Cát Quẻ


Tống nương tử hoàn toàn không biết nên tiếp lời như thế nào.
Hai người này là ai? Chẳng lẽ đều là thị thiếp của Tứ hoàng tử? Thái Tử một chân đá cửa tiến vào, mang đến hai thị thiếp của Tứ hoàng tử, trước mặt chính mình hầu hạ, lại là ý gì?
Biểu cô nương trong đầu có vô số vấn đề, ngơ ngác nhìn Cảnh Vương mặc xong xiêm y, đi ra khỏi bình phong.

Nàng không thể nhanh chóng phản ứng lại, chỉ có thể mở miệng gọi một tiếng: "Vương gia..."
Nhị hoàng tử lại chưa liếc nhìn nàng ta một cái, chắp tay trái sau lưng, vòng qua bình phong, đi thẳng đến bàn tròn Thái Tử đang ngồi.

Sau khi ngồi xuống, hắn vẫy tay bảo người chuẩn bị trà súc miệng, rồi bắt lấy tay Khỉ La cười nói: "Thế nào, ngươi không hầu hạ đại gia? Làm đại gia đêm hôm khuya khoắt tới nơi này của ta tố khổ?"
"Vương gia, nô tỳ oan uổng.

Điện hạ hôm nay chỉ bảo nô tỳ và Xuân Liễu tỷ tỷ đánh đàn trợ hứng mà thôi..." Tiếng cười khúc khích của Khỉ La truyền tới trên giường.
Xuân Liễu chưa đi theo tới đằng trước.

Nàng ta đứng ở bên giường, liếc nhìn Tống Chi Hoạ một cái, phụt một tiếng bật cười, nhẹ giọng nói: "Muội muội có cần đứng lên mặc quần áo?"
"Ta, ta mới không phải muội muội ngươi..." Lời của Tống nương tử vừa ra, lại nghe được Nhị hoàng tử bên ngoài giương giọng nói: "Xuân Liễu, trang điểm cho cô nương bên trong, đưa cô ta đến viện Bách Hợp để cô ta hầu hạ Thái Tử điện hạ cho tốt..."
"Vâng ạ." Xuân Liễu lên tiếng.
"Vương gia!" Tống nương tử không thể tin tưởng mở to mắt, không quản những thứ khác nữa, ôm chăn bọc lên người, liền muốn xuống giường đi tìm Cảnh Vương lý luận.

Nhưng nàng ta lại bị Xuân Liễu đè ở trên giường, che miệng lại: "Bên ngoài nhiều thị vệ như vậy, cô muốn cứ như vậy khoả thân đi ra ngoài? Thể diện đâu, dù là làm kỹ nữ, cô cũng nên cho chính mình mặt mũi..."
Làm kỹ nữ? Nàng đang làm kỹ nữ? Tống nương tử chớp hai mắt, nước mắt nặng nề lăn xuống.

Nàng xuất thân dòng dõi thư hương, nàng mới không phải kỹ nữ hạ tiện!
"Không cần, bổn cung không có hứng thú với cô ta." Bên ngoài, Thái Tử đồng dạng khoát tay cự tuyệt ý tốt của Cảnh Vương.

Đưa tay ra phía sau, Tạ Dục trình lên một tờ giấy công văn.

Thái Tử một tay đè trang giấy trắng mực đen kia trên bàn, kiêu ngạo nói: "Nhị ca nhi, giấy này, ngươi ký đi."
"Ký cái gì?" Cảnh Vương khó hiểu dò đầu qua, thấy một tờ khế văn nạp thiếp, "Đây là vật gì?"
"Bên trên chữ viết rất rành mạch," Thái Tử giơ công văn kia lên, "Chẳng lẽ nhị ca nhi ngươi không hiểu? Như thế, có cần bổn cung tìm người tới đọc cho ngươi nghe?"
"Đại ca!" Vẻ mặt Cảnh Vương chấn kinh rồi, cũng nổi giận: "Đại ca, huynh, huynh vậy mà bảo ta nạp cô ta? Ta là đệ đệ ruột cùng mẹ với huynh! Sao huynh có thể bảo ta nạp một kỹ nữ vào phủ.

Nếu chuyện này bị Ngự sử biết được, mặt mũi hoàng gia chúng ta đặt ở nơi nào?! Huynh là đại ca ta, sao có thể hại ta như thế!"
"Bổn cung chính là nhìn ngươi không vừa mắt, chính là xem ngươi bất lợi liền sảng khoái, chính là hãm hại ngươi, ngươi lại làm gì được ta! Ngươi có bản lĩnh, ngươi đến trước mặt phụ hoàng tố giác bổn cung xem!" Thái Tử "Bang" một tiếng, chụp tờ giấy kia lên người Cảnh Vương.

Hắn giương mặt, vỗ ngực Nhị hoàng tử, khinh thường Cảnh Vương: "Nhị ca nhi, bổn cung khuyên ngươi nhanh ký công văn này.

Bằng không chờ lát nữa, Trần Đức Dục mang theo người tới, ngươi dù muốn ký, cũng không có cơ hội..."
"Trần Đức Dục tới chỗ này làm gì?"
"Hôm nay bổn cung bẩm báo phụ hoàng, không khí trong kinh không tốt, đại thần trong triều lén chơi đùa ca kỹ, nói phụ hoàng lệnh cho Đại Lý Tự dẫn người tới chỉnh đốn không khí trong kinh.

Bổn cung cảm thấy đặc biệt là loại như ngươi, sau khi lừa gạt tiểu nương tử đàng hoàng tìm vui một đêm lại không nhận nợ, càng muốn nghiêm trị chỉnh đốn!"
Cảnh Vương nhìn chằm chằm Thái Tử, chỉ cảm thấy hoa cả mắt, từng đợt choáng váng đánh úp lại.

Nước Hoàng Hà ào ào trút lên toàn thân hắn, làm toàn bộ phần lưng hắn đều ướt đẫm.
Thái Tử này, Thái Tử này khi nào biến thành bộ dáng như thế? Rõ ràng lấy quyền đè ép người, chính mình oan uổng người khác, thế mà, thế mà còn làm ra một bộ gạt người đương nhiên!
Cái gì gọi là xem ngươi bất lợi sảng khoái, hãm hại ngươi...!Thật là...!Thật là lương tâm đều bị chó ăn!
Hắn vừa rồi thật là quỷ mê tâm hồn, vậy mà tin tưởng Thái Tử muốn bắt tay cùng hắn hoà giải!
"Bổn Vương chỉ là ở Di Hồng Lâu tìm vui, nơi nào lừa gạt tiểu nương tử đàng hoàng!" Cảnh Vương cũng không phải ăn chay.

Hiện giờ Thái Tử nổi giận từ trong lòng, cực độ phẫn nộ cái gì cũng làm được, lục thân không nhận, hắn cũng phải lưu đường lui cho chính mình: "Đại ca, đây chính là Di Hồng Lâu quan gia!"
Thái Tử răng rắc một tiếng, mở quạt xếp chính mình ra, phong lưu phóng khoáng nói: "Nhị ca nhi, có lừa gạt tiểu nữ tử đàng hoàng hay không, cũng không phải do ngươi định đoạt.

Chúng ta mọi việc coi trọng chứng cứ."
"Tống nương tử -------" Tạ Dục nhận được một cái liếc mắt của Thái Tử, lập tức ngẩng đầu liền hướng bên trong kêu lên, "Cô đừng sợ hãi, nơi này có Thái Tử điện hạ của chúng tôi làm chủ cho cô.

Nếu cô bị ép buộc bị lừa gạt, nhất định phải nói ra, hoàng tử phạm pháp cùng tội thứ dân...! Thái Tử điện hạ của chúng tôi tất nhiên sẽ không bao che cho bất luận kẻ nào!"
Xuân Liễu nghe được lời này, cười cười, môi không tiếng động nói: "Hoá ra, so với chúng tôi lòng cô lớn hơn..." Lại cười, nàng nói, "Cô có biết nam nhân mà chúng tôi nhào vào trong ngực vì sao không thể kháng cự?"
Xuân Liễu buông nàng ta ra, từ trên giường đứng lên, tàn nhẫn cười nói: "Bởi vì không cần tự dưng từ chối..."
Nước mắt Tống Chi Hoạ giống như miệng cống xả nước, cuồn cuộn không ngừng.
Bên ngoài, Cảnh Vương còn đang cãi cọ với Thái Tử, không ai để ý đến tâm tình nho nhỏ của nàng ta.

Xuân Liễu thấy thế, thở dài một tiếng, đỡ nàng ta đứng lên: "Mau chút đi ra ngoài đi, bằng không cô chính là một ca kỹ.

Giờ phút này đi ra ngoài quỳ xuống trước Thái Tử điện hạ, cô còn có thể lấy được thân phận thị thiếp hoàng tử."
Tống Chi Hoạ ngừng khóc, nhìn Xuân Liễu.
Xuân Liễu nói: "Chẳng lẽ cô muốn lưu lại?"
Tống Chi Hoạ cuộn chăn, kéo xuống đất, một phen lau nước mắt, lao ra sau bình phong, quỳ xuống trước Thái Tử quần áo sắc trăng, chỉ vào Cảnh Vương nói: "Thái Tử điện hạ, dân nữ là bị hắn lừa gạt đến đây.

Dân nữ vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ trong sạch...!Xin điện hạ tuyệt đối phải làm chủ cho dân nữ!"
Thái Tử muốn chính là Tống Chi Hoạ nhân chứng này.

Ca kỹ và thị thiếp, lựa chọn như vậy đưa cho nữ nhân như Tống Chi Hoạ, Thái Tử hoàn toàn biết được nàng ta sẽ chọn cái gì.

Ngọc Tranh cao hứng, ngồi xuống, dùng sức phẩy quạt: "Nhị ca nhi, nhanh ký đi, ngươi lại tiếp tục biện minh, Trần Đức Dục liền tới rồi..."
"Đại ca!" Cảnh Vương chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định: "Huynh vì sao phải tính kế ta như thế!"
"Trong phủ nhiều thêm một thị thiếp mà thôi, nào cần muốn chết muốn sống như vậy?" Thái Tử đưa quạt cho Tạ Dục, cầm bút đè lên bàn: "Ngươi cùng người ta loan phượng điên đảo, còn không cho người ta một danh phận.

Ngươi xem tiểu nương tử người ta là cái gì?"
Tống Chi Hoạ quỳ gối chỗ đó thất thanh khóc rống, hô lên "Ta không sống..."
"Được!" Cảnh Vương bị buộc lên Lương Sơn*, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta ký!"
Tống Chi Hoạ mắt trông mong nhìn Nhị hoàng tử cầm bút lên, tim đập như trống, vui sướng khẩn trương lại phun ra một câu: "Thái Tử điện hạ, lúc trước hắn nói muốn cho ta danh phận chính thê...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui