"Vân Lưu, đã xảy ra chuyện gì?" Ngọc Hành sao có thể cách xa nàng, còn phải rời khỏi viện này.
Lúc trước, Quý Vân Lưu nói chính là trận Ngũ Hành mượn vận, hiện giờ vì sao biến thành Khoá hồn trận?
Hắn sống lại một đời, lại vì Quý Vân Lưu biết đạo pháp, gần đây cũng lật xem các loại sách đạo pháp, Khoá hồn trận này hắn đã gặp qua trong sách.
Trận này là trận pháp Mao Sơn, là một trận pháp vô cùng ác độc, từ Thất sát vây hãm, rút dây động rừng.
Quý Vân Lưu tóm lấy mấy lá đạo phù, tay kết ấn nhanh đến làm người không thấy rõ: "Đạo nhân này âm độc, chỉ sợ Ngũ Hành trận chỉ là nguỵ trang, mục đích thật sự là biết ta sẽ đến đây giúp giải trận, nên sử dụng Khoá hồn trận với ta."
"Nàng có phương pháp phá giải Khoá hồn trận này không?" Ngọc Hành đứng bên ngoài đạo phù vẽ từ chu sa, nhìn người trong lòng bên trong, lần đầu gấp đến độ ngón tay phát run.
Hắn vừa kinh lại sợ, trong lòng hiện giờ khó chịu nói không nên lời.
Cảm giác này tựa như thư sinh tay trói gà không chặt nhìn thê tử chính mình bị thổ phỉ bắt cóc, có lòng mà không có lực.
Thất hoàng tử hận không thể hiện tại liền thúc ngựa vọt vào phủ Cảnh Vương, cầm trường kiếm trong tay cùng Ngọc Lâm quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm, không chết không bỏ qua, cũng tốt hơn ở chỗ này trừng mắt chờ đợi!
"Người này không có bất luận máu tươi lông tóc gì trên người ta, vậy mà còn muốn sử dụng Khoá hồn trận với ta.
Hắn là quá tự phụ hay là quá coi thường ta?" Quý Vân Lưu giơ tay lên, mấy lá đạo phù trên đầu ngón tay toàn bộ bốc cháy: "Thất gia đừng lo lắng, ngài nhanh đứng xa một chút...
Ta đây liền làm hắn tỉnh táo lại, cút trở về quê luyện mấy năm rồi trở ra!"
"Quảng tu ức kiếp, chứng ngã thần thông, thể hữu kim quang, phúc ánh ngô thân..." Đạo phù bốc cháy lên, ở giữa không trung vẽ ra một đạo phù hư ảo.
Chu sa dưới chân Quý Vân Lưu bị cương Bắc Đẩu Thất Tinh bộ giậm đến hỗn loạn rồi tựa như càng thêm hoàn chỉnh, "Kim quang tốc hiện, phúc hộ ngô thân.
Cấp tốc nghe lệnh!"
Ban đầu, đạo phù trong không trung không hiển hiện ra còn có vẻ hư ảo, đợi chữ "Lệnh" vừa xong, đạo phù hiện ra che trước Quý Vân Lưu, kim quang trên người loé lên, dưới bầu trời đêm vô cùng bắt mắt.
Dường như có gió nổi lên, lại giống như có tia chớp đánh xuống.
Rồng đỏ trên mặt đất cùng với kim quang trên người Quý Vân Lưu hợp hai làm một, một luồng điện nhằm phía sợi đỏ sậm giao nhau mà xuất hiện bên trong miệng to kia.
Ngọc Hành lùi vài bước đứng bên ngoài, không nhúc nhích, không chớp mắt xem Quý Vân Lưu đang làm pháp.
"Oanh" Trong vách tường bên phải châm lên một luồng hồng quang.
Hồng quang giống như điện quang bổ mặt tường ra, lúc sau nhanh chóng hoá thành tro tàn, diệt trong bóng đêm.
Ngọc Hành nhìn cảnh tượng kia, trong lòng hoảng sợ, trong tường phủ chính mình quả nhiên bị chôn đạo phù! Lại xem miệng Quý Vân Lưu khép khép mở mở tựa hồ đang phối hợp kết ấn trong tay tụng niệm chú ngữ, Ngọc hành quay đầu gọi Tịch Thiện: "Ninh Thạch, các ngươi đi đào toàn bộ đạo phù trong tường ra."
Khi Quý Vân Lưu nhỏ chu sa làm pháp, Tịch Thiện, Ninh Thạch, còn có Cửu Nương liền đứng trong bóng tối canh gác.
Bọn họ vốn muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng nhìn yêu cầu của chuyện này vượt qua phạm vi năng lực của bọn họ quá cao, bất lực đành phải tiếp tục ngồi xổm ở góc tường.
Bọn họ tức giận đó! Cái gì cũng không thể giúp, đám người bọn họ làm thị vệ thật sự có chút cảm giác không xứng chức...
Hiện giờ ba người vừa nghe Thất hoàng tử phân phó, mỗi người giống như đều muốn nhanh chóng lại không dám quấy rầy Quý Vân Lưu, bước chân như mèo cực kỳ quái lạ tới trước mặt Ngọc Hành.
"Thất gia," Tịch Thiện vẻ mặt đau khổ: "Những người đó chôn đạo phù ở trong chỗ tường nào chúng nô tài không biết.
Cứ đào như vậy, đào đến bình minh có lẽ cũng không đào được.
Lục nương tử bên này..." Lục nương tử bên này có thể chờ đến hừng đông sao? Nhìn bộ dáng đối phương dường như rất khó đối phó!
Thất hoàng tử xem sách đạo pháp cũng không phải xem vô ích.
Hắn tuy không biết đạo pháp không tu đạo, nhưng hắn biết được phương vị bày trận Ngũ Hành.
Mới vừa rồi Quý Vân Lưu đốt mất một nơi trong tường, làm hắn cũng có thể suy tính vị trí chôn các đạo phù khác.
Lập tức, hắn kéo lấy hạt châu trên áo ngoài, vén áo liền vẽ trận pháp Ngũ Hành lên mặt đất: "Đây là chỗ Vân Lưu vừa mới phá.
Ấn theo Ngũ Hành xếp đặt, tường Đông Nam, Đông Bắc, Tây Bắc, Tây Nam, từng người sẽ có một chỗ..." Hắn lại nhìn độ cao vị trí mặt tường bị tổn hại kia, trên bức vẽ chỉ ra phạm vi đại khái: "Những chỗ tường khác cũng tương ứng với nó.
Liền ở chỗ này, nơi này, còn có nơi này cùng nơi này, liền đi đào đạo phù ra!"
Ba người nhìn bản vẽ Thất hoàng tử vẽ ra trên mặt đất, trong lòng đều cực kỳ bội phục.
Lục nương tử thủ đoạn lợi hại biết thuật đạo pháp, Thất hoàng tử tâm tư kín đáo biết thuật suy đoán, hai người...
Ừm, quá xứng đôi!
Lời khen vẫn là phải chờ sau khi đấu pháp kết thúc lại nói.
Ba người nghe Thất hoàng tử phân phó xong, nhớ kỹ vị trí mặt tường, bằng tốc độ nhanh nhất phân tán ra, nửa đêm dưới ánh trăng đi đào tường.
Ngọc Hành liếc nhìn Quý Vân Lưu một cái, thấy nàng hết sức chăm chú, lại thấy trên mặt nàng không có loại thần sắc bị thua, vì thế Ngọc Thất ném áo ngoài trên người ra, nhanh nhẹn vén tay áo, tìm vũ khí sắc bén tới, đi đến một chỗ tường cuối cùng đào đạo phù.
Quý Vân Lưu phá một chỗ hổng trong trận pháp, đốt xong đạo phù trên tay, nâng mắt thấy Thất hoàng tử một thân áo ngủ ngồi xổm vách tường đào gạch, không khỏi cảm thán một tiếng: Người có sắc đẹp chính là không giống bình thường.
Nửa đêm đen nhánh mặc một bộ đồ ngủ dẩu mông đào góc tường cũng ra dáng như vậy.
Thấy tường vỡ ra, Ngọc Hành đưa tay muốn kéo lấy đạo phù, Quý Lục vội vàng thu hồi ý niệm tuỳ tiện đáng khinh, tâm tư nghiêm túc, giương giọng nói: "Thất gia đừng xé bỏ đạo phù, lấy đạo phù tới cho ta."
Ngọc Hành vừa nghe Quý Vân Lưu nói như vậy, từ khe hở trong tường đã đập vỡ kéo đạo phù ra, đồng thời bảo mấy người ở những vị trí khác cũng không cần xé đạo phù xuống.
Đưa đạo phù đến trước mặt Quý Vân Lưu, hắn khó hiểu nói: "Đạo phù này còn chỗ hữu dụng?"
"Hữu dụng.
Thất gia ngài đứng xa một chút, trận pháp này sẽ có bất lợi với ngài." Quý Vân Lưu tiếp nhận đạo phù, rồi nhanh chóng vẽ một đạo phù lên trên: "Khoá hồn trận có yêu cầu cực cao đối với kẻ thi pháp, nếu không căn bản không cách nào điều khiển Thất sát tiến đến khoá hồn.
Mà hắn lại không có lông tóc và máu của ta, chỉ lợi dụng đạo phù trên người Thất gia hạ trận cho ta.
Cho nên trên đạo phù này ngược lại sẽ có máu của kẻ thi pháp, là dùng máu chính hắn điều khiển Thất sát."
Ngọc Hành không khỏi mở miệng: "Cho nên, nàng tính toán..."
Quý Vân Lưu: "Ta muốn dùng máu trên đạo phù ngược dòng truy theo nhân quả, sau đó ngược chết kẻ thi pháp này, mặc cho hắn trốn đến chân trời góc biển đều trốn không thoát."
Ngọc Hành: "..."
Vì sao bỗng nhiên cảm thấy bạn gái nhà mình muốn dùng tà pháp làm chết người càng khiến người động lòng??
.......
Trong toà nhà cách Mục Vương phủ không xa, "Oanh" một tiếng vang lớn, một góc trận pháp thiết lập trong viện lập tức tách ra.
"Sư phụ," Đạo nhân mặc đạo bào vàng gọi lão giả: "Ngũ Hành trận pháp bị chém nứt ra một góc."
"Ngươi tức tốc bổ khuyết lại!" Trong tay lão giả kết ấn không ngừng, trong miệng niệm chú ngữ, phân thần lên tiếng hô một câu.
Đợi hắn một lần nữa nhắm mắt làm pháp, lại cảm giác toàn bộ thần hồn rung động một chút, theo bản năng kinh hãi kêu lên: "Không tốt, người này vậy mà phản ứng nhanh như thế, theo nhân quả làm pháp với ta!"
.