Cuối tường cao, rộng mở thông suốt chính là ngự hoa viên hoàng gia.
Dưới lòng bàn chân là đá cuội lót đường các màu, trong vườn bày ra các loại đá lạ, cỏ cây xanh tươi.
Liếc mắt nhìn lại một cái, các loại đình đài độc lập, thư phòng nhà ấm, kiến trúc đều độc đáo tinh xảo, tụ họp kín kẽ.
Ngự hoa viên hoàng gia này cũng là tham chiếu lý niệm "Trời tròn đất vuông" trong học thuyết âm dương mà bố cục.
Đi tới giữa vườn, bước lên bậc thang trải từ đá cuội, Ngọc Hành vươn một bàn tay, đưa về phía Quý Vân Lưu đang ở bên dưới: "Bậc thang cao, cẩn thận một chút."
Quý Vân Lưu tuy hơi kinh ngạc thái độ không quan tâm của hắn, rốt cuộc cũng không rụt rè, duỗi tay đưa tay chính mình qua: "Cảm ơn điện hạ."
Ở trước mặt Hoàng Đế, Thất hoàng tử còn muốn duỗi tay đỡ nàng một phen, ở trong mắt chúng cung nữ thái giám tính cái gì?
Ngọc Hành hoàn toàn không sợ những người này đi đến chỗ Hoàng Đế hoặc Hoàng Hậu khua môi múa mép.
Hắn cầm tay Quý Vân Lưu, dưới tay dùng sức liền kéo người tới bên cạnh chính mình.
Sau khi bắt lấy, hắn còn không buông ra, lại nói với nàng: "Đi mệt, chúng ta có thể đến hiên Vũ Hoa cách bờ kia ngồi nghỉ.
Ở Vũ Hoa Hiên có thể xem đại bộ phận diện mạo của ngự hoa viên."
Cung nữ cùng thái giam phía sau nghe nói đến đây, có mấy người không tiếng động lui về sau.
Sau khi rời khỏi phạm vi tầm mắt của Thất hoàng tử, liền phân phó những cung nữ thái giám khác vòng qua đường trên hồ, đi trước một bước đến Vũ Hoa Hiên bờ bên kia bày nước trà và điểm tâm.
Hai người nắm tay đi trong hành lang chín khúc trên hồ.
Thái giám cung nữ phía sau thấy Thất hoàng tử nắm lấy tay cô nương người ta không buông, cũng không dám nói thêm cái gì.
Mỗi người chỉ xem như chính mình không nhìn thấy, cúi đầu đi theo sau.
Cổ đại ngoại trừ không có "sương mù" ngoài ý muốn, cảnh trí cỏ cây cũng là một phần đặc sắc hấp dẫn người.
Quý Vân Lưu nhìn xem trái phải, lập tức liền cảm thấy nếu ở nơi như vậy dưỡng lão, ăn ngon uống bổ rèn luyện tốt, sống lâu trăm tuổi hoàn toàn không có vấn đề!
"Thất gia, nơi này hoa thơm chim hót, thật là thiên đường chốn nhân gian."
Lời văn vẻ nàng phun không ra, có thể nói ra một câu tính từ miêu tả như vậy, cũng là đào rỗng toàn bộ văn trong bụng, làm khó nàng!
Ngọc Hành nhẹ giọng cười, không phản ứng lời này của nàng.
Trong lòng lại nghĩ, hoa viên trong vương phủ về sau của chính mình, kiến tạo tuy không lớn bằng nơi này, ngược lại cũng không kém hơn nơi này bao nhiêu.
Toà nhà tam tiến, bị Thất hoàng tử vạch tới vạch lui, chỉ đơn giản chia làm mấy sân.
Chính viện của bản thân hắn, hoa viên, phòng bếp, thiên viện cho hạ nhân, còn có tiểu viện cho ca nhi tỷ nhi sau này.
Dù trong nhà có khách tới, muốn ở phòng cho khách, đều sẽ được một câu: Trong nhà không có nơi dư thừa, xin mời trở về.
Quý Vân Lưu không biết ý định "Khiến người kinh ngạc" trong đầu Ngọc Hành.
Nàng một đường theo hành lang chín khúc đi về phía trước, một đường vừa nói chuyện vừa xem cảnh trí.
"Trong hồ này có nuôi cá chép." Ngọc Thất vừa đi, vừa giới thiệu một ít cảnh trí trong vườn: "Cửa Đông của hồ là điện Nghi Xuân.
Nơi đó có một thư phòng, rảnh rỗi cũng có thể đến bên trong xem sách."
Chẳng qua trong chốc lát, hai người chậm rãi liền đến hiên Vũ Hoa.
Phía sau Vũ Hoa Hiên có tường, trên tường có cửa sổ, hai bên có cửa lớn.
Đằng trước là lan can, ngoài lan can là hồ nước.
Hiên bên hồ này xây ở nơi cao trong ngự hoạ viên, ngồi xuống bên trong, quả nhiên có thể thấy đại bộ phận cảnh quan của ngự hoa viên.
Ngọc Hành kéo Quý Vân Lưu vào trong hiên liền buông tay nàng ra, ý bảo nàng vào ngồi trước.
Bản thân hắn đứng ở bậc thang gạch xanh, quay đầu xem cung nữ cùng thái giám theo đuôi mà đến: "Các ngươi đều canh giữ ở chỗ này là được."
Thân hình Thất hoàng tử nhỏ dài, đứng trên bậc thang rũ mắt xem mọi người, càng cảm thấy phi thường có khí thế.
Thái giám cung nữ không dám giương mắt, không dám nhiều lời, chỉ cúi đầu hành lễ nói một tiếng: Vâng.
Người trong cung đều biết Thất hoàng tử từ nhỏ liền tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, hẳn sẽ không ở ngự hoa viên làm ra việc bỉ ổi hạ lưu dơ bẩn.
Trên bàn sớm đã dọn xong trà thơm điểm tâm trái cây.
Hai người thoáng ăn một ít, nói chuyện phiếm một lát.
Ngọc Hành nắm lấy tay Quý Lục trên bàn, rũ mắt nhìn tay nàng nói: "Qua một đoạn thời gian, nàng trở về Quý phủ, tĩnh dưỡng cho tốt, phân tranh trong triều đình và hậu cung nàng đều đừng để ý tới.
Cung nữ trong cung của nàng tuy đều là người từ phủ Nội Vụ rút ra, nhưng lòng người khó dò, thường ngày cũng cẩn thận một chút."
Quý Vân Lưu nhìn tay hai người đan nhau, hơi hơi cong ngón tay chính mình lại, cầm lấy ngón út và áp út của hắn: "Thất gia, sáng nay Hoàng Thượng hỏi việc thích khách, ngài có mấy phần nắm chắc làm độc thủ phía sau màn lộ ra dấu vết?"
Vì hai người ngồi nghiêng với thái giám cung nữ nơi xa bên ngoài hiên, nếu như không phải động tác lớn như ôm ấp hôn nhau, thưởng thức ngón tay nho nhỏ, thấp giọng trò chuyện đều sẽ không khiến người bên ngoài chú ý.
"Dù lần này làm Ngọc Lâm lộ chân tướng, hắn chẳng qua là bị vài câu giáo huấn ở chỗ a cha ta mà thôi, không gánh nổi tội lớn gì." Ngọc Hành rũ con ngươi xuống, cười tự giễu: "Cho nên chuyện này, chúng ta không cần hy vọng quá lớn."
Quý Vân Lưu nhẹ nhàng ngẩn ra.
Lão Hoàng Đế cũng thật sự quá bất công chút.
Làm hài tử hoàng gia, thật đúng là phải chuẩn bị tốt bị vắng vẻ.
Ngọc Hành dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, chậm rãi giải thích: "Lúc Thái Tử sinh ra liền được Phong đạo nhân trong Tử Hà Quan phê mệnh, nói hắn là tướng Đế Vương chính thống.
Bởi vậy, Ngọc Lâm dùng danh nghĩa phụ trợ Thái Tử, làm một số việc đều sẽ không bị giáng tội."
Quý Vân Lưu khó hiểu: "Hoàng Thượng tin tưởng mệnh lý Thiên Đạo như vậy, vì sao không mời Tần vũ nhân trực tiếp ở trong cung làm Quốc sư?"
Ngọc Thất lại cười: "Tần vũ nhân từng nói, tuy nói mệnh người đã định sẵn, nhưng việc tương lai không thể hoàn toàn do mệnh định, cho nên ông ấy không muốn làm Quốc sư tiết lộ thiên cơ."
"À." Quý Lục co rút miệng, dưới đáy lòng hừ một tiếng.
Chiếu theo thân phận "Đều là sư môn" của nàng xem ra, Tần vũ nhân ước chừng chính là không ở trong cung được, không thể ăn đùi gà, vì trốn tránh trách nhiệm mới nói lời này mà thôi!
"Nàng đừng lo lắng.
Đường này ta đã đi qua một lần, đi thêm lần nữa, ngược lại cũng không cảm thấy đường này có bao nhiêu khó khăn." Ngọc Hành vươn một tay khác lướt qua tóc mai trên trán nàng, ngắm nàng, khẽ bật cười.
Quý Vân Lưu giương mắt xem Ngọc Thất.
Mắt hắn như sao trời, mặt sáng như ngọc, khoé miệng nhấm nuốt ý cười như gió ấm phất vào mặt mà đến.
Loại chấp niệm với ngôi vị Hoàng Đế ở trong lòng hắn, nàng xác thật không cách nào lý giải.
Thiên hạ to lớn, ai cũng không nói chắc được người nam nhân này ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế, liền có thể bảo vệ thiên hạ thái bình, là một vị quân chủ thánh minh.
Chỉ là, nếu đây là mộng tưởng chấp nhất trong lòng hắn hai đời, nàng làm bạn gái, về tình về lý đều hẳn nên dốc túi tương trợ.
"Ta từ trong cung trở về Quý phủ...
Thật không cần ta làm chút gì vì Thất gia?" Quý Vân Lưu đưa một ngón tay khác của chính mình bao trùm lên tay Ngọc Hành: "Đường dưới chân vừa dài còn trắc trở, Thất gia thật sự không cần một vị thần côn trên biết thiên văn, dưới hiểu địa lý, còn biết bói toán đoán mệnh xem phong thủy...
Không đúng, là một vị mưu sĩ như vậy tương trợ ngài sao?"
Người này bộ dáng giả vờ phát giận có vẻ càng thêm yêu kiều, ánh mắt Ngọc Hành nóng rực, mắt đều dời không ra.
Hắn chỉ muốn giờ phút này khi bốn bề vắng lặng, ôm này vào lòng, dán môi hôn lên.
Hơn nữa, từ sau khi nàng bị thương, hắn xác thật mười ngày chưa từng hưởng qua hương vị đôi môi đầy mùi hoa quế này.
"Muốn, ta cần nàng tương trợ." Bụng ngón tay Ngọc Hành theo sợi tóc đi xuống sau tai, ngừng trên vai nàng, nhẹ giọng nói: "Ta muốn nàng viết bùa hộ mệnh cho a nương ta, bảo vệ người an khang.
Ta sợ qua hai năm nữa, người sẽ nhiễm bệnh hiểm nghèo, vừa bệnh liền không dậy nổi."
Hai năm sau Hoàng Hậu nhiễm bệnh hiểm nghèo không phải Thất hoàng tử thuận miệng nói mà thôi.
Đời trước, Hoàng Hậu xác thật bệnh tới như núi đổ, cuối cùng trực tiếp chết vì bệnh, toàn bộ ngự y bó tay không có biện pháp.
"Hoàng Hậu nương nương hai năm sau sẽ nhiễm bệnh hiểm nghèo?" Quý Vân Lưu trợn to mắt, kinh ngạc: "Sẽ không đâu, Hoàng Hậu nương nương hai má hồng nhuận sáng ngời, qua tuổi bốn mươi mà hai hàng lông mày có chứa ráng màu, là tướng an khang trường thọ!"
.