Người gác cổng một giọt nước không lọt, cho bạc lẫn uy hiếp đều hoàn toàn không sợ.
Thị vệ giả làm đệ tử cao nhân không có cách nào đành phải ngượng ngùng rời đi.
Hắn đi xuống bậc thang rồi ngẩng đầu, vừa lúc thấy Thất hoàng tử giục ngựa đến.
Đồng tử thị vệ co rụt lại, bước chân xoay tròn, lập tức muốn trốn sang góc tường bên cạnh.
Mục Vương điện hạ sao lại tới đây? Lẽ nào liên quan đến người biết đạo pháp có thể giải cổ kia? Thị vệ còn không kịp trốn sang một bên trước khi Ngọc Hành đến thì chỗ cửa hông Thẩm phủ, một bóng người giống như một luồng gió lao ra.
Người nọ không để ý mà cứ lao ra, người gác cổng lên tiếng chào hỏi hắn đi nơi nào cũng chưa đáp lời đã va thẳng vào thị vệ đang trên bậc thang.
Hai người "Ôi da" "A" hai tiếng liền chồng lên nhau lăn xuống bậc thang.
"Ngươi không có mắt à! Không thấy đây là cửa lớn Thẩm phủ sao, chặn ở cửa làm gì!" Gã sai vặt Thanh Ly bên cạnh Thẩm đại nhân được Cửu Nương dặn dò nên trong lòng nôn nóng, không đợi người đứng dậy đã nhào lên người thị vệ, cất giọng mắng to.
Thị vệ nằm trên mặt đất, tai nghe tiếng ngựa hí vang dừng vó, mắt thấy Thất hoàng tử nhanh nhẹn xuống ngựa lại không đẩy được Thanh Ly đang đè trên người mình ra.
Người gác cổng thấy thế, từ chỗ cửa hông chạy ra: "Thanh Ly, Thanh Ly, huynh không sao chứ, huynh không sao chứ?"
Thanh Ly được đỡ dậy, thấy thị vệ ra vẻ khiêm tốn nhưng rất lạ mặt, càng thêm hoài nghi nên không cho hắn đi: "Ngươi tới cửa lớn Thẩm phủ làm gì? Có phải ngươi muốn tránh ở chỗ này thám thính chuyện gì hay không? Ai phái ngươi tới?"
Ngọc Hành xuống ngựa rồi ném roi trong tay cho Tịch Thiện.
Hắn tiến lại vài bước nhìn ba người hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Có thể làm người gác cổng và gã sai vặt bên người đại thần đều không phải người bình thường, trước nay gặp qua quý nhân một lần thì đều khắc sâu vào ký ức.
Dù chỉ ở rất xa ngoài cửa cung liếc qua Thất hoàng tử vài lần, Thanh Ly lập tức đã nhận ra: "Mục Vương điện hạ!"
Hắn vội vàng hành lễ, chỉ vào tên thị vệ kia nói: "Hôm nay, thân thể lão gia nhà nô tài không khoẻ mà người này lại lén lút trước Thẩm phủ, cũng không biết có phải do hắn giở trò quỷ hay không, còn xin Mục Vương điện hạ làm chủ!"
Người gác cổng vừa nghe cũng cảm thấy không thích hợp, lập tức tiến lên nói: "Người này nhét cho nô tài năm lượng bạc, tự xưng là đệ tử đạo nhân, còn nói sư phụ hắn đến đây giúp lão gia làm pháp, bỏ sót đồ đạc nên đưa đến đây..."
Đệ tử đạo nhân? Nhưng Quý Vân Lưu không có đệ tử nào cả! Ngọc Hành nghe vậy bèn duỗi tay tóm chặt thị vệ kia.
Hắn dùng mười phần sức lực, một phen kéo người vào trong Thẩm phủ.
Thanh Ly vốn phải đi thông báo cho Ninh Mộ Hoạ chuyện toà nhà thành Tây, hiện giờ theo Thất hoàng tử vào trong cửa bèn thấp giọng nhắc đến chuyện Cửu Nương dặn dò.
Ngọc Hành bèn quay đầu dặn dò Tịch Thiện đi cùng Thanh Ly.
Hiện giờ bên ngoài Thẩm phủ có người trắng trợn táo bạo dò hỏi, khó bảo đảm trong tối không có người theo dõi rồi hạ độc thủ với Thanh Ly.
Nếu người hạ cổ ở trong toà nhà thành Tây, cho dù điều tra từng nhà cũng phải tìm được người kia!
Tịch Thiện và Thanh Ly đi rồi, Thất hoàng tử sai người nhét miệng thị vệ kia lại để ngừa hắn cắn lưỡi tự sát, sau đó, sai người dẫn đường, sải bước chạy đến chính viện của Thẩm Mạc Uy.
..........
A Y rống xong thị vệ bên ngoài bèn chạy vào nhà nhìn xem kim tằm trong chum sành.
Kim tằm kia dường như bị một bàn tay vô hình ngăn chặn, toàn bộ thân thể đều rụt lại.
Kim tằm vốn dĩ to bằng nắm tay nhưng hiện giờ bị đè ép chỉ còn cỡ ngón trỏ.
"Chuyện ta và Thẩm lang có liên quan gì đến ngươi mà ngươi lại vướng chân vướng tay như thế!" A Y không chút do dự, cầm lấy dao nhỏ một nhát rạch đứt ngón tay.
Máu tươi từng giọt nhỏ xuống, nhỏ lên người kim tằm: "Thẩm lang, nếu chàng thà chết đều không tới cầu xin ta, vậy thì chàng hãy chết đi!"
Kim tằm từ nhỏ được nuôi trong cổ độc cắn nuốt trăm cổ trùng, lại ăn tinh huyết A Y lớn lên.
Giờ phút này, nhận được nhiều tinh huyết của A Y như vậy, phần đầu ngóc lên, toàn bộ thân thể dựng thẳng, căng phồng giống như quả bóng cao su.
Thẩm đại nhân đỡ bụng đứng một bên quan sát trận đấu trong chậu nước, thấy thế bèn chỉ vào trong chậu run giọng nói: "Lục tỷ nhi, thứ kia lại phồng lên..." Ông ta còn chưa nói xong thì trong bụng dường như có cảm ứng, lại một trận đau nhức khó nhịn rồi há mồm ọc một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
"Cửu Nương, đỡ lấy cữu cữu..." Quý Vân Lưu không rảnh nhìn tình huống của Thẩm Mạc Uy.
Nàng dán đạo phù lên người Thẩm Mạc Uy nói: "Cữu cữu, ngài đừng lo lắng, phun vài lần thì sẽ quen thôi."
Thẩm Mạc Uy: ...!Con an ủi như vậy, ta dường như càng thêm lo lắng đấy!
Kích cỡ kim tằm tăng lớn, mấy người giấy kia toàn bộ bị búng sang một bên trong chum sành.
"Chẳng lẽ chỉ có cô có máu, còn tôi không có máu sao?!" Quý Vân Lưu lại nhanh chóng cắt người giấy.
Rất nhanh sau đó, người giấy lại theo chậu nước bò qua.
Rồi nàng lại cắt một nhát lên cổ tay mình, máu tươi thấm ra hoá thành dòng khí, toàn bộ chảy vào trong chậu nước kia, bị người giấy hít vào trong bụng.
Trong máu đạo nhân có chứa linh khí, ngày thường có thể sử dụng một giọt hai giọt điểm giữa trán đều có thể tăng lên pháp lực, huống chi chảy nhiều máu như vậy.
Lúc này, nàng thật đúng là bỏ ra vốn gốc!
Người giấy trong chậu nước nhận được máu, hì hì cười lên, tứ chi linh hoạt hệt như người sống, đôi tay chắp lại hướng thẳng chỗ sâu trong chậu nước, nhảy về phía kim tằm.
Kim tằm vừa mới được một tia sức sống nên chuyển bại thành thắng, lúc này đây trực tiếp bị người giấy một chân đá lật thân thể béo mập.
Rồi sau đó, còn chưa chờ nó xoay người, một chân của người giấy đã đạp lên đỉnh đầu nó.
Nháy mắt, toàn bộ phần đầu kim tằm đều nứt toạc, chết queo...
"A, A Kim, A Kim..." Trong chậu nước truyền đến tiếng gào khàn giọng của A Y.
"Ầm ầm ầm!" Tiếng sấm bên ngoài càng lớn hơn nữa, một tiếng vang chấn động, dường như đang vang trên đỉnh Thẩm phủ.
"Vân Lưu!" Ngọc Hành được người đưa tới chính viện, từ gian ngoài bước nhanh đến đây vén rèm hô lên một tiếng.
Nhưng tiếng sấm quá lớn, tiếng gọi này bị bao phủ bên trong tiếng sấm...
"Răng rắc!" Tiếng sấm cuồn cuộn xông thẳng xuống, xà ngang trên mái hiên theo tiếng sấm thật sự đứt gãy, xà ngang nằm trên đỉnh đầu Quý Vân Lưu, gãy lìa rồi nện xuống.
"Cô nương!" Cửu Nương kinh hoảng rối loạn, bỏ qua Thẩm đại nhân chạy về phía nàng.
"Vân Lưu!" Ngọc Hành vén rèm lên thì thấy một màn kinh người này.
Hắn căn bản không kịp nghĩ gì thêm đã trực tiếp thả người nhào qua, kéo theo Quý Vân Lưu đổ nhào về trước, tránh đi thanh xà ngang đang rơi xuống.
"Rầm!" Xà ngang sập xuống làm chính phòng đều bị ảnh hưởng, mái ngói trên nóc nhà xoạch xoạch rơi xuống.
Người bên ngoài nghe được tiếng động thì không chờ được nữa, toàn bộ lũ lượt ùa vào.
Chỉ là mái ngói từng viên từng viên rớt xuống giống như trời rớt mưa dao, khiến bước chân mọi người đều bị ngăn cản.
"Lão gia..."
"Phụ thân..."
Cửu Nương chậm hơn một bước, mắt thấy Thất hoàng tử nhào về phía lục nương tử nhưng bị xà ngang rơi xuống chặn tầm mắt, không nhìn thấy được hai người ra sao.
Trong lòng nàng ấy vội vàng, vừa kêu "Cô nương" vừa chống đỡ mái ngói rơi xuống muốn tìm người.
"Thất gia?" Vừa rồi, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Quý Vân Lưu được Ngọc Hành đẩy ra, được hắn che chở trong lòng ngực.
Lúc này, nàng nằm trên mặt đất, vừa mở mắt liền vội xem thử Ngọc Hành có bị thương hay không: "Chàng không sao chứ?"
Thất hoàng tử thật ra không bị thương.
Trong lòng hắn cũng lo lắng, cũng đi xem xét Quý Vân Lưu: "Nàng không sao chứ?".