Cát Quẻ



"Ừm." Quân Tử Niệm đáp lời Cố Hạ một tiếng, nhìn người trên tay, trong lòng không vui mừng không bi thương, một mảnh vắng lặng: "Ngươi liền đánh xe đi, chúng ta đến Quý phủ."

Cố Hạ trộm ngẩng đầu liếc nhìn thiếu gia nhà mình một cái, không dám nói gì nữa.
Hắn buông mành, đánh xe đi về đường lớn phía trước.

............

Trong phủ Cảnh Vương, Ngọc Lâm hét lớn rung động vang trời, chấn đến bốn vách tường thư phòng đều ẩn ẩn rung động: "Một đám ngu xuẩn! Một đám ngu xuẩn thành sự không đủ! Phế vật!"

Nhị hoàng tử tức giận! Hắn tức đến mức cả nước miếng đều không nuốt xuống được! Quả thực muốn thây phơi ngàn dặm, đổ máu ngàn dặm mới có thể tiết nỗi hận trong lòng hắn!

Lúc trước ở núi Tử Hà giết Ngọc Hành, cơ hội rất tốt, lại thất bại! Ông Hồng nói cái gì mà kết đôi cho hắn ta cùng một sơn phụ nhà nông, cuối cùng thế mà phối ra một nữ tử vượng phu! Mệnh cách Ngọc Hành còn có biến! Được, phái nhiều người như vậy, ngay cả đạo nhân trong phủ Trưởng công chúa đều ra tay, giết một thôn phụ nhà nông sẽ không có vấn đề gì đi?

Nhưng mà cố tình, cố tình chính là giết một thôn phụ nhà nông cũng thất bại!

Nhị hoàng tử có thể nào không tức giận! Lửa giận của Ngọc Lâm lấp đầy trong ngực, khí lạnh toả ra bốn phía, dưới cơn giận băng hoả hai cực khiến tim hắn như bị đao cắt, trực tiếp muốn phái quân mã, san bằng Quý phủ cùng Lâm Hoa Cung của Thất hoàng tử!

Ông Hồng đứng ở một bên, không dám tiến lên cũng không dám mở miệng.
Lúc trước ông ta không thể hiểu được bị một trận gió từ bên ngoài thổi tới phủ Cảnh Vương quăng ngã một cái, gần vua như gần cọp, nửa điểm không thể sai, thân thể này của ông ta nơi nào chịu được lăn lộn như vậy.
Hiện tại ông ta đều hối hận muốn chết, lúc trước vì sao muốn tới đầu nhập vào Cảnh Vương!

"Ông Hồng! Ngươi nói, bước tiếp theo ta nên làm thế nào?" Hồng tiên sinh không nói lời nào, đều sẽ có người bắt ông ta mở miệng.
Vào phủ Cảnh Vương, đời này xem như không ra được.

"Nhị, nhị điện hạ," Ông Hồng miễn cưỡng ổn định tâm thần: "Như lời Trương Hoà bẩm báo xem ra, những tử sĩ này hiện giờ đều đã cắn lưỡi tự sát, chuyện hành thích này, dù cho Hoàng Thượng truy cứu, cũng không truy cứu được đến trên người điện hạ...
Chỉ là Trưởng công chúa nơi đó..." Thấy Nhị hoàng tử mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm lại đây, Ông Hồng lập tức đem lời nói xong toàn bộ: "Trưởng công chúa nhất định biết chuyện nhị điện hạ muốn ám sát Quý Lục, nhưng, Trưởng công chúa từ trước đến nay đứng ở bên này của Thái Tử và Nhị điện hạ, hẳn sẽ không cáo trạng với Hoàng Thượng."

"Ý của ngươi là, hôm nay, ta xem như cái gì cũng chưa từng phát sinh?" Ngọc Lâm ngẫm nghĩ lời Ông Hồng.
Chỗ Trưởng công chúa, hắn biết cô cô hắn tin mệnh, chỉ cần nàng ta tin tưởng vững chắc Thái Tử là chính thống ngày sau, nhất định sẽ không trở mặt với chính mình.
Theo lời vừa rồi của Ông Hồng, chỉ cần Trưởng công chúa không nói, Hoàng Đế cũng không thể truy cứu trách nhiệm hắn, chỉ cần đánh chết không nhận là được rồi!

"Nghe nói Tần vũ nhân xuống núi, ngươi có biết là vì chuyện gì?"

Trong lòng Ông Hồng kêu khổ, một bụng nước đắng không cách nào kể ra, thầm nghĩ: Ta sao biết được lão già kia xuống núi làm gì chứ! Trên miệng lại cung kính trầm tư nói: "Có thể khiến Tần vũ nhân xuống núi nhất định không phải việc nhỏ.
Lúc này đây, ông ta ra tay cứu Quý Lục, đủ để thuyết minh Quý Lục thật sự đúng như lời Sở đạo nhân, là tướng có phúc lớn.
Nhưng mà, điện hạ, Vương phi không phải phái một mật thám tiến vào Quý phủ sao? Chúng ta có thể tạo ra một bí sự khuê các phá hư thanh danh Quý Lục là được, không cần gióng trống khua chiêng phái người ám sát nàng ta."

Nhị hoàng tử miễn cưỡng bị một câu này nói thuận khí, chính mình mời chào nhiều người như vậy, thế mà chỉ có Vương phi chính mình đáng tin cậy nhất! Quả nhiên, ái thê của chính mình cũng là người vượng phu!

Sau khi Ngọc Lâm thuận khí, gọi thuộc hạ hỏi lại chuyện những lão già phủ Chiêm Sĩ gom bạc hôm nay: "Bọn lão Đổng hôm nay ở trong toà nhà thành Bắc lung lạc được bao nhiêu người?"

Nghiêm Quyết phụ trách việc này tiến lên, giao danh sách lên tay Cảnh Vương: "Mời điện hạ xem qua."

Phía trên viết chính là số lượng thu vào, cùng với danh sách những người mua đề thi trong toà nhà hôm nay.
Hành vi như vậy cùng cấp với bán quan, ngày sau tự nhiên đều là môn sinh của Nhị hoàng tử.

"Điện hạ," Nghiêm Quyết còn có chuyện bẩm báo: "Giờ Dậu hôm nay, Đại Lý Tự mang theo người tới trong toà nhà thành Bắc..."

"Bọn họ đi qua toà nhà kia...
Chẳng lẽ chuyện lần này bị người biết được?!" Một lòng Ngọc Lâm đều bị quấy loạn, thật là chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới: "Bọn lão Đổng ứng phó như thế nào?"

Đổng Chiêm sĩ chính là quan viên chính tam phẩm trong triều.
Dù cho Đại Lý Tự Trần Đức Dục tự mình đi qua, hắn cũng chỉ là quan từ tam phẩm, ở trước mặt Đổng Chiêm sĩ không thể làm càn!

"Đại Lý Tự Chính Khanh chưa từng đi qua, chỉ phái Đại Lý Tự Chính Thiệu Phong từ ngũ phẩm.
Đổng Chiêm sĩ tự nhiên không cho Thiệu Phong kia tiến vào.
Ông ta nói ông ta cùng bằng hữu ở đây tiếp khách, nếu Đại Lý Tự Chính Thiệu Phong khăng khăng muốn vào điều tra, liền phải dâng tấu chương cáo trạng lên Hoàng Thượng Đại Lý Tự tự ý xông vào nhà dân." Nghiêm Quyết kể lại mọi việc xảy ra: "Ước chừng Đại Lý Tự Chính cũng chỉ là phụng mệnh hành sự, nghe được Đổng Chiêm sĩ nói như vậy, liền đi rồi."

"Chuyện này nhất định là Ngọc Hành nắm được manh mối gì đó!" Ngọc Lâm không ngu, rất nhanh nghĩ đến hành động của Thất hoàng tử, nộ khí đằng đằng bốc lên trên: "Nếu không phải hôm nay hắn trên đường quay ngược lại cứu Quý Lục kia, chỉ sợ người đã đến trong toà nhà thành Bắc bắt cả người lẫn tang vật!

Còn may, còn may, thì ra Quý Lục kia ở trong lòng Thất hoàng tử lại quan trọng như thế!

Ngọc Lâm may mắn chính mình kịp thời tiết lộ đề thi này, đồng thời ngược lại biết được một sự kiện: "Xem ra Quý Lục kia đã sớm thông đồng cùng Ngọc Hành! Thật là một đôi gian phu dâm phụ!"

Nón xanh này, hắn nhất định muốn mang cho Ngọc Hành rồi!

............

Xe ngựa vẫn luôn chạy trên đường đêm, tiếng vó ngựa đạp trên đường phố, vang dội lạ thường.

Quân Tử Niệm ngồi trong xe ngựa, để Quý Vân Vi dựa vào đầu vai chính mình.
Hai mắt hắn nhìn chăm chú, một khắc cũng không muốn dời đi.
Có lẽ là cảm thấy qua không lâu sau, hắn và nàng sẽ vĩnh viễn không còn giao thoa gì.
Trong lòng cỗ phong thái công tử đại gia nhẹ nhàng kia đều bị vứt ở sau đầu, thẳng tắp nắm lấy tay Quý tứ nương tử, không hề buông ra.

Hắn mờ mịt mà ngồi, tâm niệm chuyển trăm lần, trong lúc nhất thời vạn loại tâm tư xông lên đầy bụng, lại chỉ im lặng không nói gì.

Hắn ngồi như vậy hồi lâu, bên ngoài liền truyền đến âm thanh của Cố Hạ: "Thiếu gia, lại rẽ một con phố, liền đến Quý phủ."

Quân Tử Niệm "Ừ" một tiếng, rồi sau đó nhẹ nhàng đặt Quý Vân Vi lên thảm trong xe.
Hắn nhìn nàng, trong lòng không nỡ, hai mắt chậm rãi chua xót, nhẹ giọng nói: "Ta chưa từng hiểu biết nàng, nàng yêu thích cái gì, không yêu thích cái gì, ta đều chưa từng hiểu biết.
Nhưng mà từ ánh mắt đầu tiên ta gặp nàng, liền lòng sinh tình ý, nhưng ta..." Lời nói đến đây, hắn rốt cuộc khó thể tự giữ, bên môi giãy giụa trồi lên một tia mỉm cười ảm đạm: "Nàng cứ yên tâm, ta nhất định sẽ không nhắc tới việc hôm nay cùng người khác."

Đêm nay là đêm nào, thấy giai nhân như vậy, đêm mai là đêm nào, thành người xa lạ.

"Thiếu gia, tới rồi." Cố Hạ dừng xe lại, không vén rèm lên, chỉ ở một bên lẳng lặng chờ.
Hắn hầu hạ chủ tử mười năm, thấy mọi thứ hôm nay, liền biết thiếu gia nhà mình để bụng tứ nương tử Quý phủ.
Chỉ là Quý phủ hiện giờ ở trong kinh thành đang lúc nóng bỏng, đích nữ trong phủ chỉ còn Quý tứ nương tử chưa có hôn phối, bà mối nhất định là dẫm nát ngạch cửa.
Dù cho sau này chủ tử trúng tiến sĩ, cũng không nhất định được Quý phủ nhìn trúng...

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui