Cát Quẻ


Chuyện này Quân Tử Niệm trở lại trong phủ đã từng đề cập với Quân đại gia.

Khi đó, Quân đại gia suốt đêm phái người thả bồ câu dò hỏi tình huống.

Hiện giờ, nghe thấy Mục Vương hỏi như vậy, ông ta nói thẳng: "Không dối gạt Mục Vương điện hạ, Quân gia ở Giang Hạ không có cửa hàng, ở huyện kế bên thật ra có một cửa hàng trang phục.

Lần trước, Niệm ca nhi đề cập việc này với tại hạ, tại hạ liền suốt đêm truyền thư dò hỏi, chỉ là đến nay chưa thu được tin tức."
Ngọc Hành nghe xong, trong lòng có chút bực bội.
Đời trước, thiên tai tạo thành hậu quả quá lớn, liên luỵ cực rộng, toàn Đại Chiêu vì chuyện này mà rung động, mà lúc này một chút động tĩnh cũng không có, giống như yên lặng trước mưa gió sắp tới, làm người nơi chốn lộ ra bức bối.
Thoáng ngồi trong chốc lát, Ngọc Hành liền đứng dậy cáo từ.
Hắn cưỡi ngựa đi trên đường phố.

Đường phố trong kinh náo nhiệt như cũ, bá tánh ngẫu nhiên có người oán giận năm nay quá nóng bức, cũng chỉ lải nhải hai câu liền thôi.
Thất hoàng tử ngồi trên lưng ngựa, vừa nghĩ đến việc Giang Hạ khô hạn và Ninh Mộ Hoạ, vừa đi về phía trước, bất tri bất giác đã tới cửa Quý phủ.
"Thất gia," Tịch Thiện nhạy bén nhìn thoáng qua cửa hông Quý phủ, đi theo phía sau nhỏ giọng xin chỉ thị: "Cần tiểu nhân đi vào báo cho người gác cổng một tiếng, để người gác cổng đi thông truyền không ạ?"
Ngọc Hành ngẩng đầu liếc nhìn tấm biển mạ vàng của Quý phủ một cái, hơi kinh ngạc đồng thời có chút an tâm.

Nơi này có một người hiểu chính mình, hết thảy đều có thể nói cùng nàng.
Thất hoàng tử "Ừ" một tiếng, phân phó Tịch Thiện: "Đi đi."
Tịch Thiện chạy nhanh đi vào, bảo người gác cổng thông báo cho lão phu nhân Quý phủ.
Lão phu nhân nghỉ trưa đã thức dậy, nghe được nha hoàn bẩm báo, vội vàng sai người nghênh đón Thất hoàng tử tiến vào.
Đến cửa luôn phải có cớ, cũng may qua hai ngày chính là Tết Khất Xảo Thất Tịch mỗi năm một lần.

Thất hoàng tử ngồi trong chính viện của lão phu nhân, uống trà, lấy cớ muốn mời Quý Vân Lưu ra phủ xem tiểu nương tử các nhà đấu tài nghệ.
Lão phu nhân mừng vì Thất hoàng tử biết lễ nghĩa, ngay cả một ngày tết của nữ nhi cũng tự mình tới cửa mời.

Bà nơi nào có đạo lý không đồng ý, liên tục gật đầu: "Mục Vương phái người qua phủ thông báo một tiếng là được, loại việc nhỏ này nào cần Mục Vương tự mình tiến đến." Nói liền muốn sai người đi báo cho Quý đại lão gia, mời Mục Vương lưu lại dùng cơm.
Ngọc Hành vốn không phải qua phủ ăn cơm, cung kính khiêm tốn uyển chuyển từ chối lời mời của lão phu nhân.

Rồi sau đó hắn lại nói: "Không dối gạt lão phu nhân, vãn bối qua phủ thật ra còn có một chuyện.

Hôm qua vãn bối được một món lễ vật nhỏ, muốn tự tay tặng cho lục nương tử, lúc này mới cố ý đến phủ."
Lão phu nhân cảm thấy bản thân cũng không phải người không khai sáng, để hai tiểu bối đã đính hôn gặp mặt một lần trong phủ lại không phải chuyện lớn gì, vì thế lại cười nói: "Mục Vương có lòng." Nói, sai đại nha hoàn Thập Nguyệt bên cạnh đưa Ngọc Hành đi Yêu Nguyệt Viện.
Người cửa trong sau khi đi chính viện bẩm báo cho lão phu nhân, cũng đã bẩm báo cho Yêu Nguyệt Viện.

Lúc Thất hoàng tử đến, Quý Vân Lưu cũng đã thức dậy sau nghỉ trưa, rửa mặt chải đầu xong.
Trước mặt người ngoài, hai người quy củ chào hỏi.
Rồi sau đó, Thập Nguyệt được Hạ Tịch nhét cho một bao lì xì, liền hành lễ lui ra ngoài.
"Thất gia," Mành gian ngoài buông xuống, Quý Vân Lưu kéo hắn ngồi lên ghế, lên tiếng hỏi: "Thất gia lần này lại đây là có chuyện gì sao?"
"Là có việc." Bạn gái nhà mình, Ngọc Hành cũng không hàm hồ: "Hôm nay ta đến Quân phủ, hỏi thăm đại lão gia Quân gia.

Vốn tưởng rằng việc Giang Hạ, Quân gia làm thương nhân nhiều năm bên ngoài sẽ biết được một ít, nhưng ông ta cũng nói chưa có tin tức." Hắn nhìn Quý Vân Lưu: "Mới vừa rồi ta đi lại trên phố, tâm thần có chút không yên, luôn cảm giác có việc sắp phát sinh.

Cho nên ta qua phủ muốn nàng bốc một quẻ việc Giang Hạ."
"Thất gia đừng quá mức lo lắng." Quý Vân Lưu cúi người duỗi tay vuốt phẳng giữa mày nhăn lại của Ngọc Hành: "Chuyện này nếu Hoàng Thượng đã biết, lại phái Ninh biểu ca đi điều tra, nhất định rất nhanh liền có thể có tin tức.

Chúng ta liền chờ một chút đi."
Giữa mày Ngọc Hành không bị Quý Vân Lưu vuốt phẳng.

Hắn nắm lấy tay nàng: "Vân Lưu, ta lo lắng chuyện này sẽ giống như năm năm trước." Giống nhau đến cuối cùng thương vong vô số, hao hết quốc lực tài lực nhân lực cũng không thể ngăn cản chuyện này phát triển.
Quý Vân Lưu thấy hắn đầy mặt mỏi mệt, biết trong lòng hắn cực kỳ lo lắng, liền hỏi: "Thất gia có thể nói cho ta, mới vừa rồi chàng một đường lại đây, khi muốn ta bói toán, cảnh tượng khiến chàng thấy ấn tượng sâu nhất là gì?"
Ngừng chút, nàng lại giải thích: "Việc bói toán không chỉ coi trọng canh giờ, còn cần trong lòng thành kính.

Gieo quẻ bằng tiền đồng tuy đơn giản thuận tiện, nhưng lấy tình trạng lo lắng suy nghĩ hiện tại của Thất gia, chỉ sợ quẻ tiền đồng sẽ không chuẩn."
"Một đường đi tới ấn tượng sâu nhất..." Ngọc Thất ngồi nơi đó, tinh tế hồi tưởng, "Khi đó ta gặp được hai người.

Bọn họ đứng dưới bảng hiệu một cửa hàng, mặt mang oán trách chỉ trời nói thời tiết nóng bức.

Còn nói thời tiết nóng như vậy làm chính mình phải đẩy nước đến đồng ruộng vài lần.

Cho nên, ta liền nghĩ tới tình huống Ninh Mộ Hoạ ở Giang Hạ bên kia."
"Hai người chỉ trời oán trách?" Quý Vân Lưu hỏi lại: "Vậy Thất gia còn nhớ rõ trên bảng hiệu kia viết hoặc vẽ cái gì không?"
"Là hổ, là một cửa hàng lấy cốt hổ ngâm rượu." Nguyên nhân chính là vì loại cửa hàng nàng ở kinh thành rất ít, hắn mới ký ức khắc sâu.
"Thất gia lúc ấy nghĩ đến chính là Ninh biểu ca?"
"Đúng là Ninh Mộ Hoạ." Ngọc Hành chính xác gật đầu: "Lúc ấy ta đang suy nghĩ hắn khi nào có thể về kinh, quận Giang Hạ đã phát sinh thiên tai hay chưa."
Quý Vân Lưu trầm mặt: "Người đứng dưới hổ chỉ trời mà mắng, đây là biểu tượng đại hung.

Thất gia thấy cảnh này, nghĩ đến là Ninh biểu ca, chỉ sợ Ninh biểu ca sẽ có nguy hiểm!"
"Đại hung?" Ngọc Hành sợ hãi cả kinh: "Ninh Mộ Hoạ ở quận Giang Hạ sẽ gặp hung hiểm?"
Ninh Mộ Hoạ ở Giang Hạ có hung hiểm, đó chẳng phải thuyết minh quận Giang Hạ thiên tai đã vô cùng nguy cấp?
Quý Vân Lưu đưa tay liền móc ra sáu đồng tiền từ trong túi.

Từ sau khi bấm quẻ ra con đường của chính mình đều vô cùng rắc rối, Quý Vân Lưu liền tuân thủ phương thức thông tục dễ hiểu nhất, đơn giản thuận tiện nhất mà Tổ sư gia lưu lại bốc quẻ, đó chính là lắc đồng tiền!
Nàng trước dựng ngón tay hướng Tổ sư gia niệm một đoạn Tĩnh tâm chú, sau ba lần như thế, mới chấp lấy sáu đồng tiền ném xuống.

Đồng tiền rơi trên bàn, bị Quý Vân Lưu bày ra một chữ trước mặt Ngọc Hành.
Ngọc Hành ngay cả văn chương của Trạng Nguyên khoa thi trước đều có thể học thuộc làu làu, sáu mươi bốn quẻ Chu Dịch như vậy tự nhiên thuộc làu từ lâu.

Trên bàn quẻ tượng bày ra một chữ, còn chưa chờ Quý Vân Lưu mở miệng, hắn trực tiếp mở miệng liền nói: "Khảm trên Đoái dưới, đây là quẻ Khốn."
Trong sách viết: Trời muốn sáng mà trên dưới không ứng, cây muốn vươn qua mà tạo hoá cản trở, đều là đang ở vào cảnh khốn cùng.

Quân tử được quẻ này, tức là hiện tượng khốn đốn.
Nếu quẻ có hung cát, đây cũng coi như là quẻ hạ hạ.
"Trên đường tiến lên bị đá sập vây khốn, mà phía sau lại có bao nhiêu bụi gai ngăn cản..." Quý Vân Lưu vừa giải thích tỉ mỉ kỹ càng, vừa giật giật quẻ tượng, biến thành quẻ Khốn lục tam trong lục hào.

Nàng nói, trong quẻ này tiềm tàng người bất lợi đối với chủ phương: "Về đến nhà nếu không nhìn thấy thê tử, sẽ có hung hiểm.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui