"Sao lại chênh nhau nhiều như thế này?" Diêm Chính đọc kết quả cũng thấy khó hiểu, "Bình thường em không thở đều hai bên sao?"
Du Vũ mô phỏng động tác quạt nước trong không trung, trầm tư.
Đại khái là bởi vì trước đây bả vai trái và thắt lưng đau nhức, nên gần đây cậu hô hấp bên phải thường xuyên hơn, hơn nữa ngày thường khi tập thể lực động tác bên trái không chuẩn bằng bên phải.
Chọn cách "thuận tiện hơn" đã trở thành bản năng, nhưng lâu dần nửa thân phải ngày một linh hoạt, còn bên trái lại trở nên cứng nhắc.
Diêm Chính lập tức sắp xếp một chuyên gia xương khớp trong đội khám vai trái cho Du Vũ, xác nhận không có chấn thương vật lý mới bắt đầu sửa đổi kế hoạch luyện tập.
"Sắp tới giảm cường độ tập dưới nước, chúng ta lo chuyện thăng bằng trước.
Tất cả các bài tập trên cạn đổi sang bên trái, sau đó kết hợp bài tập khắc phục vào huấn luyện hàng ngày.
Mục tiêu tạm thời là tăng cường sự ổn định của khớp vai trái, điều chỉnh độ lệch linh hoạt của hai bên và ngăn ngừa nguy cơ chấn thương trong tương lai."
Du Vũ khẽ xoay vai trái, có chút bất đắc dĩ: "Đau cũng phải tập ạ?"
"Còn tùy vào đau theo kiểu nào." Diêm Chính đáp, "Nếu là tổn thương vật lí thì em phải nghỉ ngơi một quãng thời gian dài.
Nhưng nếu chỉ là vấn đề về căng mỏi cơ, em càng không cử động chúng, cơ bắp căng thẳng sẽ không được giải phóng và không thể phục hồi, khớp sẽ càng cứng và đau hơn."
Diêm Chính đưa tay vỗ vào lưng trái của Du Vũ: "Chỗ này của em bị căng cơ nên phạm vi xoay vai khi bơi tự do nhỏ lại.
Nếu phạm vi xoay vai nhỏ rất dễ dẫn đến trật khớp, để lâu còn dễ chấn thương vai."
"Em có thể tạm ngưng cường độ và tiến độ tập luyện, nhưng nhất định phải ưu tiên việc khai phóng sự linh hoạt ở vai trái."
Du Vũ nhìn ông nửa hiểu nửa mê, mơ hồ nhận ra môn giáo dục thể chất cũng có thể thuộc phạm trù triết học.
Diêm Chính có rất nhiều học viên chuyên nghiệp dưới trướng, không thể lúc nào cũng để mắt đến một tuyển thủ nghiệp dư như Du Vũ, ông nhét thời khóa biểu vào tay Du Vũ: "Trước buổi tập ở trường vào tuần sau, để Tô Liệu đưa em đến khoa huấn luyện chỉnh hình trước, rồi mới được xuống nước, tập phục hồi trí nhớ cơ bắp.
Thầy đã tự mình dạy cho Tô Liệu, có khi còn giải thích một số nguyên tắc tốt hơn cả thầy."
"Em tự thử ở trường trước nhé, tuần sau thầy lại kiểm tra."
*
Diêm Chính đã đánh tiếng với Trương Diễm Minh.
Trong buổi tập ở trường vào cuối buổi chiều, Tô Liệu ôm bảng kế hoạch của Diêm Chính, hào hứng dẫn Du Vũ đến phòng phục hồi chức năng.
Kế hoạch phục hồi chức năng của Diêm Chính gồm bốn phần: giải phóng cơ bắp, kéo giãn ở trạng thái tĩnh, kích hoạt tăng cường phân tách và huấn luyện tích hợp quan sát động thái*.
[1]
(*) Từ điển tiếng Việt của Viện Ngôn ngữ học (in lần thứ chín - 2003) định nghĩa "động thái" là "biểu hiện biến đổi của một tính trạng theo thời gian, theo sự phát triển"
"Nếu cơ bắp không được thư giãn, chúng sẽ hình thành ký ức căng thẳng.
Lần sau khi cậu luyện tập, phần căng thẳng ấy sẽ tiếp tục được tác động trước, khiến chúng hoạt động nhiều hơn và thậm chí căng thẳng hơn, đi vào một vòng luẩn quẩn.
Vì thế bước đầu tiên để điều chỉnh chính là thả lỏng tất cả các cơ đang hoạt động quá độ."
Sau khi Du Vũ mát xa thư giãn toàn bộ sống lưng và ngực bằng con lăn xốp, cậu tiếp tục thực hiện động tác kéo giãn tĩnh cho vùng ngực và lưng trong 20 phút.
"Ngay khi tất cả các cơ được thư giãn, chúng ta phải kích thích lại các cơ cần thiết nhưng hoạt động kém -- chẳng hạn như cơ hình thang giữa và dưới, cơ hình thoi và cơ chóp xoay vai."
Phụ trọng tăng cường kích thích cơ bắp không nặng, Du Vũ hoàn thành bước này tương đối thuận lợi.
Tô Liệu ôm đến một quả bóng Thụy Sĩ: "Điều cuối cùng là củng cố trí nhớ cơ bắp bằng bài tập phối hợp toàn thân."
Du Vũ cảm thấy Diêm Chính rất giỏi trong việc "hành hạ" người khác.
Có nhiều lúc, động tác mà ông yêu cầu rất đơn giản, nhưng ông lại cố ý thêm thắt một số "điều kiện" khiến chúng như thể khiến người tập đau chết đi sống lại.
Chẳng hạn như động tác chống đẩy bình thường hay chống đẩy một tay vốn không làm khó Du Vũ.
Nhưng khi điểm chống đẩy từ mặt phẳng đổi sang một quả bóng Thụy Sĩ, Du Vũ bắt đầu...!
Xiêu vẹo loạng choạng, cả người và bóng run rẩy ngã sấp xuống sàn, mặt trực tiếp đập lên nệm, còn quả bóng Thụy Sĩ lại nảy đi rất xa.
Cảm giác không thể kiểm soát thăng bằng của cơ thể dù đã cố gắng hết sức, giống như cơn đau răng âm ỉ không thể diễn tả, vô cùng khó chịu.
Lần đầu Du Vũ phát hiện ra khớp vai mình quả thực không hề ổn.
Sau khi thử lại nhiều lần, Du Vũ vẫn không nắm được trọng điểm, Tô Liệu quyết định: "Vậy để tôi đổi sang thứ đơn giản hơn, dây kháng lực*."
Tô Liệu giúp cậu điều chỉnh mức độ của đai, đeo ở vị trí dưới đầu gối.
"Rồi, hai tay chụm lại, plank."
"Khớp vai xoay từ trong ra ngoài, đúng vậy."
"Được rồi, chuyển sang chống đẩy bằng tay trái thử xem."
Dây kháng lực cũng giống như quả bóng Thụy Sĩ, không có điểm tựa cố định, nếu người tập không vững sẽ rất dễ bị xê dịch, nhưng dây tập vẫn đơn giản hơn quả bóng, Du Vũ hơi lảo đảo, liên tiếp thực hiện vài lần chống đẩy một tay, không tự chủ được ngã khụy xuống, quỳ một gối trên mặt đất: "Đệt, động tác này biến thái quá đi mất!"
"Cậu đưng đưa như thế là do khớp vai không ổn định! Tập trung kẹp chặt ở chỗ này." Tô Liệu vỗ xương bả vai Du Vũ, "Lực đẩy cơ ngực của cậu hẳn vẫn đủ.
Mười lăm cái, xong mười lăm cái này thì đổi."
Du Vũ đã thử nhiều lần, nhưng không lần nào thực hiện được ba cái trở lên.
Tô Liệu ngồi xuống trước mặt Du Vũ, nở nụ cười gian.
Anh nhúc nhích hai lần, đè sát người Du Vũ, xòe lòng bàn tay đặt dưới ngực cậu: "Chừng này, tiếp tục, ngực sát tay tôi mới đạt tiêu chuẩn nhé."
Hai nam sinh cao ngang ngửa nhau, nếu như Du Vũ không nhịn được mà ngã xuống, cậu sẽ trực tiếp đập mặt mình vào người Tô Liệu.
Cậu đờ đẫn nhìn Tô Liệu, ân cần khuyên nhủ: "...Cậu không cần phải hi sinh bản thân như vậy đâu."
"Vậy nên cậu tốt nhất nên tập trung vào." Khóe miệng Tô Liệu cong lên ám muội, duỗi tay vỗ vỗ má Du Vũ, dùng âm lượng chỉ có mình anh nghe rõ nói: "Nụ hôn đầu của tôi vẫn còn đây này."
Du Vũ: "..."
"Nào, một lần mười lăm cái.
Một."
Trong lòng cậu biết rõ -- nếu nhỡ không cẩn thận ngã xuống, dù không đến nỗi "môi chạm môi", nhưng với cái tính ghẹo gan của Tô Liệu, cậu ta chắc chắn sẽ chế giễu cậu "không đủ bền", hoặc "nóng lòng muốn lao vào vòng tay của cậu ta".
Du Vũ cắn răng, lòng nói dù thế nào cũng phải kiên trì được mười lăm cái.
Tô Liệu lười biếng đếm số: "Hai."
"Ba."
...!
Đây là lần phát huy tốt nhất của Du Vũ từ nãy đến giờ, Tô Liệu đã đếm đến "mười".
Nhưng anh có thể nhìn thấy tay trái Du Vũ run rấy điên cuồng, mạch máu trên cổ nổi lên và mồ hôi nhỏ xuống như thác chảy, có lẽ đối phương thật sự đã đến cực hạn.
Thế nhưng Tô Liệu cũng không bị lay động, tiếp tục đếm: "Năm cái cuối cùng.
Nhanh hơn.
Năm -- "
"Cậu đừng nín thở, tiếp tục duy trì thở nhịp nhàng."
Khi Du Vũ nín thở, dường như cậu còn có thể tích chút sức cho mình, nhưng ngay khi vừa thở ra, năng lượng cũng được giải phóng, phần cơ thể bên trái của cậu hoàn toàn không còn chút lực nào -- Lúc đó, đầu óc của Du Vũ trống rỗng -- trước mắt cậu là hàng mi rõ nét, sống mũi thẳng tắp và đường môi đẹp đẽ của Tô Liệu; mồ hôi từ trên cổ chảy xuống, bên tai truyền đến tiếng gió khi ngã xuống, tiếng tim đập xông vào mãng nhĩ đinh tai nhức óc, như tiếng trống ai oán trước cung điện* --
(*) Là cái trống kêu oan hồi xưa, mọi người có thể search gg để biết thêm nhe
Cùng lúc đó, trong đầu Du Vũ chợt vang lên câu nói: Nụ hôn đầu của tôi vẫn còn đây này.
Nhưng sự ngã gục của cơ thể không xảy ra như dự đoán.
Một tay Tô Liệu đỡ vai phải Du Vũ giúp cậu giữ thăng bằng, tay còn lại đặt nhẹ lên cơ vai trái, nhắc cậu siết chặt khớp vai.
Đồng tử Du Vũ hơi giãn ra, trong tầm mắt của cậu, sự giễu cợt trong mắt Tô Liệu đã biến mất mà thay bằng vẻ mặt nghiêm túc và tập trung.
Tô Liệu hơi dừng lại: "Hãy coi cơ thể cậu như một con dao."
"Chỉ có không ngừng thăm dò khả năng chịu đựng cực hạn --" anh chậm rãi cong khuỷu tay, đỡ Du Vũ nằm sấp xuống, sau đó dùng sức đẩy cậu lên, "Tôi dao*, sau đó lại nung đến cực hạn."
(*) Tôi dao hay tôi lưỡi là phương pháp nung nóng thép lên cao quá nhiệt độ tới hạn để làm xuất hiện tổ chức Austenit giữ nhiệt.
Rồi làm nguội nhanh thích hợp để austenit chuyển thành mactenxit hay các tổ chức không ổn định khác với độ cứng cao.
"Nhiều lần tôi vào nước lạnh mới có thể trở nên cứng rắn hơn." Tô Liệu hỗ trợ đẩy thêm một cái nữa.
Du Vũ khẽ mở hai mắt, nắm chặt dây kháng lực.
Mồ hôi lấm tấm trên trán, rơi thẳng lên người Tô Liệu.
"Hóp bụng, đừng buông eo, gom lại một chỗ."
Trên thực tế, năm cái cuối cùng Du Vũ không cần quá cố gắng, hầu hết đều nhờ Tô Liệu "nâng đỡ" giúp cậu.
Thực hiện xong mười lăm cái, Du Vũ thở phào nhẹ nhõm, hai chân duỗi ra quỳ trên mặt đất, Tô Liệu cũng chống tay nhổm dậy, vừa định trêu chọc Du Vũ một chút, cửa phòng huấn luyện thể chất bỗng bị đẩy ra.
Vương Bằng Bồng mới vừa hoàn thành 40 phút tập hiếu khí trong nhà thi đấu, định bụng quay về tập kị khí.
Không ngờ vừa mở cửa ra, từ góc độ của cậu ta, Du Vũ như đang bò trên eo Tô Liệu, mặc một chiếu áo thể thao không tay xộc xệch.
Còn Tô Liệu chống một tay lên mặt đất, hơi ngửa ra đằng sau, một tay khoác lên vai Du Vũ, cười đầy ẩn ý.
Vương Bằng Bồng ngây ngốc nhìn họ: "...Hai cậu đang vận động bí mật gì mà tớ không biết à?"
Du Vũ: "..."
Tô Liệu nghiêng đầu, thẳng thắn mở miệng: "...Đúng, cậu muốn tham gia không? Ba chúng ta vận động chung."
Du Vũ: "Tô Liệu con mẹ nó cậu -- "
Cậu còn chưa mắng xong, Vương Bằng Bồng chợt đóng cửa "ầm" một tiếng: "Quấy rầy rồi!"
"Chậc." Tô Liệu quay đầu, dương dương tự đắc nở nụ cười, "Tôi làm sao? Tôi chỉ nói ba chúng ta vận động chung thôi mà? Thôi, đổi sang bên phải đi, làm xong là có thể xuống nước."
Du Vũ: "..."
*
Du Vũ không thích huấn luyện phục hồi.
Nó vừa không tự do như thời gian tập hiếu khí, cũng không có sự nhức nhối nhưng sảng khoái như khi sức mạnh bộc phát, chỉ mang lại cảm giác khó chịu -- giống như khi tập luyện cô đơn một mình.
Những lúc xuống nước, cậu không thể bơi tốt khi nghĩ đến tình trạng vai trái của mình.
Màn đêm thăm thẳm.
Du Vũ nằm trên giường, ôm cá voi sát thủ lớn trong tay, xuất thần nhìn trần nhà.
Một chiếc ô tô chạy qua dưới lầu, ánh đèn pha sáng chói chiếu vào trần nhà từ khe hở trên rèm cửa, hình ảnh trong mắt Du Vũ thay đổi.
Không hiểu tại sao, Du Vũ đột nhiên nhớ tới những gì Tô Liệu đã nói --
"Nụ hôn đầu của tôi vẫn còn đó."
Du Vũ đối với khái niệm "Nụ hôn đầu" rất xa lạ, nhưng ba chữ này lại ngoài ý muốn khơi dạy lòng hiếu kì trong cậu.
Nụ hôn cậu là như thế nào? Có cảm giác gì?
Cậu theo bản năng liếm môi một cái.
Những cảm xúc thầm kín tùy tiện nảy sinh trong đêm tối.
Du Vũ đột nhiên nhận ra có một khoảnh khắc trong hôm nay, cậu muốn "lành làm gáo, vỡ làm muôi*" ngã thẳng vào mặt Tô Liệu -- xuất phát từ cảm xúc phức tạp xen lẫn tò mò, giận hờn và khiêu khích.
(*) Bất cần đời, mặc kệ tất cả
Rốt cuộc nụ hôn đầu có cảm giác gì?
Du Vũ nghĩ đến quán ăn vặt hot nhất trước cổng trường Nhị Trung.
Ngoài bánh kếp, trà sữa, xúc xích, cửa hàng còn bán kẹo hồ lô, gần đây có thêm loại dâu tây lớn ngâm trong nước đường.
Mỗi lần Du Vũ đi ngang qua quả dâu tây lớn đó, cậu đều dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn nó, nhưng cậu chưa bao giờ sẵn lòng bỏ tiền ra mua nó -- tất nhiên, hàm lượng đường cao cũng là một trong số những lí do.
Nhưng không hiểu sao, cậu lại cảm thấy nụ hôn đầu tiên có mùi vị như vậy.
Du Vũ quyết định vào ngày sinh nhật của Tô Liệu, bỏ tiền mua cho anh một xâu.
.