Cát Quẻ



Trong lòng Ngọc Hành vội vàng, ở Quý phủ cũng không muốn xen vào việc người khác mà nhìn xem mấy người đứng ở chỗ ngoặt là ai.
Hắn rũ mắt thấy đầu Quý Vân Lưu lộ ra, sắc mặt tái nhợt, trực tiếp tựa cằm lên, cảm thấy cái trán nàng lạnh giống như băng, càng thêm nôn nóng đi về phía Yêu Nguyệt Viện.

Lại đi hai bước, hắn nhíu mày lại, phủ môi chính mình lên cái trán lạnh băng, trong miệng nói nhỏ: "Vân Lưu, nàng lại chờ một lát..."

Bầu trời tối tăm, không thấy rõ thần sắc trên mặt Thất hoàng tử.
Nhưng thời điểm đêm khuya thanh vắng, âm thanh có thể truyền đi xa hơn, nghe được càng thêm rõ ràng.
Giọng nói kia, thật sự như gió xuân quất vào mặt, dịu dàng động lòng người.

Quý Thất không kịp nghe thêm cái gì, rất nhanh bị Hà thị kéo đi.
Thẳng đến vườn hoa trong sân, Hà thị mới buông nàng ta ra: "Thất tỷ nhi, con có thấy, có nghe rõ ràng! Từ đầu tới cuối, người vừa ý trong lòng Thất hoàng tử hẳn đều là lục tỷ nhi!"

Thất nương tử không thể tin tưởng trợn to hai mắt, giống như gặp quỷ nhìn chằm chằm Hà thị!

Hà thị làm mẹ hơn mười năm, biết tính tình chưa thấy quan tài chưa đổ lệ của nữ nhi nhà mình, một hơi đem lời khó nghe nhất, chân thật nhất toàn bộ đều nói ra: "Lúc trước con nói, lục tỷ nhi được Hoàng Hậu mời đến ở lại trong biệt viện một đêm.
Chỉ sợ một đêm kia, Thất hoàng tử liền để bụng người ta! Ở thôn trang dưới chân núi, Thất hoàng tử mặt giãn ra tươi cười với xe ngựa của Quý phủ, nụ cười kia chỉ sợ không phải đối với con, mà là đối với lục tỷ nhi ngồi trong xe ngựa! Con có thấy hay không, thấy Thất hoàng tử vì lục tỷ nhi làm cái gì hay không? Y vì lục tỷ nhi tự mình tới cửa hỏi khẩu cung giải trừ hôn ước cùng Trương gia cho nàng ta! Y vì lục tỷ nhi khiến nàng ta quá kế cho đại bá phụ của con! Y vì lục tỷ nhi còn đi cầu thánh chỉ tứ hôn của Hoàng Thượng!"

Thất nương tử càng nghe càng lung lay sắp đổ: "Không, không phải như thế..."

Hà thị lấy độc trị độc, vì khiến nữ nhi giác ngộ, hao hết tâm tư, hao hết môi lưỡi: "Thất tỷ nhi, con vừa rồi chính là nghe thấy giọng điệu Thất hoàng tử nói chuyện với lục tỷ nhi.
Lời nhẹ nhàng dịu dàng như vậy, chỉ cần là người đều có thể nghe ra, tâm ý của y đối với lục tỷ nhi là thế nào! Ta biết con muốn phản bác ta ra sao, con muốn nói, Thất hoàng tử là vì bận tâm đến chuyện Hoàng Đế tứ hôn, lúc này mới bất đắc dĩ mà dịu dàng đối với lục tỷ nhi, làm cho người khác xem..."

Thấy Quý Thất dường như thật sự muốn gật đầu, Hà thị nhấc cao giọng: "Nếu bản thân y thật sự vô tâm, chỉ muốn làm cho người khác xem, vậy chỉ cần đặt lục tỷ nhi vào tay những bà tử ở chỗ cửa trong là được, nơi nào cần tự mình ôm người vào phòng, hôn trán người ta nói lời nhỏ nhẹ! Thất tỷ nhi, nữ nhi tốt của ta, con tỉnh táo lại, con nhanh tỉnh táo lại! Trong kinh thành loại người trong sạch nào không có, Thất hoàng tử ngàn tốt vạn tốt, nhưng thật sự không phải người mà chúng ta có thể leo lên!"

Quý Thất bị lời một hơi nói ra của Hà thị làm hai mắt lăn ra lệ nóng: "A nương...
A nương...
Nhất định là nơi nào sai rồi, nhất định là nơi nào sai rồi...
Sẽ không phải như vậy, người nói chúng ta không trèo cao nổi Thất hoàng tử, vậy vì sao Quý Lục, Quý Lục không nương còn là kẻ bị bỏ rơi lại được Thất hoàng tử yêu thích!"

Thất nương tử rốt cuộc không nhịn xuống, thân thể mềm ra, nằm trên mặt đất khóc lớn lên.
Vì sao Thất hoàng tử ôm Quý Lục cẩn thận như vậy, vì sao y hôn Quý Lục như châu như bảo...
Nhất định là nơi nào sai rồi, nhất định là nơi nào sai rồi!

Hà thị thấy nữ nhi rốt cuộc tỉnh ngộ, nhịn không được tiến lên ôm nàng cùng nhau khóc lớn.

............

Tại thôn trang nhà nông, Quân Tử Niệm ngồi trên giường đất tháo tóc lau khô cho Quý Vân Vi không lâu, bên này lão hán cũng đã nấu xong thuốc bưng tới: "Quân tướng công, thuốc đã xong, đại phu nói muốn nhân lúc còn nóng mà uống.
Cậu nhanh đút cho tức phụ của cậu đi."

Quân Tử Niệm vội vàng tiếp nhận, nói hai câu đa tạ.

Lão hán cười cười, rời ra ngoài phòng: "Quân tướng công cậu đừng lo lắng, đại phu cũng nói, tức phụ cậu uống thuốc đợi chút nếu tỉnh lại, liền có thể không có việc gì.
Ta đi trước dỗ tiểu Cẩu Tử nhà ta ngủ, có việc cậu gọi ta là được."

Quân tam thiếu gia lại cung kính nói lời cảm tạ.
Hắn thấy lão hán đóng cửa, mới chậm rãi cầm chén đặt trên giường đất, nhìn người đang hai mắt nhắm nghiền, thấp giọng nói: "Cô nương, tại hạ đắc tội." Hắn khẽ cắn môi, căng da đầu nâng Quý Vân Vi dậy.

Giờ phút này, tâm tình hoàn toàn bất đồng với lúc trước ở bờ sông! Thân thể mềm ấm mới dựa vào trong ngực hắn, Quân Tử Niệm lập tức liền ngừng hô hấp.
Hắn cảm thấy tim chính mình đều muốn từ yết hầu nhảy ra ngoài, nhanh như vậy, nhanh như vậy, vẫn luôn đập thịch thịch thịch trong ngực...

"Cô nương, tại hạ, tại hạ thật sự không phải cố ý muốn muốn...
Đại phu nói cô cần uống dược..." Hắn hít vào thật sâu, bình phục suy nghĩ trong lòng, đỡ người tựa lên cánh tay chính mình, bưng chén bên cạnh bắt đầu đút dược cho nàng.

Môi không có chút máu kia gần trong gang tấc, bóng loang mềm mại, bày ra trước mắt hắn, dường như hắn chỉ cần hơi hơi cúi đầu, liền có thể đụng phải.
Tuy Quân Tử Niệm có lòng ái mộ, lại không dám khinh nhờn, hắn rũ mắt xuống, ngưng thần thu hồi tâm tư, quy quy củ củ mà múc từng thìa, đưa thuốc kia đến miệng của nàng.

Thuốc kia, dùng thìa đưa vào, từ trong miệng thiếu nữ chảy ra, từng giọt từng giọt, nhỏ trên quần áo.

Quân Tử Niệm ngẩn ra một chút, vội vàng vươn tay áo lau khô cằm của Quý Vân Vi, lại lần nữa đưa thuốc vào trong miệng nàng.
Lặp lại một lần, kết quả đồng dạng, thuốc không uống vào, toàn bộ chảy trên cổ và quần áo.

Người hôn mê, không cách nào nuốt xuống chén thuốc này!

Trong lòng Quân Tam thiếu bỗng nhiên trầm xuống, nôn nóng đến độ run bần bật.
Hắn buông chén thuốc, đặt người xuống, lao ra bên ngoài: "Ông lão, nương tử ta không uống thuốc được, nên làm thế nào cho phải?"

Lão hán hiển nhiên cũng không có kinh nghiệm, thấp giọng hỏi: "Cậu không kêu nàng ấy tỉnh được sao?" Nói ra một câu này, ông chụp lên cái trán chính mình, ảo não nói: "Đại phu cũng nói muốn người uống thuốc, mới có thể tỉnh lại, ta như thế nào lại quên!"

Nhìn Quân Tử Niệm gấp đến xoay quanh, lão hán chợt loé ra ý tưởng, nghĩ ra một biện pháp tuyệt thế: "Cậu ngậm một ngụm thuốc trong miệng, rồi sau đó dùng miệng đút dược cho tức phụ cậu không phải được rồi!"

Quân Tử Niệm ngơ ngác đứng ở nơi đó, toàn thân lửa nóng, đầu óc từng đợt choáng váng,, tựa như hoàn toàn nghe không rõ: "Ta ta, ta dùng miệng đút nàng?"

"Đúng vậy, đó là tức phụ của cậu, có sao đâu chứ, mạng người quan trọng, không được chậm trễ!" Lão hán đẩy hắn trở về phòng, thấp giọng trách cứ: "Chúng ta lại không nhìn thấy, chuyện này...
Cậu một đại nam nhân cứu tức phụ của cậu, sẽ không phải là ngại thuốc đắng chứ!"

"Cạch" Cửa lần nữa đóng lại, Quân Tam thiếu đứng ở cạnh cửa, tim đập rất nhanh, sắc mặt ửng hồng, lại không dám tiến gần đến.

Hắn không thể dùng miệng đút nàng, hắn vì cứu người đã chiếm không ít tiện nghi của người ta, nếu lúc này hai người hôn nhau...
Hôn môi...
Nếu chuyện này bị thiếu nữ trên giường đất sau khi tỉnh lại biết được, cô nương gia trinh liệt một chút, lúc sau nhất định phải vấn tóc giữa đường làm đạo cô, đó chính là hủy cả đời nàng!

Trong nháy mắt, nỗi lòng đầy bụng nảy lên, dải đê vạn dặm trong lòng Quân Tử Niệm tựa như thiếu một lỗ, nước sông mãnh liệt từ chỗ hổng kia cuồn cuộn mà xông ra, lấp đến hắn không thở nổi.

Cứu người hay không cứu người? Vì sao khó thể lựa chọn như thế...

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui