Đối với chuyện Hoàng Đế kết án như vậy, Đại Lý Tự Khanh là người đầu tiên không phục.
Cái đầu trên cổ ông ta cũng đã dùng lời lẽ chính đáng đặt cược rồi, suốt đêm lăn lộn gà bay chó sủa như vậy, ông ta làm sao tin tưởng Đang tiểu vương gia chỉ vì diễn chơi mà thôi!
Thất hoàng tử cũng không tin tưởng kết quả này.
Một đời trước, nếu hắn gặp được việc này còn có thể tin lời giải thích của Đang tiểu vương gia.
Nhưng hiện giờ kết hợp với vụ án phản tặc Giang Hạ, còn có đủ loại hoài nghi chưa giải đời trước, Mục Vương và Trần Đức Dục nghĩ tới cùng một chỗ, nhất định không đơn giản chỉ là diễn chơi như vậy.
Chỉ là, Hoàng Đế đã viết bản án, mọi người không phục cũng không được, không tin tưởng cũng thế, tất nhiên phải vâng theo bản kết án này.
Quý Vân Lưu ở phủ Mục Vương mấy ngày rồi trở về Quý phủ.
Đối với chuyện "sống chung" trước mấy ngày này, lục nương tử tỏ vẻ rất vừa lòng, rất thư thái.
Mỗi ngày, chỉ cần ngồi ở đầu giường, ngắm mỹ nam tắm rửa sau bình phong một chút, so với vũ hoá thăng tiên quả thật còn lâng lâng hơn.
Thực sắc tính dã*, đây là bản tính của con người.
Lục nương tử không hề cảm thấy cử chỉ của chính mình đáng khinh càn rỡ chỗ nào.
Mỗi ngày, nàng tiếp tục ngồi đầu giường nhìn phía sau bình phong, tận tình tìm niềm vui.
*Thực sắc tính dã: Ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.
Đối với hành động này của nàng, Thất hoàng tử hoàn toàn không có biện pháp.
Hắn trêu chọc nàng vài câu, kêu nàng cùng xuống suối nước nóng tắm rửa, nhưng da mặt người này lại cực mỏng, không chỉ trên mặt, ngay cả toàn thân cũng đỏ rực.
Mỗi khi xem nàng da mặt phiếm hồng nhưng vịt chết vẫn còn cứng mỏ, Ngọc Hành bèn nhịn không được càng thêm thích trêu chọc nàng.
Nhưng mà trêu chọc nhiều, khó tránh khỏi sẽ có một hai lần lau súng cướp cò, rồi sau đó phải nhịn, phải nghẹn vẫn là bản thân Thất hoàng tử!
Không để ý tới nàng tự mình đi ngâm suối nước nóng, người này lại ngồi sau bình phong, ánh mắt thời khắc đều dính trên người hắn, có thể xem đến nỗi nước miếng xôn xao, tuôn ra ào ạt không dừng.
Mục Vương không theo kịp tư duy linh hoạt của lục nương tử, cũng không thể không quan tâm rồi cùng nàng gạo nấu thành cơm trước khi đại hôn, hết thảy đành phải tuỳ nàng.
Nhiều ngày trôi qua, chuyện khổ sở tự nhiên cũng có.
Lục nương tử mỗi ngày soi gương, từ trong gương thấy chính mình xui xẻo tột đỉnh, đỉnh đầu hiện vẻ ta có tai ương thấy máu, luôn muốn than vãn thở dài một phen.
Xem ra, tránh ở phủ Mục Vương cũng chỉ có thể tạm giải lửa sém lông mày, vẫn cần ăn chay tắm gội bế quan mới có thể tránh được thiên kiếp.
Ngọc Hành biết được Quý Vân Lưu vì nhiều lần dùng phương pháp không chính đáng nên sắp bị trời phạt, nỗi lo âu nóng nảy trong lòng so với đương sự Quý Lục còn hơn vài phần.
Hắn bất chấp cái gì mà quân tử lấy hậu đức tải vật, chiêu hiền đãi sĩ, tránh Quý Vân Lưu rồi trực tiếp cầm bội kiếm chỉ vào Cửu Nương, trong mắt che kín tơ máu lạnh giọng dặn dò: "Sau này, nếu lục nương tử lại sử dụng đạo pháp nghịch lại ý trời một lần nào nữa, nếu ngươi không thể ngăn cản thì đem đầu tới gặp!"
Thất hoàng tử không chỉ lấy quyền thế nghiền áp cảnh cáo một lượt toàn bộ người bên cạnh Quý Lục, còn suốt đêm sửa một phong thư sai người giục ngựa chạy như điên đến núi Tử Hà thỉnh giáo Tần vũ nhân.
Ngặt nỗi, vì việc cầu mưa cho Giang Hạ, Tần vũ nhân cũng đang bế quan, căn bản không cách nào trả lời.
Quý Vân Lưu thấy hắn lo sợ bất an như thế, ôm hoa la dơn uể oải ỉu xìu nói với hắn: "Thất gia, chàng đừng lo lắng.
Chỉ cần ta bố trí trận pháp, lấy hoa la dơn làm mắt trận, cùng nó bế quan mấy tháng, không chỉ có thể tránh được thiên kiếp, còn có thể tăng tiến đạo pháp linh lực.
Thật sự không có việc gì..." Ngừng lại, lục nương tử vì tăng mạnh lực thuyết phục, lại hoà nhã nói, "Ta đọc nhiều sách, sẽ không lừa gạt chàng, chàng thật sự yên tâm đi nhé."
Hương hoa quế kín đáo nhàn nhạt từ trong viện len lỏi vào, Thất hoàng tử nhìn đôi mắt đào hoa đen như mực kia, dường như bị câu "Ta đọc nhiều sách" thuyết phục, quả nhiên thoáng thả tâm tư lo lắng hãi hùng bị đốt nóng cháy sém này xuống.
Hắn giang hai tay ôm lấy nàng: "Vân Lưu, nếu nàng phải rời khỏi, về ngoài mây trắng trên bầu trời, nàng cần trả lại trái tim hoàn chỉnh của ta mới được đi..."
Thất hoàng tử ôm lấy người, không cầm lòng được, thất hồn lạc phách mở miệng nói lời âu yếm.
Hoa la dơn ở trong ngực Mục Vương, "tay chân" nhanh nhẹn ăn ké đậu hũ mỹ nam.
Tay lục nương tử hơi rũ xuống, rồi sau đó nhẹ buông tay, chân đá qua, đá hoa la dơn ra khỏi phạm vi cách hai người một trượng...!Làm bóng đèn là hành vi đáng xấu hổ nhất!
Ngày cuối cùng ở phủ Mục Vương, Quý Lục tỉ mỉ dặn dò Ngọc Thất một ít việc đạo pháp.
Ngọc Hành lo lắng nàng bị trời phạt, nàng cũng lo lắng Ngọc Hành bị người gian ác tranh quyền đoạt vị làm hại.
Hai người chàng dặn nàng, nàng dặn chàng không dứt, mãi đến khi Quý Vân Lưu chịu không nổi, chui vào lòng Ngọc Hành nặng nề ngủ, lúc này mới bỏ qua.
Ngày hôm sau trở về Quý phủ, qua thêm một ngày vừa lúc nghênh đón ngày thêm trang của Tần nhị nương tử.
Hiện giờ, cách cục trong triều biến động, Tô Nội các đại nhân bị Hoàng Đế cách chức, Cảnh Vương phủ gièm pha bay đầy trời, Kỳ Vương ở nhà tự mình cảnh tỉnh...!Kẻ biết gió chiều nào theo chiều, ai không biết Ninh thế tử đang lúc được hoan nghênh trước mặt Hoàng Đế.
Nữ nhi bảo bối của Tần phủ và phủ Ninh Bá nóng phỏng tay, những phu nhân đến thêm trang quả thật muốn giẫm nát cửa lớn Tần phủ.
Ở trước mặt mọi người, Quý Vân Lưu cũng không kéo ra từng hàng đạo phù làm lễ thêm trang, chỉ thêm một bộ trang sức hồng bảo thạch rồi thôi.
Ngày thêm trang không khác gì ngày các tiểu nương tử tụ hội.
Ngày mùa thu gió lạnh phơ phất, dưới bóng cây hoa quế toả hương, mọi người uống trà thơm ăn điểm tâm cười đùa trong chốc lát rồi nói đến một ít chuyện phiếm trong kinh thành.
Nói nhiều nhất tự nhiên là chuyện Tống di nương phủ Cảnh Vương.
Ngày đó, chuyện Tống di nương mang thai con nối dõi, vì nàng ta rêu rao, ngay cả đến cửa hàng bạc trong kinh mua xiêm y mua trang sức cũng vậy, qua lại đều phải nói mấy chục lần với mỗi người, làm cho trong kinh thành không người không biết không người không hiểu.
Hiện giờ, ở Đại Lý Tự nàng ta bị thấm vấn ra một bụng trùng trắng, nên cũng không người không biết.
Các tiểu nương tử che miệng cười, đồng thời nói đến kết cục còn muốn nhổ một ngụm: Kỹ nữ bỉ ổi xuất thân từ Di Hồng Lâu.
Từ sau khi bị kết án, Tống di nương được đưa về phủ Cảnh Vương.
Cảnh Vương ngại nàng ta ghê tởm, sai người gác cổng chặn ở cửa hông, làm thế nào cũng không cho Tống Chi Hoạ vào phủ.
Sau đó, vẫn là Thái Tử phái người cầm công văn nạp thiếp đến, cố ý ghê tởm Cảnh Vương, hắn mới thả người vào vương phủ.
Viện Tinh Huy vẫn để Tống di nương ở như cũ, chỉ là tất cả mọi thứ trong viện tự nhiên xưa đâu bằng nay.
Trong viện lạnh lẽo ngay cả nha hoàn cũng không có.
Chúng tiểu nương tử nói xong chuyện Tống di nương, lại nói về Tô tam nương tử Tô phủ.
Tô tam nương tử vì lần trước quyến rũ Thái Tử không thành, Tô gia lại bị tam gia Tô Hải Thành liên luỵ, những ngày gần đây đặc biệt im hơi lặng tiếng, có điều một ít chuyện lớn vẫn lọt ra ngoài.
Một tiểu nương tử vì lấy lòng Tần nhị nương tử và Quý Vân Lưu, cầm khăn cười nói: "Nhị nương tử, lục nương tử, các vị có biết chuyện tam nương tử Tô gia đã định ra việc hôn nhân chưa?"
"Phải không?" Tần nhị nương tử ngồi dưới giàn hoa uống trà hoa, không thèm để ý mở miệng, "Không biết Tô tam nương tử định là nhà ai?"
"Chính là người nơi khác đó!" Tiểu nương tử kia chỉ sợ thường ngày cũng vô cùng chướng mắt Tô tam nương tử.
Lúc này, thấy nàng ta gả đến nơi khác, dùng khăn che miệng, ý trào phúng trên mặt làm sao cũng không che giấu được, "Nghe nói là tứ thiếu gia Mã Tri Phủ Hàng Châu.
Tứ thiếu gia kia còn là người chỉ có công danh tú tài.
Thi rớt kỳ thi hội năm nay, nói là ba năm sau muốn ngóc đầu trở lại!"
Lời này vừa ra, các tiểu nương tử và thiếu phụ ngồi một bên, toàn bộ nối nhau che khăn cười.
Ngày đó, nàng ta ỷ vào mình có một vị đích tỷ Thái Tử Phi, mỗi khi tụ hội luôn thanh cao như thế, hiện giờ, cũng có ngày gả cho tú tài nơi khác!
"Còn một chuyện nữa." Tiểu nương tử kia thần thần bí bí nói tiếp, "Các vị có biết, đại nương tử Đồng gia cũng định ra việc hôn nhân!"
"Thật à, thật à?"
"Định nhà ai?"
"Đúng vậy, là nhi lang nhà ai có phúc như vậy, cưới đệ nhất mỹ nhân kinh thành?"
Đối với bến đỗ của đệ nhất mỹ nhân kinh thành, ước chừng các tiểu nương tử trong lòng đều nghĩ "Cô ta lớn lên đẹp, nếu còn gả tốt, vậy còn gì để nói", nên đều gấp không chờ nổi mà dò hỏi..