, nhưng hầu hết mọi người gọi ta Cố Thập Ngũ.
Ta không giết người, ta chỉ làm ăn ở khu vực Minh Bách sơn.
Giá cả rất công bằng, những người đã chết ở Minh Bách sơn, xương cốt của họ sẽ không bao giờ bị thú dữ đào lên.
"
"Người chôn cất Minh Bách sơn?" La Thanh giật mình.
Hắn phảng phất đã nghe qua mấy người nói đến danh hiệu này.
Bản lãnh người chôn cất Minh Bách này rất lớn, có vẻ như hắn không chỉ có thể giúp mọi người nhặt xác mà còn có thể giải quyết được rất nhiều rắc rối.
Người kia là người thiếu niên trước mắt này sao? Hắn vẫn không tin điều đó.
Nếu muốn thu xác của mình,vậy hắn ngàn vạn càng không tin.
Gió và tuyết lại trở nên mạnh hơn.
La Thanh vốn đang trầm mặc, đột nhiên lại cười lớn.
Hắn vẫy tay và ném ra bốn đồng hồi cốt.
Cố Lưu Bạch đưa tay đỡ lấy nói: "Còn thừa có một đồng."
La Thanh đưa tay vỗ vỗ bên cạnh chuôi dao tuyết, nói: "Nói chuyện một lát"
Cố Lưu Bạch nghĩ nghĩ nói: "Cũng được."
La Thanh nheo mắt nhìn hắn ta nói, "Tiểu tử, ý ngươi là ngươi biết có người muốn chặn giết ta ở chỗ này, ngươi cho rằng ta chắc chắn sẽ chết?"
Cố Lưu Bạch nói, "Đúng vậy."
La Thanh liếm liếm khóe môi khô nứt, hắn chế nhạo: “Ngươi nói ngươi là người làm ăn ở khu Minh Bách sơn.
Ta mặc kệ ngươi làm nghề gì.
Nhưng ngươi nếu biết hôm nay ta sẽ đi tới nơi này, nếu là thật sự có người ở đây chặn giết ta, trong mắt ta, ngươi cùng việc này cũng không thoát khỏi liên quan, theo quy củ của ta, nếu ta không chết thì ta sẽ ném ngươi vào cái hố này."
Hắn vừa nói vừa chú ý đến sắc mặt Cố Lưu Bạch, nhưng biểu tình Cố Lưu Bạch không thay đổi nhiều, chỉ là mười phần dứt khoát nói: "Được."
"Sao ngươi dễ dàng cược mệnh như vậy?" La Thanh trừng mắt, tức giận nói: "Thật can đảm."
Cố Lưu Bạch liếc nhìn bóng lưng La Thanh nói: "Ngươi có biết dịch trạm do Đại Đường mới thành lập chỉ cách chưa đầy bảy mươi dặm không?"
La Thanh chế nhạo.
"Ngươi nói đến lộ thảo dịch, truy binh từ đâu tới nơi đó"
"Lộ thảo dịch bên kia cũng có người cho ngươi tin tức sao" Cố Lưu Bạch nhíu mày.
"Tiểu tử, ngươi đang lừa ta." La Thanh sắc mặt tối sầm, hắn đưa tay phải chậm rãi phủi đi bông tuyết trên chuôi dao, "Nói cho ta biết, kẻ giết ta ở đâu?
"Tới." Cố Lưu Bạch vỗ vỗ tuyết trên người, bình tĩnh xoay người.
Lúc này tuyết rơi dày hơn.
Gió cao gào thét, những bông tuyết bay đầy trời, giống như một con rồng khổng lồ phủ vảy ngọc đang điên cuồng bay.
Ngay cả con đường đều không thấy rõ ràng, nhưng có một đạo bạch sắc thân ảnh đột nhiên xuất hiện.
Đôi mắt của La Thanh nheo lại.
Đúng là một nữ tử mặc áo trắng, đầu đội lung san nón lá, đi bộ mà đến.
Nàng bước đi rất nhanh, nhìn từ xa như đang lơ lửng trong gió và tuyết, nàng trông giống như một linh hồn cô độc đến từ chỗ sâu của hoang mạc.
Tuy nhiên, khi đến gần hơn, ta lại nhìn thấy nữ tử này.