Quý Thất tuy trong lòng cũng sợ hãi, nhưng rốt cuộc không run rẩy giống như Kim Liên.
Nơi này nằm trên đường cái Thất Bảo, chỉ cần nàng la lên một tiếng, thị vệ tuần tra tất nhiên rất mau sẽ đuổi tới.
Quý Vân Diệu đẩy Kim Liên một cái, âm thanh bình tĩnh: "Ngươi lấy bạc ra đưa hắn đi."
"Cô nương?"
"Bảo ngươi đưa liền đưa đi!" Không đưa, người này nếu chơi vô lại, có hại luôn là bọn họ.
Kim Liên run rẩy móc túi tiền, đang muốn đổ bạc ra, gã bệnh hủi một tay tóm lấy toàn bộ: "Cô nương nhà ngươi cũng đã đồng ý, ngươi luyến tiếc như vậy làm gì, lại không phải bạc của ngươi!" Hắn ước lượng trọng lượng túi tiền, giống như cảm thấy không đủ, vô cùng nhanh chóng nhổ xuống một cây trâm từ trên đầu Quý Thất: "Như vậy mới đủ! Đa tạ!"
"Ngươi, ngươi, ngươi..."
"Trả lại cho ta!"
Kim Liên và Quý Thất liên tiếp lắp bắp kinh hãi lên tiếng kêu người, nhưng nháy mắt, gã bệnh hủi kia hệt như mọc một đôi cánh thối lui, tức khắc đã không có bóng dáng.
"Cô nương, chuyện này nên làm thế nào cho phải!" Tay Kim Liên run rẩy, giương miệng, nghĩ cũng không dám nghĩ lại.
Đó là cây trâm của tiểu nương tử, lạc mất bên ngoài, nếu bị người cầm đi bịa chuyện, chính là nhược điểm ô uế thanh danh!
"Đi gọi nha dịch lại đây! Liền nói ta mất một chiếc trâm, lạc mất trên đường Thất Bảo, không biết bị ai nhặt đi!" Quý Thất được ma ma trong phủ dạy dỗ, hết thảy cũng không phải dạy vô ích.
Nàng nhanh chóng suy nghĩ, nói cũng nhanh: "Đi, hiện tại lập tức liền đi gọi nha dịch đến đây!"
...........
Tỷ thí trên đài thêu cũng đã kết thúc, mọi người trong Bát Bảo Lâu cũng lần lượt dẹp đường về phủ.
Ngọc Hành và Quý Vân Lưu một đường từ Bát Bảo Lâu ra ngoài, rồi sau đó, Thất hoàng tử cưỡi ngựa đưa xe ngựa của lục nương tử về Quý phủ.
Vừa đến cửa Mục Vương phủ, liền thu được công văn nạp thiếp Thái Tử cho người đưa đến.
Tạ Dục vừa xem Thất hoàng tử mở thư từ, vừa đứng chỗ đó lanh mồm lanh miệng nói lại nguyên văn lời của Thái Tử, muộn một chút còn đưa tới một phần lễ vật.
Ánh mắt Ngọc Hành giật giật, thu hồi phong thư, liếc nhìn Tịch Thiện một cái.
Tịch Thiện hiểu ý, lấy ra lời khai của Ninh thế tử cùng công văn nạp thiếp của Lập Tin đã sớm chuẩn bị tốt.
Thất hoàng tử thanh đạm nói: "Thật khéo, Ninh thế tử vừa nhờ ta một việc, Thái Tử đại ca cũng đưa tới một phần khế văn như vậy.
Thái Tử đại ca anh minh thần võ, bổn Vương cũng không làm vướng tay vướng chân.
Việc quyết định chuyện này cứ giao cho đại ca xử lý đi."
Vì thế, Tạ Dục lại cầm hai phong giấy tờ Mục Vương đưa và khế nạp thiếp của Cảnh Vương, toàn bộ giao trở lại trong tay Thái Tử.
Thái Tử vừa thấy lời khai của Ninh thế tử, lại vừa nghe chuyện Tống Chi Hoạ bị Đại Lý Tự bắt đi, vỗ đùi, cười ha ha, cười đến nỗi nước mắt cũng chảy ra.
Rồi hắn bảo Tạ Dục truyền chuyện này đến phủ Cảnh Vương.
.........
Thất nương tử vừa vào cửa trong, bà tử liền tới đây nói, lão gia tìm nàng ta.
Quý Thất vừa đi theo bà tử, vừa muốn lừa nghe tin tức, nhưng cũng không được gì.
Vào chính phòng, Hà thị cũng có mặt.
Nàng ta cầm khăn che miệng, cách xa chút, cũng không biết nàng ta đang khóc hay đang cười.
Hành lễ, tam lão gia nói với Quý Thất: "Thất tỷ nhi, vi phụ kén cho ngươi một mối hôn sự.
Qua khoảng thời gian, Trương gia sẽ lại đây hạ sính.
Ngươi một nữ nhi, sau này cũng đừng ra phủ nữa, liền ở trong khuê phòng thêu đồ cưới đi."
"Kén chuyện hôn sự?" Quý Thất có chút hốt hoảng nhìn Hà thị, "Nương, vì sao người chưa từng nhắc tới với nữ nhi?"
"Làm càn!" Tam lão gia chụp bàn một cái, "Hôn nhân đại sự theo lệnh của cha mẹ lời người mai mối.
Việc hôn nhân của ngươi, ta và nương ngươi làm chủ là được rồi, nào còn cần nhắc tới với ngươi!"
Hà thị nói: "Thất tỷ nhi, mối hôn sự phụ thân con coi trọng thật sự không tệ.
Con đừng lo lắng..."
"Con không gả!" Quý Thất lạnh giọng liền cự tuyệt, "Con không cần gả cho Trương gia gì đó! Cũng không biết là nhà nơi nào tới!"
"Thất tỷ nhi..." Trong lòng Hà thị nhảy dựng, liền thấy tam lão gia một tát ném qua, "Gả hay không không phải do ngươi! Bản thân ngươi tư thông với người ta, ngay cả vật bên người cũng đem tặng cho người ta, vậy mà còn nói với ta ngươi không gả?!"
"Thất tỷ nhi, lão gia..." Hà thị lập tức nhào qua, ôm lấy Quý Vân Diệu, khóc sướt mướt, "Lão gia, lão gia...!Nó là nữ nhi ruột của chúng ta, sao ngài có thể xuống tay nặng như thế! Ngài đây là muốn đánh chết nó sao?"
"Vật bên người của con?" Quý Thất bỗng nghĩ đến cây trâm kia, nghĩ đến gã bệnh hủi, lập tức đẩy Hà thị ra, lớn tiếng kêu lên, "Con không gả! Trâm kia không phải con tặng! Người nọ là kẻ trộm, người nọ trộm trâm của con, con đã báo án với nha dịch phố Thất Bảo!"
Tam lão gia chỉ vào Quý Thất: "Vừa rồi cầm trâm của ngươi cầu hôn cùng ta chính là bà con xa của bà con Thái Tử.
Thái Tử tự mình đưa thư lại đây làm mai, ngươi vậy mà nói người nọ trộm trâm của ngươi! Ý của ngươi là Thái Tử trộm trâm của ngươi hay sao!"
"A cha!" Quý Thất chưa từ bỏ ý định còn muốn nói nữa, bị tam lão gia sai người lập tức đưa xuống.
Quan viên trong triều ai ông ta cũng không đắc tội được, huống chi còn là Thái Tử điện hạ trữ quân về sau!
......
Cảnh Vương trở về phủ, nộ khí đằng đằng tắm gội thay quần áo chuẩn bị ngủ, người cửa trong tới báo, Thái Tử tặng lễ lại đây.
"Dù cho Thái Tử đưa tới núi vàng núi bạc, bổn vương đều không cần!" Ngọc Lâm lật tay cầm gối ngọc trên giường ném ra ngoài, giống như ăn thuốc nổ, "Tất cả cút hết cho bổn vương!"
Hạ nhân hoảng sợ, đành phải đè xuống chuyện Tống Chi Hoạ bị bắt vào Đại Lý Tự.
Ngày Thất Tịch này trải qua xác thật khiến mỗi người khó quên.
Dù là khổ sở hay là luyến tiếc, ngày này vẫn là trôi qua.
Ngày hôm sau, Hoàng Đế phái Khâm sai chân chính đến Giang Hạ.
Người này đúng là Thất hoàng tử lúc trước đã xin chờ lệnh.
Sự tình khẩn cấp, việc này vốn quan trọng, Ngọc Hành nhận được hoàng mệnh, chỉ dùng hai ngày liền thu thập xong một ít vật cần thiết, mang theo hoa la dơn cùng quan viên trong triều theo hắn đi Giang Hạ, đoàn người rầm rộ xuất kinh.
Trước khi đi, Thất hoàng tử cũng chưa từng đến Quý phủ gặp Quý Vân Lưu một lần.
Hắn sợ vừa thấy liền mọc rễ dưới đáy lòng, không đành lòng đi Giang Hạ nữa.
Trong sương phòng chậu băng đặt bốn phía, Quý Vân Lưu nằm trên giường mỹ nhân, Hạ Tịch cầm quạt tròn thay nàng quạt gió.
Thấy lục nương tử đếm ngón tay, nàng ấy không khỏi hơi thấp đầu xuống, tò mò hỏi: "Cô nương, người đang đếm cái gì?"
Biểu tình của Quý Vân Lưu giống như bông hoa dưới ánh mặt trời quá gắt, ủ rũ: "Đếm xem hôm nay là ngày mấy..." Đi Giang Hạ có ôn dịch muốn phòng chống, có phản tặc muốn điều tra, có quan viên muốn khảo hạch, đời sống người dân cần thăm dò...!Vị hôn phu của nàng dường như công vụ quấn thân, trong thời gian ngắn xem ra cũng không thể về...!Thật ưu thương!
Hạ Tịch thấy bộ dáng nàng như thế, liền biết cô nương nhà mình đang nhớ đến Mục Vương, phe phẩy cây quạt cười nói: "Cô nương, bên ngoài có một chuyện thú vị đang được lan truyền rất sôi nổi, không bằng nô tỳ kể cho người nghe một chút?"
Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, mà nhàn rỗi còn muốn tư xuân Ngọc Thất, Quý Vân Lưu kéo ngọc bội từ trong cổ ra, "Ờ" một tiếng, thưởng thức ngọc bội trong tay nói: "Đã có chuyện thú vị, vậy ngươi liền nói đi."
Hạ Tịch ríu rít bắt đầu kể.
Nàng ấy kể chính là biểu cô nương Tống Chi Hoạ: "Cô nương, người có điều không biết, biểu cô nương không biết vì sao, vậy mà đi Di Hồng Viện làm quan kỹ! Biểu cô nương thường tự xưng là xuất thân dòng dõi thư hương, vậy mà đi Di Hồng Lâu...!Lại còn ở ngày Thất Tịch bị nha sai bắt vào Đại Lý Tự!".