Cát Quẻ


Ngọc Hành "Ờ" một tiếng, không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
Thái Tử thấy vị thất đệ này so với hắn người có vị Thái Tử Phi Tô gia này dường như còn lo lắng hơn, không khỏi nghiêng đầu hỏi: "Thất ca nhi, đệ có tâm sự gì mà buồn bực không vui như vậy? Đệ không ngại nói ra, đại ca nhất định sẽ giúp đệ!"
Ngọc Hành liếc Thái Tử một cái, lắc đầu đi tiếp.
"Thất ca nhi, đệ đây là không xem ta là đại ca sao?! Đệ là huynh đệ ruột của ta, nếu gặp chuyện khó khăn, đệ chỉ cần nói cho ta là được..." Thái Tử đi lên truy hỏi, có chút vội vàng: "Đệ...!Bổn cung bảo đệ nói đệ liền nói ra!"
Ngọc Hành dường như bị Thái Tử ép buộc, hơi trì hoãn, sau đó quả nhiên nói: "Đại ca sợ là không giúp được thần đệ.

Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là một ít việc nhỏ, thần đệ tự mình có thể xử lý, đại ca đừng lo lắng."
Thái Tử không hỏi được không bỏ qua, luôn truy hỏi mãi.
"Không dối gạt đại ca," Thất hoàng tử bị buộc bất đắc dĩ, "Thần đệ chính là bực nhị ca.

Hôm nay là Thất Tịch, không ngờ, nhị ca không biết lén lút dùng phương pháp gì làm thất nương tử và biểu cô nương Quý phủ thế mà muốn tìm một gã nam tử tới phá hư danh dự trong sạch của lục nương tử..." Hắn mượn khởi đầu này, cùng nhau nói ra chuyện Nhị hoàng tử không biết đi chỗ nào tìm một nữ tử tương tự với Quý Lục, quỳ gối trước cửa Mục Vương phủ, "Thật ra những thứ này cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ cần hôm nay thần đệ không cho lục nương tử ra phủ là được.

Cô nương bán mình chôn mẹ kia, thần đệ cũng giao cho Thuận Thiên Phủ xử lý...!Chỉ là muốn nói với đại ca, chúng ta vốn là huynh đệ ruột, nhị ca lại..." Nói, Ngọc Hành thở dài một tiếng.
Thái Tử lập tức liền nghĩ đến việc đình Sương Mù, hoả khí cọ cọ bốc lên: "Kẻ tà ác này! Lúc trước thiết kế hãm hại ta, hiện giờ lại muốn hãm hại thất đệ ngươi..." Ngọc Tranh vỗ lên bả vai Ngọc Hành một cái, "Thất ca nhi, đệ đừng lo lắng, chuyện này cứ giao cho đại ca xử lý giúp đệ!"
Ngọc Hành vô cùng kinh ngạc, hai mắt chăm chú nhìn Thái Tử, rồi sau đó lại rũ mi, lẩm bẩm nhíu mày: "Ý tốt của đại ca thần đệ lãnh trong lòng.

Biểu cô nương gì kia cũng thôi, thất nương tử Quý phủ tóm lại là họ Quý, thần đệ không phải không nghĩ tới bắt người chấm dứt việc này, nhưng nếu bắt người như vậy, mặt mũi Quý phủ cũng khó coi."
Thái Tử thấy biểu tình hắn ủ rũ, giật mày, bắt đầu thay Ngọc Hành nghĩ chủ ý.

Chỉ là hắn suy nghĩ nửa ngày, nghĩ nát óc vậy mà cũng không nghĩ tới ý kiến gì hay.

Đang hết sức phiền não, chợt nghe Thất hoàng tử lẩm bẩm: "Nếu Quý phủ có thể sớm chọn cho thất nương tử và biểu cô nương phu quân xứng đôi, hẳn sẽ không phiền toái như thế."
"Hai người bọn họ tâm địa rắn rết, bị người châm ngòi hai câu, ngay cả tỷ muội nhà mình cũng không buông tha, còn nói phu quân xứng đôi cái gì! Nên để bọn họ chó cắn chó, gian tà xứng với kẻ bắt cóc!" Thái Tử buột miệng thốt ra, chợt nghĩ đến một kế sách tuyệt diệu nhất.

Mặt hắn lập tức giãn ra cười rộ lên, vỗ ngực đảm bảo nói: "Thất ca nhi, đệ yên tâm, chuyện này liền giao cho bổn cung.

Bổn cung nhất định sẽ không làm Quý phủ mất thể diện, cũng sẽ không để nhị ca nhi thực hiện được âm mưu!"
Thái Tử có mưu kế trong lòng, cả người giống như đứa bé năm tuổi, nói một tiếng cáo từ với Thất hoàng tử, vui sướng chạy vội đi.
"Thái Tử điện hạ..." Thị vệ phía sau Ngọc Tranh thấy Thái Tử chạy như một trận gió, chỉ phải bước nhanh đuổi kịp.
Ngọc Hành ngẩng đầu nhìn Thái Tử dưới ánh vàng chiếu vào, hắn tập trung lẳng lặng nhìn, thấy bóng dáng Thái Tử dần biến mất trong mắt, mới nâng tay phải chính mình nhìn kỹ xem.

Hắn đã từng cho rằng đôi tay này của chính mình có thể làm mưa làm gió, so với Thái Tử chỉ biết ăn nhậu chơi bời hắn càng thích hợp với bảo toạ ngôi vị Hoàng Đế này hơn.

Hiện giờ lại cảm thấy, nếu luận thân tín rộng lượng giữa huynh đệ, dường như hắn xác thật không so được với vị Thái Tử đại ca này.
Thái Tử có mưu tính, ở Đông Cung tập trung nhân lực, bố trí cẩn thận một phen.

Việc Tô Kỷ Hi bị cách chức điều tra đã truyền tới tai Thái Tử Phi.

Nàng thấy Thái Tử trở về, vội vàng muốn xin Thái Tử giúp đỡ.

Ngọc Tranh vung tay lên, chỉ hai chữ: Không gặp.
Cảnh Vương hôm nay khi lâm triều cũng giật mình không nhỏ.

Hắn ngồi dựa vào vách tường xe ngựa về phủ, giống như buồn ngủ nhắm mắt lại.

Từ nhỏ khi hắn ở trong cung, mỗi khi thấy Thái Tử được người quỳ lạy, Thái Tử có đồ vật mà hắn không có, trong lòng liền nhịn không được nổi lên phẫn hận.

Thái Tử được Hoàng Đế khích lệ, hắn đứng một bên chỉ có thể lộ ra vẻ mặt tươi cười làm bộ cao hứng thay Thái Tử.

Chính hắn hết thảy tựa như đều là vì Thái Tử đại ca của hắn mà tồn tại.

Bắt đầu từ mười lăm tuổi, Ngọc Lâm liền một lòng nghĩ muốn đoạt vị trí Thái Tử, làm chính mình được triều thần kính ngưỡng bái lạy...!Không nghĩ đến hiện giờ Giang Hạ lại có một kẻ đại phản tặc muốn tạo phản.
Khi Ngọc Lâm lại mở mắt ra, trong mắt đã là một mảnh sáng trong.

Dùng âm mưu thay đổi trữ quân, hoặc chinh chiến làm hoàng triều thay đổi...! Được làm vua thua làm giặc, có lẽ cũng đều là giống nhau thôi?
......
Hôm nay dù cho Hoàng Đế ở trên triều phát tính tình quá độ một hồi, trong kinh thành nên náo nhiệt vẫn vô cùng náo nhiệt như cũ.

Ngọn nguồn của hội Thất Tịch đã có từ lâu, trong kinh vì ngày này cũng chuẩn bị thật sự phong phú.

Một vài tiểu nương tử sẽ mời chúng tỷ muội hoặc bạn tốt ở trong viện lễ bái Thất tỷ* cầu phúc tâm sự.

Những văn nhân học sĩ sẽ thừa dịp Thất Tịch, sẽ phơi sách phơi y phục đẹp đẽ chỉ vì khoe khoang một phen.

Không khí sôi nổi náo nhiệt này ngay cả một ít đại thần trong triều cũng nối tiếp nhau tham gia.
*Lễ Thất Tịch hay còn gọi là Lễ nữ nhi, Tiết Thất tỷ...!là ngày hội truyền thống của Trung Quốc.

Tết Thất Tịch có ý nghĩa truyền thống là ngày Thất tỷ (Chức Nữ) sinh, cho nên hoạt động bái tế "Thất tỷ" diễn ra vào ngày mồng bảy tháng bảy âm lịch.
(Nguồn: Baidu)
Trên đường cái Thất Bảo giăng đèn kết hoa, các cửa hàng từ mùng một liền mua sắm rất nhiều vật phẩm thêu thùa cầu Chức Nữ ban cho sự khéo tay cung ứng cho khách chọn mua.

Bát Bảo Lâu trên phố Đông càng là sớm bị người đặt hết chỗ ngồi.

Rất nhiều tiểu nương tử chưa có hôn phối đều sẽ tỷ thí luồn kim bảy lỗ và điêu khắc xảo quả trên đài kết hoa trước Bát Bảo Lâu.

Tỷ thí một lần mỗi năm như vậy làm đường cái Thất Bảo xe ngựa không thông, dòng người như nước.
Tống Chi Hoạ nghe thấy bà tử lại đây bẩm báo nói xe ngựa của Quý phủ đã đến trước cửa, gục đầu xuống, từ trong gương đồng đánh giá chính mình một hồi, nhấc làn váy ra ngoài, lên xe ngựa trước cửa lớn.

Trong xe ngựa, biểu cô nương ngồi thẳng tắp, dường như sợ làm dơ rối loạn một thân ăn diện này.
Quý Vân Diệu thấy nàng ta như thế, hớn hở cười nói: "Bộ xiêm y này của Tống tỷ tỷ thật đẹp mắt." Một bộ xiêm y từ Quý phủ thưởng xuống tháng tư trước, thế nhưng còn mặc giống như bảo bối, Tống gia cũng thật là nghèo túng đến mức làm người chê cười.
Tống Chi Hoạ nghe vậy, khẽ cười cười: "Thất muội muội đừng giễu cợt ta."
Tuy rằng Quý phủ và Ninh Bá phủ không lan truyền chuyện của nàng ta ra ngoài, nhưng Quý phủ cũng bởi vậy không hề quản việc hôn nhân của nàng.

Hiện giờ nàng ta sắp mười bảy, mấy ngày trước a nương nói với nàng, phụ thân nàng ta nhìn trúng một thư sinh thanh bần.

Thư sinh kia vốn là người Giang Chiết, năm nay vào kinh đi thi không đỗ, ở trong đình ngâm thơ thi rớt bị Tống phụ nghe được coi trọng, liền nghĩ đến gả nữ nhi nhà mình cho hắn.
Thư sinh thanh bần thi rớt...!Tống Chi Hoạ nghe Quý thị nói xong, trong lòng đau tựa như bị người cắt một đao.

Đã từng là Quân Tử Niệm gia đình giàu sang có tài học, còn có Ninh thế tử cao cao tại thượng...!Mặc dù hai người này nàng đều không thể có được, nhưng chẳng lẽ nàng cũng chỉ có thể xứng đôi với một thư sinh thanh bần thi rớt? Nếu chờ người này đậu cao trung, vậy phải chờ bao nhiêu năm, chịu khổ bao nhiêu năm?
Biểu cô nương ngồi trong xe ngựa, vặn khăn, thu hồi suy nghĩ, ánh mắt lạnh lùng không suy nghĩ nữa.

Hôm nay Thất Tịch, nàng muốn tìm một lang quân như ý.

Cuộc sống giống như nương nàng, nàng đã trải qua gần mười bảy năm, không thể lại trải qua một đời..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui