Không xuống 75kg không đổi tên: Tô Liệu, cậu không làm người tốt được à?
Không xuống 75kg không đổi tên: [cười tiếng heo.gif]
Vương Bằng Bồng chính thống cũng đang ngồi cạnh Du Vũ bật cười khằng khặc.
Một chữ thiền: Cho nên vấn đề là, tớ có một người bạn muốn biết cách đăng nhập vào trang web đó của anh Vũ á, tớ cũng muốn học Python.
Bé thỏ đường dữ lắm á: ?? Mí người say hết rồi hả
Đạo đức nhà giáo: Tớ hơi lo lắng, đoạn chat này sẽ bị lộ ra
Đạo đức nhà giáo: Nhưng mà tớ thích, nói nhiều chút cũng được [chó tha hoa hồng]
Du Vũ hận không thể biến mất tại chỗ: "..." Cứu mạng hiện tại rời nhóm có phải đã quá muộn rồi không?
Nước da của Du Vũ vốn đã sẫm màu hơn do tiếp xúc nhiều ánh nắng mặt trời, không dễ dàng bị ửng đỏ.
Nhưng ngay cả màu da đặc trưng của bé cá voi sát thủ cũng không thể ngăn nổi cơn nóng làn từ má xuống tận cổ.
Du Vũ sinh ra trong gió xuân, lớn lên dưới lá cờ đỏ, ngoài việc không quá ham học ra thì cậu là một học sinh ba tốt thời đại mới, sự hiểu biết về một số lĩnh vực chỉ dừng lại ở trường lớp và những trò đùa dai của tụi nam sinh.
Khi Tô Liệu chạy ra khỏi khuôn viên trường, anh lập tức nhìn thấy bé Du "phơi nắng đỏ cả người" và Vương mập mạp cười đến sắp hôn mê bên cạnh: "Tô Liệu, không hổ là cậu ha ha ha ha ——"
Tô Liệu cố nén cười khiến cơ má giật giật: "Xin lỗi."
Du Vũ liếc nhìn Mao Khải Kiệt phía sau, tức thì cảm giác mình không thể ở đây lâu hơn một phút nào nữa.
Không chừng đến lúc ăn tối, nhân vật chính không phải đồ ăn, Du Vũ cảm thấy ngột ngạt bèn xoay người rời đi: "Tôi không đi ăn đâu."
Tô Liệu liền vội vàng đuổi theo: "Hả, tôi bao mà!"
Du Vũ bắt đầu co giò bỏ chạy, hại Tô Liệu đuổi theo cậu cả một quãng đường, cuối cùng cũng tóm được người ở một khúc cua ngoài trường học, Du Vũ gỡ tay anh ra: "Tên khốn nạn ——"
"Xuỵt ——" Tô Liệu để một tay lên môi, một tay đè Du Vũ lên tường, đầu hơi nghiêng về phía trước, khẽ bật cười, "Chuyện này cũng đâu phải do tôi hoàn toàn đâu nào? Tôi —— dù gì cũng không thể để xem thứ đó với cậu ở nhà mình ——" anh dừng lại một chút, xấu hổ kéo khóe miệng: "Nếu không phải thì tôi đã không bịa một cái cớ."
Du Vũ im lặng, chỉ ủy khuất nhìn anh, đôi mắt trong veo sáng ngời, gò má ửng hồng.
Tô Liệu sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến, cậu bạn nhìn như thiếu ngủ cả ngày và luôn lạnh lùng này lại có phản ứng như thế.
"Trời, cậu đừng nhìn tôi như vậy mà." Tô Liệu dùng sức nín cười đến mức bờ vai có chút run rẩy.
Anh không nhịn được nhấc ngón trỏ nhẹ nhàng xoa mặt Du Vũ: "Sao cưng thẹn thùng thế, khiến anh có cảm giác áy náy quá."
Du Vũ: "..."
"Đi nhá, đi ăn cơm." Tô Liệu kéo tay cậu, lôi cậu vào lại trong trường, "Để tôi cấm bọn họ không được nói nữa."
Tô Liệu nói được làm được, quả thật suốt bữa ăn không có ai nhắc lại chuyện này.
Nhưng giống như mở một cánh cửa vào thế giới bí mật của người lớn.
Du Vũ phát hiện nó chỉ có một chiều, một khi đã mở ra thì không thể đóng lại được nữa —— trong lòng dường như luôn có thứ gì đó đang khuấy động, như cỏ đuôi chó thỉnh thoảng cồn cào trong lòng.
Du Vũ ngoài miệng thì hùng hổ, nhưng giữa đêm khuya thanh vắng, cậu vẫn không khỏi tò mò mà mở trình duyệt trên điện thoại, nhập địa chỉ trang mạng đấy, ngay tức khắc hiện lên một giao diện không thể truy cập trên màn hình.
Lúc này Du Vũ mới nhớ lại Tô Liệu hình như có nhắc đến chuyện vượt tường lửa.
Đệt.
Cậu vẫn cứ băn khoăn rốt cuộc Tô Liệu sẽ lén lút xem cái gì?
Nghĩ đến những hình ảnh kia, Du Vũ cảm thấy mặt mình có chút nóng lên, tắt điện thoại, ôm lấy gấu bông cá voi trên giường nhỏ, có chút ủy khuất: "Tao cảm thấy mình không còn là một cá voi sát thủ thuần khiết nữa rồi."
Gấu bông cá voi sát thủ toét miệng cười, đôi mắt đen lóng lánh nhìn cậu.
"Tốt lắm, mày vẫn là cá voi sát thủ thuần khiết." Du Vũ ôm cá voi sát thủ nằm nghiêng người, vùi mặt vào mớ lông bụng mềm mại của nó.
*
Cuối tháng 6, ngày cuối cùng của học sinh lớp 10 ở trường.
Du Vũ đến gặp Diệp Tĩnh để nhận kết quả học tập, khi đang từ phòng giao viên bước ra thì bắt gặp một người đàn ông luống tuổi —— ông ta thấp hơn Du Vũ một chút, vai rộng, vào một ngày nóng nực như vậy nhưng ông ta vẫn mặc một chiếc sơ mi kaki có khuy ở cổ, quần tây dài không có nếp nhăn, đôi giày da bóng loáng, trong tay cầm một tập văn kiện đen.
Không hiểu sao Du Vũ lại nghĩ người này có chút quen mắt, không khỏi liếc mắt nhìn đôi lần.
Hai người lướt qua nhau trước cửa phòng làm việc, rất nhanh sau lưng truyền đến giọng nói ngạc nhiên của cô Diệp: "A, ba Tô Liệu, thật là hiếm thấy, anh lại về ——"
Du Vũ nhất thời bừng tỉnh —— chẳng trách, dáng người và các đường nét trên khuôn mặt đó gần như được tạc giống y Tô Liệu, nhưng cậu không nhận ra ngay từ đầu là vì khí chất của ông có chút đáng đáng sợ, ngũ quan trên khuôn mặt thon dài, lạnh lùng và nghiêm nghị, không có năng lượng tươi sáng và tinh thần thiếu niên như Tô Liệu.
Khá lắm, người ba luôn vắng mặt của Tô Liệu cuối cùng cũng đến trường gặp giáo viên, bù đắp "KPI họp phụ huynh".
Du Vũ trốn ở một góc, lặng lẽ thò đầu ra nhìn lần nữa.
Ba Tô Liệu bắt tay với cô Diệp, nghiêm túc thảo luận về biểu hiện dạo gần đây của anh.
Học sinh ra vào Tòa giáo viên đều là đến nhận thành tích và tổng kết trực tiếp với giáo viên chủ nhiệm.
Khi xuống lầu, Du Vũ nhìn thấy Tô Liệu đứng đấy, lưng đeo cặp sách dựa vào cửa, chân trái cong lên, mũi chân chạm vào tường, hai tay đút túi quần, chắc là đang chờ ba.
Tô Liệu lười biếng gọi cậu lại: "Buổi trưa đi ăn cơm nhé?"
"Được," Du Vũ gật đầu, nghĩ đến chuyện Tô Liệu có lẽ sẽ đến lớp thi đua, trong lòng đột nhiên có chút không nỡ, "Tôi ghé hồ bơi dọn tủ đựng đồ một chuyến, cô Trương nói muốn tổng vệ sinh trong kì nghỉ hè."
Tô Liệu lơ đễnh gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ văn phòng trên lầu: "Cậu dọn xong thì tới tìm tôi, mà nếu tôi xong việc trước thì qua chỗ cậu."
Du Vũ phất tay, nhanh nhẹn chạy đi.
Du Vũ dọn dẹp xong xuôi vẫn chưa thấy Tô Liệu đâu bèn chuẩn bị quay lại tìm.
Lúc đi ngang qua tòa thí nghiệm, cậu nghe thấy loáng thoáng tiếng Tô Liệu cãi nhau với ba trong vườn hoa nhỏ dưới lầu.
"Tại sao con vẫn còn tập bơi?"
Giọng nói Tô Liệu vô cùng thiếu kiên nhẫn: "Không phải con đã giảm lịch trình một nửa rồi sao? Chỉ thứ ba, thứ năm, còn lại hai tư sáu và cuối tuần không tập."
Tô Kiến Quân nâng giọng: "Con tự cân nhắc xem bơi lội có lợi ích gì? Còn thời gian lớp 11 lên 12, bỏ 24 tháng học tập có thể làm được những gì?"
"Con rèn luyện thân thể không được sao?"
"Không phải trường nào cũng có dạy thể dục và chạy bộ mùa đông ư?"
Tô Liêu suýt chút nữa trợn mắt lên trời: “Đó cũng gọi là thể thao sao?” Anh vươn tay khẽ đẩy ba mình ra xa: "Ba bay từ Mỹ xa xôi đến trường, chỉ để nói với con chuyện này?"
"Con là một học sinh! Không nói việc học với con thì nói cái gì?" Tô Kiến Quân vỗ tập kết quả vào ngực Tô Liệu, "Con cho rằng ba không biết con như thế nào sao? Ngày thường không chịu nắm chắc việc học, muốn lười biếng thì lười biếng, ỷ vào nền tảng tốt cộng với chút khôn vặt, giở trò đoán đề từ bài thi trước rồi cứ thế ỷ y nước đến chân mới nhảy.
Tô Liệu, thi đại học con cũng định chơi trò này hay sao?"
Tô Liệu: "..."
Du Vũ tiến không được, lui cũng không xong, liền nghiêng người nép vào cửa tòa lầu thí nghiệm.
Cậu thầm nghĩ, làm học thần cũng không dễ dàng, yêu cầu của người nhà dĩ nhiên lại quá quắt đến vậy.
Nếu cậu có thể lọt top 30, à không, chỉ cần lọt top 300 trong kì thi thôi, chỉ sợ mẹ cậu sẽ cảm động đến mức lệ rơi đầy mặt, ngay lập tức trở về Hoa Khê thắp hương trước mộ ba.
Chậc, quả là chênh lệch giữa người và người.
"Cô Diệp vừa rồi đã nói với ba rồi, kì thi cuối kì lần này con rớt khỏi 30 hạng đầu, chỉ đạt giải nhì cuộc thi cấp tỉnh, điểm tổng không được coi là cao trong lớp thi đua." Tô Kiến Quân dừng một chút, "Sau khi tập huấn mùa hè kết thúc, sẽ có một lần thi thử, bảng xếp hạng đó cũng sẽ được tính vào kết quả tuyển chọn của lớp thi đua."
Ông vừa nói vừa nặn mi tâm, một tay đặt ở trên eo, cảm thấy rất đau đầu: "Ba nói thật, Tô Liệu con phải chú ý hơn, nếu mùa hè này không cố gắng, không chừng cuối cùng sẽ bị lớp thi đua đào thải."
"Lại nói đến giải nhì vật lý cấp tỉnh, con thử cầm lấy giải nhì đó —— sau này đến Thanh Bắc ai mà không có giải nhì chứ! Thật mất mặt khi nói con là con trai ba."
Câu nói cuối cùng ấy hoàn toàn kích thích Tô Liệu, anh quăng ngược bảng điểm vào người ba mình: "Khó khăn lắm mới về nước nhưng không nói được gì tốt đẹp!"
"Ba không thể hỏi con sống có tốt không? Học ở Nhị Trung có vui vẻ không sao?"
"Ba không thể hỏi con bơi lội thế nào rồi? Ba không thể hỏi con về giải đấu toàn quốc sao?" Tô Liệu gầm lên, xen lẫn chút nức nở.
Anh luôn muốn nói với ba rằng cuối cùng anh đã giành được huy chương vàng 200m tự do mà mình ao ước khi còn nhỏ, nhưng ba anh chưa bao giờ hỏi đến, anh đành kìm nén không mở miệng.
truyen bjyx
"Ba không thể ——" Giọng anh run run, "Ba không thể —— "
Cảm thấy kiêu ngạo vì con, dù chỉ một lần sao?
Rốt cuộc câu này vẫn không thể nói ra, trước khi nước mắt không khống chế được mà rơi xuống, Tô Liệu cúi đầu, lau mặt, xoay người chạy đi.
"Khoan —— lâu rồi không gặp sao tính khí lại lớn như vậy?" Tô Kiến Quân ở phía sau hô lên, "Đứa nhỏ này, ba biết con giành được huy chương vàng bơi lội rồi, buổi tối về nhà dì nhỏ ăn cơm, có nghe không, chậc —— con chạy đi đâu?!"
Tô Liệu chạy ra ngoài, đụng phải Du Vũ đang trốn sau tòa thí nghiệm.
Du Vũ một phát bắt được bả vai anh, đẩy anh lên trên cầu thang của tòa nhà thí nghiệm.
Không lâu sau ba Tô cũng chạy đến, đứng ngay ngã rẽ nhìn đông nhìn tây.
Du Vũ vô tình chạm phải ánh mắt của ông trên không trung, bèn đưa tay chỉ về hướng cổng trường: "Vừa nãy có một nam sinh chạy qua phía đó."
Ba Tô không nghi ngờ gì, gật đầu nói một tiếng cám ơn rồi lập tức quay người đuổi theo về phía cổng.
Du Vũ chờ ông đi xa, mới quay người đi vào lầu thí nghiệm.
Tô Liệu đang đứng trước cửa sổ của cầu thang chữ "Z" tầng ba, nhìn chằm chằm bóng lưng của ba càng lúc càng xa, hốc mắt đỏ hoe, lồng ngực phập phồng bất định.
Du Vũ vỗ bả vai anh, an ủi: "Bạn học, trước hết cậu bình tĩnh lại đã."
Tô Liệu tiếp tục đi lên lầu.
Thật ra anh cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ chầm không mục đích mà đi về phía trước, tất cả phòng thí nghiệm đều bị khóa, anh nương theo cầu thang đi thẳng lên đài thiên văn.
Tô Liệu đưa mắt nhìn mớ ước nguyện viết bằng mực đỏ loạn xạ trên tường, giống như huyết thư —— "Người ở Nhị Trung nhưng không thuộc về Nhị Trung", chẳng may hai chữ "không thuộc" bị ai đó viết thêm vài nét, biến thành "quyển tử*" —— không nhịn được liền nín khóc mỉm cười.
(*) Raw là 卷死, QT để quyển tử.
Là một danh từ bắt nguồn từ khuôn viên trường đại học.
Có nghĩa là khi xác suất của kết quả (ví dụ: công ty tuyển được 1 người) không đổi, nếu ai đó âm thầm làm việc chăm chỉ, chắc chắn sẽ gây áp lực cho người khác, khiến mọi người bắt đầu cạnh tranh lẫn nhau, cuối cùng hình thành mối quan hệ cạnh tranh (baidu).
Vì không biết nên thay thế bằng từ gì nên mình sẽ giữ "quyển tử" theo QT, nếu tìm hiểu được thêm thì mình thay vào sau he
Từ đài thiên văn nhìn ra, trên nóc tòa lầu thí nghiệm có một sân thượng được phủ xanh.
Hàng rào sắt dẫn lên sân thượng chỉ cao ngang thắt lưng người đã khóa kĩ, Tô Liệu chống tay đẩy nhẹ một cái, lộn ra ngoài.
Khoảng sân thượng xanh mướt bị cái nắng thiêu đốt, gió thổi lồng lộng, bao trùm lên cái nóng ẩm đặc trưng của tháng sáu ở Ninh Cảng, không khiến người ta cảm thấy mát mẻ chút nào, Tô Liệu tìm một chỗ có bóng râm dưới hàng cây, ôm gối ngồi xuống.
Du Vũ cũng không biết mình nên nói gì, mặt trời hôm nay quá chói mắt, cậu nheo mắt lại, ngồi xuống cạnh đối phương.
Một lúc sau, điện thoại Tô Liệu bắt đầu đổ chuông liên tục, hiển nhiên là ba anh gọi đến.
Tô Liệu trực tiếp từ chối cuộc gọi, nhấn nút tắt âm, khàn giọng nói: "Tôi không muốn về nhà dì ăn tối với họ."
Du Vũ chỉ hướng căn hộ kế bên Nhị Trung của anh: "Về nhà cậu nhé?"
Tô Liệu hơi liếc nhìn cậu, hơn nửa khuôn mặt vùi vào khuỷu tay của mình, yên lặng lắc đầu.
Vừa nghĩ đến chuyện căn hộ là do ba thuê, thẻ tín dụng là do ba thanh toán, anh lập tức cảm thấy vô cùng đau lòng.
Du Vũ nhanh chóng suy nghĩ một chập, đột nhiên nảy ra một nghĩ: "Vậy cậu có muốn đi Hoa Khê với tôi không?"
Tô Liệu đột ngột ngẩng đầu, đáy mắt tràn đầy nghi hoặc.
Suy nghĩ về nhà giống như mặt trời rọi lên hướng dương, khiến Du Vũ trở nên hào hứng: "Không phải học bổ trợ lớp thi đua ngày 1 tháng 7 mới bắt đầu à? Vừa lúc mấy hôm nay lão Diêm không quản tôi, đợt huấn luyện kế tiếp là sau khi Thế vận hội kết thúc.
Dạo này tôi cũng không bận thi đấu, vốn muốn tranh thủ về một chuyến."
Tô Liệu vẫn rất mờ mịt: "...Khi nào đi?"
"Nếu cậu đã không muốn về nhà, " Đôi mắt Du Vũ đảo một vòng, "Bây giờ đi luôn!"
Tô Liệu sửng sốt.
Xét theo chủ quan, anh thật sự không muốn về nhà, huống chi còn phải cùng ba và dì nhỏ ăn tối.
Nhưng Tô Liệu là một người rất có kế hoạch.
Mỗi lần đi du lịch, anh đều lên lịch từ trước, từ phương tiện đi lại, chỗ ở cho đến địa điểm kinh điển, thậm chí còn quan tâm bối cảnh lịch sử danh lam thắng cảnh và di tích lịch sử để làm bài tập.
Một khi thoát ly kế hoạch, Tô Liệu giống như mất đi cảm giác an toàn.
Chẳng hạn như lúc này, nếu đến Hoa Khê, vẫn còn rất nhiều vấn đề họ phải bàn bạc cụ thể.
Bọn họ nghỉ ngơi ở đâu? Muốn làm gì khi đến nơi? Đi chơi trong bao lâu? Kinh phí dự trù là bao nhiêu?
Nhưng Du Vũ dường như nhất thời hứng khởi, đã bắt đầu kiểm tra tuyến xe buýt trên điện thoại, nói xế chiều hôm nay vẫn còn vé đi Hoa Khê, cậu muốn đi thì tôi sẽ mua phiếu ngay.
"Không thiếu tuyến xe buýt đi Hoa Khê, nhưng ở Hoa Khê thôi thì không có gì thú vị, chúng ta đi đảo Vọng Tiên đi.
Cả hành trình mất hơn ba tiếng, nên trễ nhất bốn giờ phải xuất phát, không là không đuổi kịp xe buýt."
Tô Liệu nhất thời xoắn xuýt: "Nói đi là đi sao?"
"Đúng thế," Du Vũ phủi mông đứng lên, "Nói đi là đi!"
Tô Liệu ngẩng đầu nhìn, góc độ Du Vũ đứng vừa vặn khuất sáng, phía sau vạn trượng trời quang.
Mặt trời giữa trưa vẽ nên một vòng ánh sáng vàng ấm áp quanh người cậu, cậu nhe hàm răng trắng bóng, cười như không hề có ưu phiền hay lo lắng, đưa tay về phía anh.
Đó là nụ cười Tô Liệu thích nhất —— giống như cách Du Vũ nhảy xuống biển vào tháng hai đầy gió lạnh.
Anh thích sức sống mãnh liệt trong nụ cười đó, và...!tự do.
Sự tự do mà anh khao khát, nhưng dường như chưa bao giờ có được.
Đầu óc Tô Liệu như nhũn ra, vươn tay để Du Vũ kéo anh dậy: "Được, đi thì đi!".