Cát Quẻ


Mục vương phủ tổng cộng là toà nhà tam tiến.
Từ sau khi tiền triều lụi bại vẫn luôn không có người cư trú.
Hiện giờ Hộ Bộ từ chỗ Nhị hoàng tử được hơn tám vạn lượng bạc, lại cầm bạc để Công Bộ mời thợ nổi danh tu sửa đàng hoàng một phen, toàn bộ Mục Vương phủ xưa đâu bằng nay.

Bên trong, toàn bộ tường màu trắng tuyết, phía dưới trải gạch đá trắng, hoa viên hồ nước núi giả, núi non trùng điệp, một toà núi một hòn đá, một đoá hoa một gốc cây, đều là tâm tư độc đáo.

Ngọc Hành xuyên qua hồ nước, tới chính viện, nhìn trái phải, vô cùng vừa lòng với thành quả này.

Phía trước thượng phòng ấn theo biệt viện hoàng gia tại núi Tử Hà mà xây, dưới hành lang bố trí ghế mây, phía trên trồng hoa tử đằng.

Ngày đó, bộ dáng người nọ một thân bạch y dưới hoa trong biệt viện, Ngọc Thất đến nay khó quên.
Hiện giờ có ghế mây như vậy, sau này hai người thành thân, khẳng định có thể lấy đó bù lại cho mong muốn trong lòng hắn.

Lúc đại điển sắc phong của Thất hoàng tử sáng nay, Tịch Thiện đã sai người dọn tất cả đồ đạc ở Lâm Hoa Cung đến Mục Vương phủ.
Giờ phút này thấy Thất hoàng tử tiến vào, hắn cười khom người hành lễ: "Thất gia còn cảm thấy trong phòng thiếu thứ gì không? Nếu Thất gia cảm thấy chỗ nào không ổn, cứ việc phân phó, tiểu nhân nhất định cho người làm thoả đáng!" Nói, hắn vém rèm lên dẫn Thất hoàng tử đi về hướng phòng ngủ.

Trong phòng sáng sửa sạch sẽ, góc Tây Bắc có cửa sổ lớn đẩy ra hai bên, dưới cửa sổ là trường kỷ, có thể để người trên giường xem cảnh sắc bên ngoài.
Bên phải nối thẳng tới ao bên cạnh suối nước nóng chảy xuống, bên cạnh ao bày chính là con ngỗng đá trắng, ánh đèn lụa mỏng tương ứng, nhìn đều giống như nhà phong lưu phú quý mới nổi.

Tịch Thiện đón Thất hoàng tử đi vào bên trong: "Cửa sổ này là ấn theo ý Cửu Nương mà làm.
Cửu Nương nói mỗi đêm lục nương tử luôn muốn nhìn bầu trời trong chốc lát.
Tiểu nhân sai người sửa cửa sổ nhấc lên thành cửa sổ đẩy ra hai bên, tăng độ lớn cửa sổ này lên không ít, để xem trăng xem sao.
Ao bên cạnh suối nước nóng là ấn theo ý của Thất gia ngài mà sửa, Thất gia nhìn một cái xem còn chỗ nào không ổn."

Từ hai tháng trước, chủ tử nhà hắn cũng đêm đêm đứng trước cửa sổ ngắm nhìn bầu trời đêm.
Sau này thành thân, Thất hoàng tử lại thêm Thất Vương phi, sau khi hai người tắm gội, cùng nhau ngồi trên giường nhìn trời trò chuyện, tình nồng mật ý như thế, còn không phải là chuyện vừa lúc!

Ngọc Hành nghĩ đến người thích ngồi trên giường lật xem "Chiêu Sử", lại nghĩ đến ngày đó người nọ nói, lựa chọn toà nhà có suối nước nóng chính là muốn cùng nàng tắm gội, qua lại hai vòng, rất vừa lòng bố trí phòng ngủ hiện giờ.

Cát phục đại điển dày nặng, hiện nay trời nóng bức, Tịch Thiện rất nhanh chuẩn bị xong quần áo, để Thất hoàng tử tắm gội trong suối nước nóng.

Mặc chỉnh tề, người gác cổng sai người tới báo: Tạ tam thiếu cùng Cẩm Vương cầu kiến.

Dẫn hai người tới chính sảnh tiền viện, Cẩm Vương thấy Ngọc Hành liền tấm tắc ra tiếng: "Thất ca nhi, chỗ này của đệ cũng thật tốt.
Chỉ cửa lớn Vương phủ kia chính là gỗ Nam, đinh và viền quanh trên cửa đều là mạ vàng...
Còn có đệ nhìn nơi này một cái, ghế dựa này cái bàn này, lại vẫn là làm từ gỗ đàn đen, đệ nhìn một cái bảng sơn vàng kia...
Những thứ này tốn bao nhiêu bạc chứ?"

Tạ Phi Ngang một phen nắm chặt hắn: "Được rồi, ngài liền đừng đỏ mắt, Thất gia có Nhị hoàng tử làm mai và ra bạc tu sửa nhà mới.
Nếu ngài hâm mộ, cũng bảo nhị ca ngài làm mối cho ngài, đưa chút bạc cho ngài tu sửa Cẩm Vương phủ."

Cẩm Vương ngồi trên ghế gỗ đàn đen, bưng chung trà thở dài: "Nhị ca làm sao bất công như vậy chứ.
Đối với thất ca nhi ra tiền lại ra lực, đối với các đệ đệ khác đều không quan tâm." Ngọc Quỳnh ngẩng đầu, nghĩ ngợi, lại thật lòng nói: "Có điều thất ca nhi, đệ phải cẩn thận nhị ca một chút.
Khi đó nhị ca đối với Thái Tử đại ca cũng rất tốt, nhưng hôm nay lại vẫn dùng Vương phi chính mình đi vu oan giá hoạ cho đại ca.
Dù nhị ca đối tốt với đệ, đệ cũng phải cẩn thận y một chút."

Ngọc Hành nhướng mày "Ừ" một tiếng: "Lục ca, tịch yến ba ngày sau, còn muốn mời lục ca giúp thần đệ cùng nhau chuẩn bị nhiều hơn một chút."

Thất hoàng tử và Lục hoàng tử đều thuộc về "Người cô đơn", độc thân ngay cả một vị thiếp thất cũng không có.
Chuyện mở tiệc chiêu đãi triều thần này rất phiền toái.
Đời trước trong khoảng thời gian hắn phong Vương này, đang không được Hoàng Đế thích, bạc trong phủ không nhiều lắm, toà nhà rất loạn, ngay cả đất phong cũng rất nghèo, chỉ là bày một bàn, mời mấy bạn tốt cùng chung chí hướng liền xong.

Yến hội lúc này, cũng thật là việc vui sướng, mượn yến hội tạo quan hệ tốt với triều thần, cũng đúng là chuyện hắn cần làm.

"Không vấn đề gì." Ngọc Quỳnh liên tục đáp ứng, vỗ ngực đảm bảo: "Chuyện dùng bạc này là sở trường của ta, chuyện này ta lành nghề.
Đến lúc đó chúng ta mời đầu bếp Tuý Tiên Lâu tới phủ chưởng quản bếp núc là được.
Trong phủ đệ nha hoàn gã sai vặt không đủ, ta phái trong phủ ta lại đây chống đỡ trước.
Lại không đủ, tiểu Tạ trong phủ ngươi cũng rút hai tốp."

Những thứ này với Tạ Phi Ngang mà nói đương nhiên không thành vấn đề.
Từ sau khi hắn đỗ cao trung Trạng Nguyên, địa vị ở Tạ phủ đó là một bước lên trời, nói một câu hoàn toàn không thể so với thời điểm không ai nghe trước kia.
Đừng nói rút ra hai tốp người, dù gọi tất cả gã sai vặt trong phủ tới cũng không người nào nói gì!

Hôm nay ngoài việc lại đây chúc mừng, Lục hoàng tử còn có một việc: "Thất ca nhi, lục ca có một chuyện muốn nhờ đệ làm người trung gian." Hắn lấy ra đạo phù ngày đó Tần vũ nhân cho: "Đạo phù này đệ cũng biết được.
Ngày đó tuy phụ hoàng đồng ý ta ở kinh thành mở cửa hàng buôn bán vật Bắc Địa, nhưng lục ca đối với những việc như chọn cửa hàng, chọn chưởng quầy này hoàn toàn không biết.
Sợ một cái sai lầm, cho dù có đạo phù của Tần vũ nhân chống đỡ ta vẫn là thân một nghèo hai trắng.
Hôm nay ta nghe nói việc kinh thương ở đất phong đệ còn có thể nhờ Quân gia giúp đỡ...
Lục ca cũng muốn mời Quân gia giúp đỡ ta chuyện nhỏ này."

Hắn đang nói, người gác cổng lại đây báo: Quân tam thiếu gia Quân gia đến phủ cầu kiến.

Tạ Phi Ngang cười ha ha: "Ngài nhìn một cái, nhắc Tào Tháo vừa lúc Tào Tháo tới!"

Quân Tử Niệm qua phủ làm khách, trên tay hạ nhân mang đến hạ lễ chưa bao giờ thiếu.
Một hộp nối tiếp một hộp, một gánh nối tiếp một gánh, quả thực loé mù mắt Lục hoàng tử, xem đến mắt hắn đều thình thịch.

Đợi mấy người ngồi xong rồi, Lục hoàng tử thăm dò hỏi Quân Tử Niệm: "Tiểu Niệm à, trong nhà ngươi còn có tỷ tỷ hoặc muội muội ruột thịt còn chưa lấy chồng sao?"

Tạ Phi Ngang uống trà, lấy nắp trà che cả khuôn mặt, chỉ xem như bản thân không quen biết Ngọc Quỳnh người này.
Thất hoàng tử ở trên Tạ Phi Ngang, cúi đầu dùng nắp khẩy lá trà, cũng xem như không nghe ra lời nói trắng trợn như thế.

Quân Tử Niệm hơi ho khan một tiếng, thấp giọng trả lời: "Trong nhà còn có một tiểu muội."

Lục hoàng tử cực mừng rỡ, nhanh hỏi: "Thật sự? Ta tới cửa cầu thú tiểu muội nhà ngươi được không?"

Quân Tử Niệm sợ tới mức từ trên ghế bắn lên.
Quân phủ một nhà thương nhân, đầu tiên là hắn đính hôn với tứ nương tử Quý phủ, sau là hắn trúng Thám Hoa, hiện giờ được Hoàng Thượng ban làm hoàng thương, đã vô cùng tôn quý, khiến thương nhân Giang Nam đều hâm mộ không thôi.
Nếu muội muội trong nhà trở thành Vương phi, Quân phủ căn cơ nông cạn, gánh nặng như vậy không nhận nổi!

"Lục điện hạ nói đùa, Quân gia căn cơ nông cạn, tuyệt không thể có hôn phối với hoàng gia." Quân tam thiếu liên tục chắp tay thi lễ, mặt mũi trắng bệch.

Lục hoàng tử căn bản không thèm để ý môn đăng hộ đối giữa hào môn quý tộc.
Thân phận hoàng gia hắn còn không phải qua ngày quẫn bách như thế.
Cái gì đều là giả, bản thân trôi qua tốt đẹp mới là thật: "Cái gì Quân gia ngươi căn cơ nông cạn, ta lại không cần Quân gia ngươi ở trong triều trợ giúp ta cái gì..."

Quân Tử Niệm đành phải dùng ra đòn sát thủ: "Tiểu muội trong nhà hiện giờ mới chín tuổi, sợ là không thích hợp."

Tạ Phi Ngang phụt một tiếng, miệng hàm chứa đầy trà, cười phun ra: "Lục gia, ngài cơ quan tính tẫn, rơi vào một kết cục muốn lại chờ sáu năm."
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui