"Ninh Thạch!" Thất hoàng tử không cho hắn thời gian ngụy biện, dưới ánh mắt sợ hãi của Đỗ Giang, vài bước đi qua duỗi tay túm hắn lên, một chân vô cùng nhanh nhẹn giống như đá cầu, lập tức liền đá bay Đỗ Tri Phủ.
Cẩu quan này không trừ, chỉ sợ hắn phải giống như Ninh Mộ Hoạ, vào đêm liền bị đuổi giết tại Giang Hạ!
Ninh Thạch được Ngọc Hành phân phó, cũng bước nhanh đến trợ giúp Thất hoàng tử, một chân đi qua, trong tiếng kinh hô hỗ trợ Thất hoàng tử đem Đỗ Tri Phủ đá vào trong hố lửa dưới đài.
Có người phi thân tính toán đi cứu Đỗ Tri Phủ, chỉ là khi bổ nhào vào bên cạnh hố lửa, lại rụt trở về.
Lửa lớn kia hừng hực, thật sự không người có thể tới gần.
"A a a a, cứu mạng...!Cứu ta..." Tiếng hét thê lương của Đỗ Giang làm mọi người cũng không dám xem nữa.
"Á!"
Lần này, bá tánh không chịu nổi mà giật mình, một lòng đều bị quấy loạn, lũ lượt muốn đứng lên chỉ vào Ngọc Hành, nói hắn giết hại mệnh quan triều đình.
"To gan, dù ngươi là đương kim Mục Vương, cầm trong tay lệnh bài của Hoàng Thượng, cũng không thể không hỏi tội liền đẩy Đỗ đại nhân vào trong hố lửa như thế!" Hộ vệ phụ tá một bên lạnh giọng chỉ trích: "Tri Phủ đại nhân là mệnh quan triều đình, ngươi có biết tự giết mệnh quan triều đình là tội ra sao!"
Ninh Thạch cầm lệnh bài trong tay, hung tợn nói: "Lệnh bài Hoàng Thượng đích thân tới tại đây, ngươi vậy mà muốn hỏi tội Hoàng Thượng hay sao?"
"Dù cho Hoàng Thượng đích thân tới, cũng không thể coi rẻ mạng người như thế!"
"Bá tánh thôn Tiên Gia đã phạm tội gì, các ngươi lại coi rẻ mạng người như cỏ rác!"
Hộ vệ phụ tá cãi cọ nói: "Đó không phải là coi mạng người như cỏ rác! Đó là đạo nhân tiên gia đang làm đạo pháp đưa thôn dân thôn Tiên Gia lên Thiên Đình thỉnh tội!"
"Hư Không chân nhân vừa rồi đã nói rành mạch.
Hố lửa này chính là đường đi thông đến Thiên Đình.
Hư Không chân nhân đạo pháp cao thâm, có thể giao lưu với trời xanh, qua lại tự nhiên.
Hiện giờ, Đỗ Tri Phủ vì dân xin lệnh theo Hư Không chân nhân cùng nhau phi tiên lên Thiên Đình.
Sau khi thành công, tất sẽ hoá thành thần tiên liệt vị tiên ban! Các ngươi vậy mà ở chỗ này nói năng lung tung, phá hư kế lớn của trời xanh, chẳng lẽ đều muốn nhảy vào hố lửa lên Thiên Đình thỉnh tội hay sao!" Ngọc Hành đứng trên đài, trong ánh lửa, gương mặt hắn giống như ác quỷ từ địa phủ lại đây, người xem không khỏi lui về sau một bước.
Tất cả thị vệ cầm thương đảo mắt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mặt đầy mồ hôi lạnh, trong lòng đều lạnh căm căm.
Mục Vương không điên không ngốc rồi lại giả ngây giả dại.
Dù y đầy miệng hoang đường, chuyện này cũng là Hư Không chân nhân và Đỗ Tri Phủ khởi đầu.
Là bọn họ mượn danh thần minh lừa gạt bá tánh, hiện giờ ngược lại quá mức, sờ sờ bị người lợi dụng!
Bá tánh Giang Hạ đều ở phía trước, bọn họ không thể dùng thương phi pháp một thương đâm chết Mục Vương lắm lời kia, cũng chỉ có thể tôn kính tấm lệnh bài của Hoàng Đế này, tin vào lời có mắt như mù của Mục Vương! Không thể vạch trần, không thể đánh chửi, lại không cửa xin giúp đỡ, lời nói hoang đường như vậy đều sắp sờ sờ gấp chết một đám người bọn họ! Đường đi thông đến Thiên Đình cái quỷ gì, đó đều là giả! Là giả!
Ngọc Hành đưa Hư Không đạo nhân và Đỗ Tri Phủ lên trời nhưng tuồng này còn chưa diễn xong.
Hắn đứng trước bàn, vỗ lên mặt bàn: "Hư Không chân nhân và Đỗ Tri Phủ vì các ngươi lên Thiên Đình xin lệnh cầu mưa, cố sức lao lực như thế, các ngươi còn không quỳ xuống khẩn cầu trời xanh trợ giúp Hư Không chân nhân một tay!"
Bá tánh bên dưới run rẩy một chút, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lại liếc nhìn Hư Không chân nhân đã tan thành tro kia một cái, cũng không biết nên dùng loại biểu tình nào tới đối mặt tình hình như thế.
Lúc trước, Hư Không chân nhân thương nghị với thần minh trên trời, thấy thế nào đều không giống giả.
Hiện giờ, Mục Vương này nói như vậy, Hư Không chân nhân thật sự có thể ở trên Thiên Đình qua lại tự nhiên sao?
Khi mọi người tâm tư thấp thỏm, tự mình hoài nghi, trên bầu trời âm u bỗng nhiên tiếng sấm cuồn cuộn mà đến.
"Sét đánh!"
"Thật là tiếng sấm!"
"Trời muốn mưa à?"
"Trời ơi, trời xanh thật sự nghe được..."
Ngọc Hành đứng trên đài, liếc mắt nhìn phía chân trời một cái, lại lạnh lùng nói: "Hư Không chân nhân trao đổi với trời xanh đã có hiệu quả, các ngươi còn không mau mau cùng nhau cầu mưa?"
Bá tánh không còn hoài nghi đạo pháp cao thâm của Hư Không chân nhân nữa.
Cao nhân như vậy, nhất định giống như lời Mục Vương, có thể qua lại tự nhiên trên Thiên Đình!
Mọi người sôi nổi, tinh thần chấn động lại lần nữa quỳ trên mặt đất, quỳ sát đất lớn tiếng hô:
"Khẩn cầu trời xanh ban mưa!"
"Khẩn cầu trời xanh ban mưa!"
"..."
Mọi người nhìn thấy hy vọng.
Tiếng sấm kia cùng tia chớp, làm trong lòng mỗi người trở nên sáng sủa, tiếng cầu mưa vang vọng trên bầu trời Giang Hạ.
Sau một thân cây lớn nơi xa, Cửu Nương yểm hộ Quý Vân Lưu đang làm đạo pháp.
Nàng trợn mắt há mồm xem Thất hoàng tử diễn xong tuồng vừa rồi, khiếp sợ đến nửa ngày đều không hồi thần được.
"Đúng là yêu cầu tiếng cầu nguyện này!" Quý Vân Lưu tay cầm đạo phù, trong tiếng chú ngữ nhanh chóng đốt một lá lại một lá phù.
"Lôi điện phun độc đuổi Ngũ long, mây mù bao phủ khắp bốn biển..." Dưới chân, thất tinh bộ pháp một đi một về, từng bước tinh chuẩn, "Kim quang trảm hạn hồng, u linh triệu phong long..."
Đạo phù bị châm cháy trong tay Quý Vân Lưu mang theo tiếng bá tánh cầu mưa lượn lờ bay lên trời.
Người nhiều lực lượng lớn không phải tuỳ tiện nói chơi, lập đàn làm pháp vốn chính là mượn sức từ trận đàn, thông qua kinh chú bùa chú liên lạc với bên trên, sẽ đem ý nguyện của đương sự giao cho Thiên Đình hoặc thần tiên liên quan.
Mà sức mạnh tín ngưỡng của nhân dân ngưng tụ lại có thể tăng cường rất lớn cho lực trận đàn này.
Cái gọi là tiền nhét đủ, cửa sau mới mở lớn, cũng chính là phương thức biểu hiện như vậy.
"...!Sắc tử hư nguyên quân hàng nhiếp, cấp cấp như hoả linh đại soái luật lệnh! Quý Vân Lưu châm xong một lá đạo phù cuối cùng, niệm xong tất cả chú ngữ trong miệng.
Đột nhiên, tiếng sấm trong không trung càng thêm vang dội.
Tiếng sấm đan xen làm mọi người quỳ trên mặt đất suýt nữa mừng cực mà khóc.
Tiếng cầu mưa trong miệng mỗi người, hô càng thêm lớn.
Ầm!
Mưa to tầm tã rơi xuống, từng giọt mưa như hạt đậu nện lên đầu, lên mặt mọi người...
Nước mưa này hiện giờ trong mắt bá tánh Giang Hạ chính là ngọc dịch quỳnh tương* trời xanh ban ơn.
Dương chi cam lộ* nhân gian giờ phút này đều kém so với nước mưa nện vào miệng!
*Ngọc dịch quỳnh tương: rượu ngon rượu quý.
*Dương chi cam lộ: một món ngọt bổ dưỡng làm chủ yếu từ bưởi, xoài, cao lương.
"Trời mưa..."
"Trời mưa!"
"Trời thật sự mưa..."
Bá tánh ngửa đầu hoan hô rồi lại hoảng hốt.
Thiên tai khô hạn lâu như vậy cứ như thế bị giải trừ...
Trận mưa này rất lớn, giống như nước Hoàng Hà bị trời đất xoay chuyển đổ xuống, cả hố lửa bên cạnh cũng bị tưới tắt.
Mọi người lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn hố lửa "là đường đi thông đến Thiên Đình" đã tắt, đều có chút chân tay luống cuống.
Có người cả gan hỏi một câu: "Thiên, thiên hoả bị dập tắt...!Đỗ đại nhân và Hư Không chân nhân nên trở về thế nào?"
Ngọc Hành đứng trong mưa, đi về phía dân chúng gần hơn một chút.
Mưa to đánh vào trên người hắn lại không làm giọng nói hắn chậm lại được, không làm yếu bớt được uy nghiêm hoàng gia của hắn: "Trời xanh thấy Hư Không chân nhân và Đỗ đại nhân vì dân xin lệnh có công, giữ hai người tại Thiên Đình liệt vị tiên ban.
Hai người sắp hưởng phúc tiên vĩnh viễn, trường sinh bất lão.
Các ngươi đừng lo lắng, nên hô to cảm tạ Hư Không chân nhân và Đỗ Tri Phủ mới phải!"
Hộ vệ phụ tá một bên trong tai ong ong hai tiếng, chết ngất đi.
Người này miệng phun lời bậy bạ, trong ngực còn mang theo lương tâm sao? Quả thực muốn điên rồi!.