"Có thể." Quý Lục thấy vẻ lo lắng trên mặt Trần đại nhân, giải thích càng kỹ càng tỉ mỉ: "Trần đại nhân đừng lo lắng.
Người quỷ khác biệt, Thiên Đạo cai quản ba giới cực nghiêm.
Ngoại trừ bảy ngày đầu, quỷ còn có thể ở lại nhân gian nghỉ ngơi thì sau đó không thể trở lại nhân gian.
Ngoài ra, quỷ hồn không phải muốn bám vào người ai liền có thể bám vào, Trương nhị lang và Trương Thư Mẫn là cha con ruột thịt, huyết thống cực gần.
Hơn nữa, ước chừng Trương Thư Mẫn tuỳ thân mang theo vật trên người Trương nhị lang, lúc này mới làm hồn phách Trương nhị lang thuận lợi bám vào người."
Đại Lý Tự lập tức sai người lục soát trên người Trương Thư Mẫn, quả nhiên tìm được một lọn tóc trong túi gấm, phỏng chừng chính là của Trương Nguyên Hủ.
Hoá ra, bị quỷ bám người còn phải có rất nhiều điều kiện.
Nghĩ như thế, nhân gian tạm thời sẽ không bị ác quỷ đánh chiếm, vẫn rất an toàn.
Trần đại nhân tức khắc yên tâm, lại mời lục nương tử thi pháp khiến con quỷ này trình bày oan tình.
"Hiện giờ hắn chỉ có một hồn, sợ rằng dù cho định được hồn hắn, hắn cũng không nhớ được chuyện gì...!Ta chỉ có thể thử tạm một lần." Quý Vân Lưu móc một lá bùa từ trong tay áo, miệng mặc niệm hai câu chú ngữ, đạo phù liền bay về phía Trương Thư Mẫn, dán lên trán hắn.
Vì bảo toàn danh dự của lục nương tử, trong trắc điện hiện giờ chỉ có Ngọc Hành và mấy người Đại Lý Tự Khanh.
Đạo phù như vậy, Ngọc Hành sớm đã nhìn quen.
Nhưng Trần đại nhân ngoại trừ lần trước trong vụ án Tống Chi Hoạ thấy được nước bùa, đây là lần đầu tiên nhìn thấy vật thật, tức khắc tấm tắc bảo lạ.
Trương Thư Mẫn bị đạo phù dán lên, dường như toàn bộ hồn phách gặp phải dao động, ê a rên rỉ hồi lâu hệt như hát tuồng, giọng nói quả nhiên liền biến thành người than khóc "ta chết thật thảm" lúc trước.
"Trương Nguyên Hủ?" Đại Lý Tự nhân cơ hội hỏi một câu, "Ngươi chết như thế nào?"
Trương Nguyên Hủ trước đó vẫn luôn không trả lời vấn đề này, lúc này bỗng khóc thút thít: "Ta, ta bị người giết chết...!Ta chết thật thảm...! Cầu xin các ngươi cứu ta..."
Đại Lý Tự thấy quỷ này có thể cung khai thẩm vấn, dựng quan uy lên, ngồi vào bàn đã bố trí sẵn bên cạnh, gõ kinh mộc, hỏi lại: "Ngươi có nhớ rõ là người phương nào giết ngươi? Làm sao giết ngươi? Còn thi thể ngươi hiện giờ ở nơi nào?" Sợ hỏi quá nhiều, con quỷ chỉ có một hồn này không thể trả lời, Trần đại nhân còn cố ý giảm ngữ tốc.
"Quỷ" kia ngẩng đầu, "lộc cộc lộc cộc" hai cái, toàn bộ tròng mắt trắng dã hiện lên đồng tử màu đen.
Hắn ngẩng đầu nhìn một vòng, cố định trên người Quý Vân Lưu, nỗ lực mấp máy môi, "Quỷ" kia nói: "Vân Lưu...!Vân Lưu, nàng còn nhớ rõ ta không? Ta là Nguyên Hủ..."
Người này ngay cả chết rồi còn không an phận, còn muốn lại đây nhắc mãi khuê danh vị hôn thê của hắn, Thất hoàng tử vẻ mặt chán ghét, bèn kéo tay Quý Vân Lưu lui về sau mấy bước.
Quỷ kia thấy người lui về sau, lại lần nữa hu hu nghẹn ngào khóc lên.
Đại Lý Tự thấy quỷ này không khác gì đứa bé ba tuổi, trong lòng cũng thật sự phiền chán, nhưng cũng chỉ đành ôn hoà hỏi lại một lần.
"Có đạo nhân giết ta..." Khóc hồi lâu, quỷ rốt cuộc nhớ tới, "Là hai đạo nhân, bọn họ nói muốn báo thù cho sư phụ..."
"Đạo nhân kia là ai, hiện giờ ở đâu?"
Quỷ nhìn chằm chằm Quý Vân Lưu nói: "Ngươi bảo nàng đến gần chút thì ta sẽ nói cho ngươi..."
Đại Lý Tự nhìn lục nương tử.
Thất hoàng tử hừ lạnh một tiếng: "Nếu thế, Trần đại nhân không cần thay hắn lật lại bản án cũng không sao."
Quỷ vừa nghe Mục Vương ghen tuông, lại ô ô rấm rứt lần nữa, dù không có một giọt nước mắt nhưng vẫn khóc liên hồi.
"Thất gia." Quý Lục đứng sau Ngọc Hành, cũng nhìn chằm chằm Trương Thư Mẫn nửa quỷ nửa người kia, "Trương nhị lang này dường như có chút không ổn..."
"Làm sao vậy? Chỗ nào không ổn?" Thất hoàng tử chưa bao giờ gặp qua vật quỷ quái như vậy, bảo hắn nhìn một con nửa người nửa quỷ đen nhánh như than, còn có thể nhìn ra không ổn?
"Quý lục nương tử, chẳng lẽ hắn không phải Trương Nguyên Hủ?" Đại Lý Tự vừa mới từ sau bàn đứng lên, bỗng nhiên, con nửa người nửa quỷ kia tựa như biến thành một con ưng khổng lồ, mở to cái mồm như bồn máu nhào về phía Ngọc Hành.
"Cẩn thận!"
"Bảo vệ Mục Vương điện hạ!"
"Thất gia!"
Toàn bộ trắc điện vì cảnh tượng thình lình xảy ra biến thành kinh hoảng rối loạn.
Ngọc Hành lập tức đẩy Quý Vân Lưu sang một bên, nhấc chân liền đá về phía Trương Thư Mẫn đang nhào lại đây.
Quý Vân Lưu kéo lấy cánh tay Ngọc Thất nên không bị đẩy ra, ngược lại kéo hai người ngửa về sau.
Tịch Thiện từ bên trái chạy tới, Đại Lý Tự Thừa từ bên phải chạy vào, một người bảo vệ Trần Đức Dục, một người muốn kéo lấy dây thừng buộc trên người Trương Thư Mẫn.
Trương Thư Mẫn hệt như ăn mười cân thuốc tăng lực, nhanh nhẹn như ưng, thế không thể đỡ bổ nhào vào phía trước Ngọc Hành.
Ngọc Hành vốn nhấc chân muốn đá, còn chưa đá tới, Quý Vân Lưu đã kéo hai người bọn họ lùi về sau, ngã trên mặt đất.
Mắt thấy Trương Thư Mẫn há mồm máu to đánh tới, Thất hoàng tử không đánh ngược lại được, vì thế, ôm lục nương lăn vài vòng tại chỗ.
Trương Thư Mẫn vồ hụt, cũng ngã trên mặt đất.
Hắn vừa ngã, hàm răng đập lên mặt đất, "Rầm" một tiếng, mặt đất thế nhưng nứt toạc ra một cái hố.
Đại Lý Tự đứng ở một bên thấy tình cảnh này, môi run rẩy, thiếu chút nữa đã cất tiếng chửi mẹ nó.
Đã nói là quỷ chỉ có một hồn, cái gì cũng không nhớ được đâu? Vì sao bỗng nhiên biến thành ác quỷ lợi hại như vậy! Nếu bị lệ quỷ này cắn phải, chỉ sợ xương cốt toàn thân đều nát mất! Nhân gian thật nguy hiểm, có thể xin đến địa phủ tránh một chút hay không?!
Tịch Thiện và Đại Lý Tự Thừa cũng thấy lệ quỷ kia lợi hại, càng không dám đụng vào.
Mới kéo một đầu dây thừng trên mặt đất, lại thấy Trương Thư Mẫn đã bò dậy: "Khà khà khà, nhóc con quả nhiên có chút bản lĩnh, lập tức đã bị ngươi xem thấu, khiến bổn toạ còn chưa chuẩn bị tốt đâu."
"Ngươi là yêu nghiệt phương nào!" Đại Lý Tự Khanh bộc phát chính khí, như thần bám vào người, đưa tay nắm kinh đường mộc trên bàn, dùng sức ném về phía trán ác quỷ: "Không được làm càn trong Đại Lý Tự! Dù là ác quỷ cũng phải quỳ xuống nhận phạt cho bản quan!"
Đại Lý Tự Thừa tóm chặt dây thừng một bên trợn mắt há mồm, suýt nữa cắn rớt cằm.
Trần đại nhân, ngài cần bảo trọng nhiều hơn! Nếu ngài bị cắn một cái, thanh minh sang năm chúng ta chắc chắn dâng hương đốt tiền giấy cho ngài!
Đại Lý Tự Khanh đầy người chính nghĩa, không tham sống sợ chết mà ném kinh đường mộc nhưng không gây được bất cứ sự chú ý gì với lệ quỷ.
Phía sau lệ quỷ chính là đạo nhân thông hiểu đạo pháp, đạo nhân không được giết hại người thường, càng không được giết hại mệnh quan triều đình.
Vì tránh trời phạt, lệ quỷ cũng không để ý tới những người khác trong phòng.
Hắn nhìn chằm chằm Quý Vân Lưu đã đứng lên, âm trầm nói: "Nhóc con, hãy xưng tên ra, để bổn toạ coi một chút, ngươi rốt cuộc là ai?"
Tay phải Quý Vân Lưu cầm lấy một lá đạo phù, kéo Ngọc Hành ra phía sau: "Yêu nghiệt, ngươi cũng xưng tên đi, để bổn tiên nhìn một cái xem, ngươi có tư cách biết được tên bổn tiên hay không!"
"Ha ha, khẩu khí cuồng vọng như vậy lại chỉ lấy ra Trấn Hồn Phù? Chỉ lấy phù này đối phó bổn toạ là không được đâu!" Trương Thư Mẫn đầy miệng máu, hít vào một hơi.
Hơi thở kia làm thân thể hắn nháy mắt tăng trưởng: "Nếu không nói lời vô nghĩa, vậy chúng ta liền xem bản lĩnh thật đi!".