Trong lòng Quân tam thiếu vội vàng, thấy lão hán hai mắt ép sát, tựa như xem hắn là dân buôn lậu lừa bán mà nhìn chằm chằm, lần đầu tiên phun lời nói dối: "Ông lão, ông đừng nên hiểu lầm! Nàng là nương tử của ta! Ta và nàng hôm nay vốn thừa dịp sắc trời tốt đẹp, ra ngoài đạp thanh.
Nào biết đâu hai người không cẩn thận từ giữa núi lăn xuống, cùng nhau rơi vào trong nước.
Ta cực kỳ lo lắng, không kịp chờ hạ nhân nhà ta tìm kiếm chúng ta, vội vàng ôm nàng tới nơi này xin giúp đỡ!"
Người khó thể mở miệng nói dối, sau khi nói ra câu đầu tiên, vậy mà liền trở nên thuận miệng mười phần!
Quân Tử Niệm nói đến chỗ động tình, ngay cả chính mình đều tin tình hình này là thật.
Hắn cực kỳ lo lắng, vẻ mặt đau đớn, ôm lấy Quý Vân Vi trong lòng ngực, liền muốn quỳ xuống trước lão hán: "Cầu ông thương xót, cứu giúp nương tử ta.
Phần đầu của nàng khi lăn xuống vách núi bị thương, cả người lại ướt đẫm, nếu không tìm đại phu chữa trị, nhất định sẽ mất mạng!"
Quý Vân Vi một đường lăn xuống giữa núi, từ giữa núi lại lăn rớt vào sông, đều không có phản ứng cùng tri giác gì.
Mới vừa rồi nàng bị Quân Tử Niệm ôm lấy, một đường xóc nảy, bị lây nhiệt độ trên người hắn, giờ phút này thế mà sâu kín chuyển tỉnh.
Trong đầu nàng một mảnh trống trơn, mờ mịt hỗn loạn, trong khoảng thời gian ngắn cái gì cũng đều không nhớ nổi.
Nàng chỉ loáng thoáng nghe được mấy chữ "Nàng là nương tử của ta" như vậy, giữa lúc đần độn, lại bị Quân Tử Niệm bỗng nhiên ôm lấy quỳ xuống, liền mở hai mắt.
Một gương mặt anh tuấn lại xa lạ ánh vào trong mắt nàng.
Người này đôi môi đang đóng mở nói chuyện như đọc thơ từ ca phú kia, lông mày rung động trên khuông mắt giống như một bức tranh thủy mặc.
Người kia là ai? Vì sao ôm nàng? Hắn nói...
Hắn là phu quân của nàng? Không kịp suy nghĩ cẩn thận cái gì, đầu choáng váng nặng nề, Quý Vân Vi lại nhắm mắt rơi vào hôn mê.
Dưới gối nam nhi có hoàng kim, lão nông thấy Quân Tử Niệm vì người trong lòng như thế, cũng không hoài nghi thân phận và động cơ của hai người nữa.
Ông mở cửa lớn nghênh đón người vào.
Rồi sau đó, lão hán bày ra tính tình người nhà nông thuần phác, vừa đi nấu nước, lại đi mời đại phu, bận rộn trước sau.
Quân Tử Niệm đặt người trên giường đất, thấy đứa bé bốn tuổi trong phòng đang mở to hai mắt trộm nhìn chính mình, lúc này mới hiểu rõ nguyên nhân lão nông một hai phải dò hỏi tới cùng.
Thì ra, trong nhà này chỉ có hai ông cháu, tâm phòng người không thể không có, lão hán đưa ra nghi vấn toàn diện một chút, cũng là điều hiển nhiên.
"Ca ca, gia gia bảo ta lấy tới cho các huynh thay đổi." Đứa bé dò xét trong chốc lát, thấy người trong phòng tươi cười thân thiết với chính mình, tay cầm quần áo, bước chân nhanh chóng tiến đến.
Nó buông quần áo trên giường, lại câu nệ mười phần chạy ra ngoài.
Quân Tử Niệm nhìn bóng dáng rời đi của đứa bé, nhanh chóng nói một tiếng cảm ơn.
Đứa nhỏ từ ngoài cửa quay đầu lại thăm dò, nhẹ giọng nói: "Gia gia đi mời đại phu." Nói xong nó liền chạy mất.
Trong lòng Quân Tử Niệm cảm kích, đưa tay cầm lấy quần áo trên giường đất mở ra xem.
Thì ra phía dưới là một bộ y phục của nữ quyến.
Quần áo nữ quyến này hẳn là do nương của đứa nhỏ kia lúc trước lưu lại.
Nương của đứa bé mấy năm nay vào gia đình giàu có làm bà vú, rất ít trở về, lúc này mới có quần áo dự phòng cho Quý Vân Vi thay đổi.
Quân Tử Niệm cầm quần áo, nhìn Quý Vân Vi an tĩnh nhắm mắt nằm trên giường đất, bỗng nhiên, khuôn mặt tuấn tú của hắn chậm rãi bắt đầu nóng lên, một cái chớp mắt liền hồng rực!
Mới vừa rồi tình huống nguy cấp, hắn chưa kịp nghĩ nhiều, hai tay liền ôm một nữ tử lăn xuống núi, rơi xuống sông.
Rồi sau đó, hai người toàn thân ướt đẫm, hắn một đường ôm người chạy vội tới thôn trang nhà nông, lại gán cho đối phương cái danh nương tử của chính mình...
Đủ loại này, hắn chưa bao giờ cảm thấy có bất luận chỗ nào không ổn.
Hiện tại, mọi chuyện đã ổn thoả xong xuôi, hắn có thời gian cân nhắc tỉ mỉ, mới phát hiện chính mình cứu giúp tiểu nương tử này, đồng thời thế mà chiếm hết mọi tiện nghi của nàng ấy!
Hắn ba tuổi bắt đầu vỡ lòng biết chữ.
Ngay năm ấy, phu tử trong nhà nói hắn có thiên phú đọc sách, từ sau lúc ấy, phụ thân trong nhà liền đối với hắn vô cùng nghiêm khắc.
Năm nay hắn mười bảy, chưa từng có nữ quyến gần người, ngày thường cô nương mà hắn nhìn thấy đều là tỷ muội và tẩu tử trong nhà ! Hiện giờ tỉ mỉ nhớ lại tình cảnh mới vừa rồi thiếu nữ mềm ấm trên giường đất ở trong lòng ngực hắn, hai người đều ướt dầm dề mà ôm nhau, quả thực làm hắn xấu hổ đến khó thể tự giữ, đỉnh đầu đều bốc khói!
Quân tử bất khi ám thất*! Hắn thật là bất đắc dĩ!
*bất khi ám thất: dù ở nơi không người nhìn thấy cũng không làm ra chuyện đáng xấu hổ, không ra người.
(Nguồn: Baike)
Gò má Quân Tử Niệm ửng hồng, bước chân từ từ đi đến trước giường đất, cầm lấy quần áo, hơi ho khan một tiếng, giải thích với Quý Vân Vi đang nhắm mắt: "Vị cô nương này, ta...
Tại hạ, học sinh, lần này cứu giúp, cùng cô nương...
Cùng cô đã có thân cận da thịt, tại hạ, cứu người sốt ruột, không có, không có ý tứ muốn đùa giỡn cô...
Cô, cô..."
Người trên giường đất dung nhan như tuyết, môi cũng như tuyết, trắng nõn mịn màng, không có một tia huyết sắc.
Không biết có phải gió đêm nay quá ấm áp, hay là ánh đèn hắt lại đây quá ôn hoà, Quý Vân Vi nằm dưới ánh lửa chiếu rọi giống như tiên tử trên Thiên cung ngã xuống phàm trần, thuần khiết không tỳ vết.
Nàng nhu nhược nằm trên giường đất như vậy, khiến người chỉ xem một cái cũng cảm thấy đau lòng!
Quân tam thiếu gia đường đường một nam nhi lang, mang thân thể ướt đẫm, nhìn quang cảnh như thế, lại cảm giác cả người chính mình nóng như mùa hạ tới.
Trên mặt hắn lửa đỏ thiêu cháy, miệng nói ra lời hoàn toàn không trải qua bất luận tự hỏi gì, buột miệng thốt ra: "Cô, nếu cô chưa đính hôn, ta nhất định...
Lần này qua đi, ta chắc chắn cho người tới cửa cầu hôn!"
Người động tình luôn dễ xúc động, trong miệng Quân Tử Niệm thốt ra lời hứa, trên tay đột nhiên túm ngọc bội bên hông xuống, vươn tay cầm lấy tay thiếu nữ trên giường.
Hắn đang muốn ấn ngọc bội vào trong lòng bàn tay nàng, bỗng nhiên lại bị một đôi tay lạnh băng như vậy làm bừng tỉnh đầu óc đang choáng váng hôi hổi.
Tiểu nương tử mỹ lệ như vậy, trong nhà như thế nào sẽ chưa định việc hôn nhân cho nàng! Kinh thành quan to quý nhân đông đảo, nơi nào còn đến lượt hắn tới cửa cầu hôn! Hắn ở trong kinh thành, cái gì cũng không phải, chỉ là một sĩ tử vào kinh đi thi mà thôi! Nếu giờ phút này hắn không quan tâm, giao ngọc bội cho nàng, sau này khẳng định phá hỏng thanh danh của nàng!
Nghĩ đến chỗ này, Quân Tử Niệm bỗng nhiên thối lui vài bước.
Hắn rũ mắt chậm rãi thu hồi ngọc bội, an tĩnh không tiếng động nhét bàn tay trắng nõn nhỏ xinh kia trở lại, đứng lên: "Xin lỗi, là tại hạ đường đột, tại hạ suy nghĩ không chu toàn...
Cô nương yên tâm, tại hạ nhất định sẽ không truyền ra ngoài việc hôm nay giữa ta và cô, phá hỏng thanh danh của cô.
Quân Tử Niệm ta giờ phút này thề với Trời, chắc chắn giữ kín bí mật."
Giọng nói trầm thấp ấm ách, tựa như đang tiết lộ đáy lòng tràn đầy chua xót của hắn.
Cứu người là chuyện thường tình của người, Quân Tử Niệm, ngươi không thể vì thấy tiểu nương tử lớn lên dung mạo như thiên tiên liền có ý đồ gây rối với người ta! Đó là hành vi của tiểu nhân đê tiện! Hắn vừa lui về phía sau vừa mặc niệm trong lòng.
Sau khi lui vài bước đến bên ghế gỗ, hắn ngồi xuống, thần sắc ngơ ngác.
Chỉ chốc lát sau, đại phu được lão hán mời tới.
Đại phu là người y đức, lập tức xem mạch, nhìn thương thế, rất nhanh liền tự mình băng bó xong miệng vết thương cho Quý Vân Vi.
Băng bó xong, đệm chăn từ trên người thiếu nữ rơi xuống một chút.
Đại phu nhìn thấy, căn cứ vào lòng y giả như cha mẹ, trách cứ Quân Tử Niệm: "Nương tử cậu hiện giờ hôn mê bất tỉnh, toàn thân đều ướt đẫm, cậu làm sao còn không thay quần áo cho nàng ấy.
Tiếp tục như vậy, thương thế nhất định phải tăng thêm!"
.