Nghiêm Đường nhẹ chân nhẹ tay mở cửa phòng, đập vào mắt hắn không phải cảnh Ngải Bảo say giấc yên bình như trong tưởng tượng mà là một cặp mắt to tròn đang mở lớn nhìn về phía hắn.
Ngải Bảo và Nghiêm Đường bốn mắt nhìn nhau.
Cậu kéo chăn che kín mũi và miệng, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, ánh mắt lấp lánh ngước lên.
Nghiêm Đường thấy nửa khuôn mặt kia được nhiệt khí trong chăn hun đến đỏ ửng.
"Ngải Bảo tỉnh rồi sao?" Nghiêm Đường ngồi xuống mép giường, kề sát bên cạnh cậu.
Lúc này Ngải Bảo mới thò tay dụi mắt "vâng" một tiếng, cậu bẹp bẹp miệng theo bản năng, cái môi vểnh ra như mỏ vịt.
"Chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc được không?" Nghiêm Đường cúi người, luồn tay đỡ lấy gáy Ngải Bảo, cẩn thận chỉnh lại gối đầu bên dưới để Ngải Bảo có thể nửa nằm nửa ngồi dựa vào thành giường.
Ngải Bảo dịch dịch cái mông, thuận lợi ngồi dậy.
Cậu vẫn dụi mắt, cái miệng mỏ vịt càng cong hơn, rõ ràng vẫn chưa tỉnh táo hẳn.
Nhưng Ngải Bảo vẫn ngoan ngoãn đáp lại Nghiêm Đường: "Vâng ạ."
Nghiêm Đường nói: "Về sau, cứ cuối tuần chúng ta sẽ ra ngoài chơi nhé?"
Ngải Bảo dừng động tác dụi mắt, có vẻ đã tỉnh ngủ: "Đi đâu chơi ạ?" Cậu hỏi.
Nghiêm Đường thấy Ngải Bảo đang có xu hướng dính lại gần, hắn vươn tay gạt mấy lọn tóc loăn xoăn rủ trước trán của cậu, gương mặt tròn phúng phính lộ ra hoàn toàn.
"Em muốn đi đâu?" Nghiêm Đường hỏi lại.
"Em không biết." Ngải Bảo nói "Nhưng mà nơi em muốn đến không phải ở đây."
"Ở trên trời cơ." Ngải Bảo chỉ lên trần nhà.
Sau đó cậu cảm thấy có điểm không đúng, lại hướng ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ.
Nghiêm Đường cho rằng Ngải Bảo muốn đi máy bay để ngắm mây: "Nếu có cơ hội chúng ta sẽ mua vé máy bay đi chơi xa nhé."
Ngải Bảo lúc này đã dính sát vào Nghiêm Đường, cậu gác đầu lên vai hắn, vừa thò tay nghịch sợi dây mũ áo thể thao màu trắng của Nghiêm Đường vừa im lặng nghe anh nói.
Cậu ậm ừ một tiếng, tựa hồ đồng ý với đề nghị kia, cũng không nói thêm gì.
Nghiêm Đường không tiếp tục chủ đề này nữa.
"Ngải Bảo, mỗi tháng sẽ có 4 ngày chủ nhật, chúng ta sẽ đi chơi loanh quanh 3 ngày, còn 1 ngày sẽ đi chơi xa hơn một chút, được không?" Nghiêm Đường cúi đầu nhìn Ngải Bảo bên cạnh.
Ngải Bảo chuyên chú buộc hai sợi dây trước ngực Nghiêm Đường thành một nút thắt nhỏ.
Cậu đang bận rộn, không quá để ý đến lời nói của Nghiêm Đường.
Vì thế Nghiêm Đường lại xoa đầu cậu, hỏi lại: "Được không, Ngải Bảo?"
Lúc này cậu mới lấy lại tinh thần.
"Đi chơi xa là đi đâu cơ?" Ngải Bảo ngẩng đầu nhìn Nghiêm Đường "Chúng ta sẽ đi một nơi rất xa rất xa, anh sẽ để lạc mất em sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu tràn đầy nghi hoặc.
Nghiêm Đường trả lời: "Không đến nỗi vậy đâu, lái xe nhiều nhất 2-3 tiếng đồng hồ là đến nơi.
Hiện tại anh cũng không yên tâm đưa em đi quá xa."
"Có lẽ chỉ đi trong nội thành C thị thôi." Hắn bổ sung.
Nhưng mà Ngải Bảo không hiểu ngồi xe 2-3 tiếng đồng hồ là bao lâu.
"Xa như thế này sao?" Cậu buông tha hai sợi dây mũ của Nghiêm Đường, ngồi thẳng dậy dùng tay minh họa.
Bàn tay trắng trẻo nhiều thịt giơ ngang lồng ngực, hai lòng bàn tay xoay vào nhau, ngón tay hướng ra ngoài, tạo thành một khoảng cách ngắn ngủn.
Nghiêm Đường nhìn mấy ngón tay trắng mập của cậu, đầu móng còn phiếm hồng.
Hắn gật đầu nói: "Ừ, chỉ khoảng như vậy thôi."
Ngải Bảo nghe vậy thì buông tay, hài lòng đáp ứng: "Vậy thì được ạ."
Sau đó tiếp tục quay về nghịch sợi dây trên áo Nghiêm Đường, quấn vào ngón tay rồi lại tháo ra.
Nói xong chuyện này, Nghiêm Đường chuyển sang vấn đề tiếp theo.
"Ngải Bảo, từ nay chúng ta có thêm nhiệm vụ đọc sách hàng tháng." Nghiêm Đường nói "Em muốn đọc trước khi đi ngủ hay là đọc vào thời điểm nào khác?"
Nghiêm Đường có chút phân vân, trừ thời gian buổi tối hắn cũng không còn giờ trống để đọc sách cùng Ngải Bảo.
Nếu đọc vào buổi sáng, hắn có thể dậy sớm hơn một chút, nhưng Ngải Bảo thì chưa chắc.
Không ngờ, Ngải Bảo vừa nghe đề nghị này của hắn thì reo lên vui mừng: "Buổi tối buổi tối!"
Nghiêm Đường gật đầu, chỉ có buổi tối là phù hợp nhất.
"Vậy em đã được ngủ cùng Nghiêm Nghiêm chưa?" Ngải Bảo đột nhiên hỏi.
Hai mắt cậu lấp lánh như sao, mấy lọn tóc trên đỉnh đầu vểnh cao.
Nghiêm Đường nhíu mày.
Hắn có chút kinh ngạc, Ngải Bảo vậy mà muốn ngủ cùng hắn?
Đây gọi là gì? Tập tính in vết*?
*con non có xu hướng bám dính những vật chuyển động mà nó nhìn thấy đầu tiên.
Ví dụ như gà vịt hoặc chim chóc mới nở sẽ nhận định "thứ" đầu tiên nó nhìn thấy là mẹ mình.
Nhưng Nghiêm Đường vẫn hy vọng mình có chút không gian riêng tư.
"Ta tưởng......!Tạm thời không thể." Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo vẻ mặt chờ mong hưng phấn, cự tuyệt ở hắn bên miệng vòng mấy vòng, cuối cùng vẫn là bị hắn nuốt trở về, phun ra thượng có thừa mà nói.
"Vì cái gì đâu?" Ngải Bảo lại chu lên vịt miệng.
"Bởi vì ta ván giường quá ngạnh." Nghiêm Đường nghĩ nghĩ, giải thích nói, "Ngươi hiện tại ngủ nệm đều là lại mềm lại hậu, ngủ ngạnh ngươi sẽ không thói quen, cũng sẽ không thoải mái."
Ngải Bảo cũng cảm thấy hắn nói được có đạo lý.
"Ta đây cũng không thể ở ngạnh ngạnh trên giường bơi lội sao?" Hắn oai oai đầu hỏi.
Tuy rằng Nghiêm Đường cũng không biết như thế nào liền ở mềm mại trên giường bơi lội, nhưng là hắn vẫn là nghiêm túc mà lắc đầu, nói cho Ngải Bảo, "Không thể."
Ngải Bảo cũng chỉ có thể từ bỏ, "Kia tốt đi."
Hắn có chút uể oải, vốn đang thẳng thắn eo lưng đều lỏng xuống dưới, trên đầu tiểu quyển mao cũng rũ.Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo uể oải ỉu xìu bộ dáng, cũng vô pháp.Hắn ở tiếp thu chính mình trong sinh hoạt sẽ nhiều ra một cái Ngải Bảo phía trước, liền làm dài dòng chuẩn bị tâm lý.Này đột nhiên một chút còn muốn cùng chung chăn gối, Nghiêm Đường cũng biết Ngải Bảo hẳn là chính là tưởng thân cận hắn, đối hắn có nhất định ỷ lại, nhưng là hắn vẫn là không có biện pháp lập tức liền tiếp thu.Nghiêm Đường trong lòng nghĩ đến nhưng thật ra rõ ràng, nếu quá đoạn thời gian, Ngải Bảo lại nhắc tới muốn cùng nhau ngủ ngủ chuyện này, hắn cảm giác có thể tiếp thu, kia không sao cả, bất quá là thêm cái gối đầu sự tình.Nhưng là, nếu Ngải Bảo không lại nói chuyện này, hắn cũng làm như không nhớ rõ.
nguồn wikinu edit bihyuner beta jinhua259
Sự tình nói xong về sau, Nghiêm Đường lại sờ sờ Ngải Bảo cái trán, xem có hay không nóng lên.
"Ngải Bảo, hôm nay thân thể nơi nào không thoải mái sao?" Cảm giác được lòng bàn tay không tính cao nhiệt độ, Nghiêm Đường nhíu mày hỏi, "Hôm nay từng lão sư cùng Trương a di đều nói ngươi thực thích ngủ."
Nghiêm Đường lại giơ tay đi dò xét một chút Ngải Bảo cái ót.Độ ấm cũng vẫn là không cao, cảm giác lên rất bình thường.
"Mùa đông tới rồi nha, ta cũng nên ngủ đông." Ngải Bảo trả lời.
Hắn nói còn híp mắt đánh một cái đại đại ngáp.Giống như lại mệt nhọc.
"Ngủ đông?" Nghiêm Đường vẻ mặt kỳ quái.
"Đối nha, ngủ đông," Ngải Bảo làm như có thật mà cấp Nghiêm Đường giải thích, "Chính là ở mùa đông ngủ rất dài rất dài giác, sau đó tới rồi mùa xuân là có thể làm rất nhiều rất nhiều sự tình."
"Tỷ như ở mùa xuân liền có thể nhìn thấy rất nhiều người, cũng có thể ăn rất nhiều đồ vật." Ngải Bảo nói.
Nghiêm Đường minh bạch, "Kia Ngải Bảo hiện tại là ở chuẩn bị tiến vào ngủ đông sao?"
Ngải Bảo gật gật đầu nói, "Đúng rồi."
"Kia có thể không ngủ đông sao?" Nghiêm Đường hỏi.
Ngải Bảo cùng trống bỏi dường như, đột nhiên lắc đầu.Hắn quyển mao bị hắn ném đến lặp lại cọ ở Nghiêm Đường cằm chỗ, làm cho Nghiêm Đường có chút ngứa.
"Không thể!" Ngải Bảo nói, "Đây là quy củ!"
Hắn khuôn mặt nhỏ banh lên, nhìn thực nghiêm túc.Nghiêm Đường cũng không có hỏi nhiều đây là cái gì quy củ.Hắn nghĩ nghĩ, một nửa dựa vào chính mình trong lòng ngực Ngải Bảo nói, "Chính là Ngải Bảo, nếu ngươi muốn ngủ đông, vậy ngươi mùa đông đều không có biện pháp tắm rửa."
"Ngươi ngẫm lại cẩu hùng a, xà a......!Có phải hay không, chúng nó ngủ đông đều không tắm rửa." Nghiêm Đường nói.
Ngải Bảo vẻ mặt khiếp sợ vì đọc bản lậu nên có hiểu gì đâu.
Hắn tròn tròn đôi mắt đều trừng lớn.Ngải Bảo suy tư trong chốc lát, phát hiện giống như thật là như vậy.
"Ta đây có thể trộm tắm tắm sao?" Hắn nhỏ giọng mà nói, "Chúng ta ai đều không nói cho."
Hắn nói, kéo kéo Nghiêm Đường tay.Nghiêm Đường chưa nói có thể hoặc là không thể, hắn mà là hỏi Ngải Bảo, "Có phải hay không ở mùa đông, mọi người đều muốn ngủ đông?"
Ngải Bảo gật đầu, đương nhiên mà nói, "Đương nhiên rồi, đây là quy củ."
"Như vậy, mọi người đều ở ngủ đông ngủ, nhắm mắt lại liền nhìn không thấy người khác đúng hay không?" Nghiêm Đường kiên nhẫn hỏi.Ngải Bảo nghe vậy, gối lên Nghiêm Đường trong lòng ngực nhắm mắt lại thử thử, giống như thật là đen như mực một mảnh.Thật sự nhìn không tới người khác.Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo vẻ mặt nghiêm túc mà nhắm mắt, tiếp tục nói, "Như vậy, nếu mọi người đều nhìn không thấy lẫn nhau, ai lại biết ai không có ngủ đông đâu?"
Ngải Bảo mở to mắt, nhìn Nghiêm Đường đầy mặt ngạc nhiên.
"Đối nga," Ngải Bảo lại vui vẻ lên, "Ta đây có thể trộm mà không ngủ đông." Hắn nói.
"Ngươi cũng có thể mỗi ngày tắm rửa." Nghiêm Đường xoa xoa đầu của hắn nói.
Ngải Bảo ngơ ngác mà ngồi trong chốc lát, tựa hồ ở tiêu hóa có thể trộm không ngủ đông tin tức này.Nghiêm Đường màu xanh biển vận động áo khoác bên trong gắp một tầng nhung, hắn không kéo lên khóa kéo rộng mở quần áo hai bên khi, Ngải Bảo còn có thể sờ đến bên trong mềm mại lông tơ.Hắn hiển nhiên thực thích này một tầng mềm mại thoải mái giữ ấm tầng lông tơ, liền mũ thằng đều không có chơi, toàn tâm toàn ý chuyên chú mà vuốt ve chúng nó.Nghiêm Đường cảm thụ được Ngải Bảo tiểu Béo Thủ ở chính mình áo khoác sờ tới sờ lui, hắn bên trong liền mặc một cái đồ thể thao, có khi đều có thể cảm giác được Ngải Bảo thịt đô đô tay nhỏ độ ấm.
"Ngải Bảo, ngươi đói bụng sao?" Nghiêm Đường cúi đầu hỏi Ngải Bảo.
Hắn nghe Trương a di nói Ngải Bảo hôm nay buổi tối đều còn không có ăn cơm, từ 17 điểm vẫn luôn ngủ đến bây giờ.Ngải Bảo tựa hồ mới hậu tri hậu giác nhớ tới chính mình không có ăn cơm chiều chuyện này, hắn ngẩng đầu nhìn Nghiêm Đường.
"Ta quên lạp," hắn nói, "Ta có một chút đói.".
Nghiêm Đường vì thế liền đứng dậy, đem Ngải Bảo đáp ở băng ghế thượng áo khoác, còn có bị hắn tùy ý đá vào trong một góc mao nhung dép lê lấy lại đây, làm Ngải Bảo mặc tốt xuống lầu ăn cơm.
"Ta có thể chỉ ăn một chút cơm sao?" Ngải Bảo nắm Nghiêm Đường thủ hạ thang lầu hỏi.
Nghiêm Đường lôi kéo hắn, làm hắn tiểu tâm không cần dẫm hoạt, "Không thể," hắn nói, "Ngươi còn ở trường thân thể, muốn ăn nhiều."Ngải Bảo vì thế úc một tiếng từ cuối cùng nhất giai bậc thang nhảy xuống.
"Kia tốt đi." Hắn nói.
Từng giáo thụ làm việc hiệu suất cao, qua hai ba thiên, nàng liền đem sửa sang lại tốt, đề cử cấp Ngải Bảo xem nhi đồng thoại bản thư danh danh sách giao cho Nghiêm Đường.Vì chứng thực hảo những việc này, nàng buổi sáng ăn cơm sáng liền tới rồi Nghiêm Đường trong nhà.Lúc đó, Nghiêm Đường cũng bất quá là vừa lúc dùng thật sớm cơm, nghĩ nghỉ ngơi một chút liền đi văn phòng.Mà Ngải Bảo còn ở trên lầu ngủ đến chính hoan.Nghiêm Đường tiếp nhận thư đơn, triển khai tới xem, mặt trên là vẽ bổn tên cùng tác giả, còn có phần hai cái giai đoạn, hiển nhiên là có đọc thang độ.Nghiêm Đường nhất nhất xem đi xuống, phát hiện này đó vẽ bổn đại đa số đều là chút nước ngoài tác gia tác phẩm.
Có chút xem tên còn rất thú vị, giống cái gì 《 là ai ở ta trên đỉnh đầu ân ân 》, còn có 《 tiểu vết sẹo 》......!tìm bản gốc mà đọc nhé, đọc bản lậu trên truyện phun thì không hiểu gì là đúng rồi!
"List truyện này rất phù hợp với thiếu nhi, mà người lớn đọc cũng được." Bà giáo Tăng cười tủm tỉm "Kỳ thật, 40% độc giả truyện thiếu nhi là người trưởng thành, trong đó những người trẻ từ 25 đến 36 tuổi là chiếm số đông."
Nghiêm Đường chưa bao giờ sờ vào một quyển truyện thiếu nhi, hồi nhỏ hắn chỉ nghịch chim chọc chó, là đứa trẻ phá phách khiến cho người ta ghét bỏ, căn bản không có khả năng ngồi yên một chỗ đọc sách đọc truyện.
Hắn cũng không biết có loại sách ảnh dành cho thiếu nhi như thế này.
Nhưng Nghiêm Đường vẫn gật đầu, cam đoan với bà giáo Tăng: "Tôi sẽ đọc thật cẩn thận."
Bà giáo Tăng cười nói: "Không phải chỉ một mình cậu đâu, phải đọc cùng Ngải Bảo nhé."
"Mấy quyển sách này có rất nhiều tranh ảnh minh họa, các tác giả nước ngoài có thói quen vẽ tranh đầy ẩn ý.
Tôi có ý tưởng như thế này, trước tiên cậu đọc cho Ngải Bảo nghe một lượt, hỏi cậu bé suy nghĩ thế nào về câu chuyện đó, ngày tiếp theo hai người cùng nhau xem tranh minh họa, nhớ là phải xem thật kỹ từng bức hình bên trong, hỏi xem cậu bé có phát hiện gì không, có cảm nhận gì không...!Không cần vội vàng, mỗi ngày chỉ cần đọc 3, 4 trang là được, không nhất thiết phải xem hết cả cuốn truyện trong một buổi tối.
Cuối cùng sau khi đọc và xem hết tranh, cậu với Ngải Bảo có thể cùng nhau thảo luận lại nội dung cuốn truyện."
Bà giáo Tăng vừa nói vừa đưa một tờ giấy ghi chú cho Nghiêm Đường.
"Tôi nói hơi dài dòng, kỳ thật rất dễ hiểu..." bà giải thích "Tôi đã vẽ sơ đồ các bước cần làm ra giấy, cậu cứ lần lượt làm theo là được.
Lần đầu còn bỡ ngỡ, lần hai sẽ quen hơn, dần dần cậu sẽ nắm được cách thực hiện."
Nghiêm Đường nhận tờ giấy ghi chú, dán lên quyển sổ ghi chép của mình.
Hắn nhìn lướt qua, bà giáo vẽ một sơ đồ tư duy rất đơn giản, từng bước đều có chú thích cặn kẽ, thoạt nhìn khá rõ ràng và khoa học.
Đọc một lần là hiểu.
Bà giáo Tăng bàn giao xong nhiệm vụ, quay sang hỏi Nghiêm Đường: "Cậu dự định đưa Ngải Bảo đi đâu chơi?"
Nghiêm Đường kẹp danh mục sách vào trong quyển sổ, cất kỹ sau đó mới trả lời: "Một người bạn của tôi có vợ là giáo viên mầm non, cô ấy khuyên chúng tôi nên tới Câu lạc bộ Thiếu nhi Lạc Tinh, một nhóm phụ huynh có con bị thiếu hụt nhận thức thường tới đó giao lưu nên tôi sẽ đưa Ngải Bảo tới đó xem sao."
Hai vợ chồng Phương mập đều là những người bạn nhiệt tình.
Bọn họ biết hắn thu dưỡng một đứa trẻ có vấn đề về trí lực thế là rất hay quan tâm hỏi han, giúp đỡ hắn về nhiều mặt.
Hôm trước Phương mập gọi điện tán gẫu, hắn tâm sự về việc muốn tìm một nơi vui chơi cho Ngải Bảo, vợ Phương mập nghe được liền đề cử câu lạc bộ kia.
Nghiêm Đường tra thông tin trên mạng, thấy Câu lạc bộ này được rất nhiều người đánh giá 5 sao, các hoạt động chính quy không bàn tới, hắn chỉ quan tâm tới việc những gia đình có trẻ chậm phát triển rất hay tổ chức hoạt động chung ở đây.
Bà giáo Tăng hiển nhiên cũng biết đến câu lạc bộ này, bà gật đầu tán thưởng: "Chỗ đó rất tốt, mấy năm nay bắt đầu được nhiều người biết đến.
Phụ trách câu lạc bộ là một người kiên định, rất quan tâm đến trẻ nhỏ, Ngải Bảo có lẽ sẽ tìm được người để kết bạn."
Nghiêm Đường cũng nghĩ như vậy: "Đúng vậy, nếu Ngải Bảo có thể kết giao thêm nhiều bạn bè, về sau ra ngoài chơi sẽ không cô đơn."
"Phải." Bà giáo Tăng thấy Nghiêm Đường rất để tâm đến vấn đề này thì vô cùng hài lòng: "Tôi không làm mất thời gian của cậu nữa, sắp đến giờ làm rồi phải không?"
Nghiêm Đường gật đầu khách khí nói: "Bà giáo sớm như vậy đã phải lặn lội tới đây, hay là ở lại ăn thêm chút điểm tâm đi, dì Trương nấu ăn ngon lắm."
Dì Trương nghe chủ nhà nhắc tên mình thì ló đầu ra khỏi bếp, trên tay vẫn cầm xẻng xào đồ ăn, tươi cười nhìn hai người bên ngoài.
Bà giáo Tăng nói lời cảm ơn: "Vậy tôi không khách khí nữa, cảm ơn hai người."
Nghiêm Đường thấy bà giáo Tăng và dì Trương đã bắt đầu cười nói rôm rả, hắn không quấy rầy bọn họ nữa, chuẩn bị xách cặp ra cửa.
Phải đi nhanh một chút nếu không sẽ muộn giờ làm.
Đến muộn sẽ bị trừ tiền, kỳ thực đây không phải vấn đề mấu chốt, chỉ là Trần San đứng chờ trước cửa văn phòng có lẽ sẽ phát hỏa.
Trần San là người cực kỳ chú trọng giờ giấc, bất cứ ai làm ảnh hưởng đến kế hoạch làm việc của cô đều phải trả giá!.