Edit: Soo
Beta: Tạ Du
01
Năm mười lăm tuổi, tôi đi theo bố mẹ dọn tới Hàng thành.
Nơi này nhỏ hơn thành phố trước kia tôi sống nhiều lắm, nhưng tôi rất thích nơi này.
Lúc đó đúng vào ngày xuân, cây xanh núi dài, gió ấm ôn hòa thổi qua ngõ hẻm, con sông ở núi sau trường học kéo dài nhìn không thấy bờ.>
Sau khi thu xếp cho tôi ổn thỏa, bố mẹ quay về sinh sống ở thành phố của riêng từng người.
Thật ra tôi đã quen với cuộc sống một mình rồi, khi tôi còn nhỏ, đôi khi họ còn bận đến mức không về kịp sinh nhật hay ăn tết cùng tôi.
02
Tôi không ngờ ngày đầu tiên của mình ở đây đã xui xẻo đến vậy.
Buổi sáng lúc đi học, tôi chạy như bay nhưng vẫn quá thời gian vào học ba phút, nếu bị giáo viên phát hiện thì coi như tôi xong đời.
Vậy nên tôi lén chạy đến núi sau trường, định trèo tường thấp ở đó để vào.
03
Xui hơn nữa, rõ ràng gọi là tường thấp mà tại sao lại cao như vậy chứ, đến tận lúc này tôi mới nhớ ra rằng mình bị sợ độ cao.
Tôi nhìn mặt đất cách chân mình mấy mét, hoàn toàn không dám nhảy.
Tôi cứ yên lặng ngồi xổm trên tường đợi người ta phát hiện ra mình, hoặc cho đến khi tôi bùng nổ can đảm để nhảy xuống.
04
Có một nam sinh mặc đồng phục từ sân thể dục đi qua, tôi vội vàng gọi cậu ấy lại để cậu qua đây giúp tôi.
Lúc trông thấy tôi, dường như cậu thoáng ngẩn người, nhưng cậu vẫn dang hai tay ra để tôi nhảy xuống.
Ánh mặt trời lúc đó làm chói mắt tôi, thiếu niên đứng dưới ánh mặt trời đẹp đẽ biết bao.
Tôi nhảy chuẩn xác vào lòng cậu, cậu ấy gầy thật, bị tôi đâm cho một cái mà đã loạng choạng nhưng vẫn ôm chặt lấy tôi như trước.
Tôi cảm nhận được hơi thở của cậu, tim tôi nóng ran, vài giây sau mới nhận ra mình vẫn nằm trong lòng người ta, vì thế tôi vội vàng ngồi dậy cảm ơn cậu ấy.
05
Thế mà bọn tôi lại chung một lớp!
06
Cậu ấy dễ nhìn thật đó, sườn mặt khi ngủ trên lớp cũng đẹp, mà lúc chơi bóng rổ trên sân thể dục lại càng đẹp hơn.
Đôi mắt cậu ấy đẹp thật, dường như tôi có thể tìm thấy một khoảng trời sao bị vùi lấp trong đó.
Nhưng tôi luôn cảm thấy đôi mắt xinh đẹp đó như cất giấu tâm sự, cậu ấy không vui ư?
07
Tôi biết tên cậu ấy là Bạc Tư Ngộ.
Bạc Tư Ngộ, Bạc Tư Ngộ, Bạc Tư Ngộ…
Đúng là một cái tên dễ nghe, giống con người cậu ấy vậy.
08
Hình như tôi đã thích cậu ấy mất rồi…
Khi đối mặt với cậu ấy, mặt tôi sẽ đỏ lên.
Khi nhìn thấy cậu ấy, tim tôi sẽ đập dồn dập.
Mỗi buổi sáng chào hỏi cậu, tôi sẽ luôn vui vẻ.
Thế này có được coi là thích không?
09
Sao tôi lại thích con trai nhỉ?!
10
Con trai thì sao chứ.
11
Thế mà cậu ấy lại nói trước mặt người khác rằng tôi là anh em tốt nhất của cậu ấy ư?
… Thôi bỏ đi, anh em cũng không tệ.
Ít nhất còn có thể ở bên cậu ấy.
12
Hôm nay giáo viên mắng cậu ấy, nói trong vở bài tập của cậu ấy toàn là tên tôi, còn hỏi có phải cậu ấy có thù oán gì với tôi không??
Cậu ấy “soạt” một cái mà đứng lên, nói to rằng thưa cô, em và cậu ấy không có thù oán gì, em phải lòng cậu ấy!
Mịa… Bất kể cậu ấy có nói thật hay không, mặt tôi đỏ bừng như tôm luộc ngay tắp lự.
Mặt tôi đỏ, cậu ấy không nhìn thấy.
Tôi thích cậu ấy, cậu ấy không biết.
13
Núi có cây, cây có cành,
Lòng thích người rồi, người chẳng hay.
14
Đời người chỉ có một, tôi không muốn cứ thế mà bỏ lỡ.
15
Tôi đã tỏ tình với cậu ấy.
16
Cậu ấy thích tôi thật ư?! Khi tôi cho cậu ấy xem thư tình, cậu ấy khóc đến mức nước mắt tèm nhem đầy mặt, đáng yêu quá.
Sao trời cao lại thiên vị tôi đến vậy, người đầu tiên tôi thích trong đời cũng thích tôi.
17
Chúng tôi ở bên nhau, tôi tin rằng chúng tôi có thể ở bên nhau đến khi đầu bạc răng long.
18
Thế tục không thừa nhận mối tình này, nhưng không sao hết, tôi sẽ không buông tay đâu, tôi sẽ bảo vệ cậu ấy.
19
Chúng tôi dắt tay nhau dưới ánh hoàng hôn, mặt cậu ấy lại đỏ bừng, đáng yêu thật đấy.
Hiện tại chúng tôi đang gạt toàn thế giới để yêu nhau, đợi khi tôi trưởng thành rồi, tôi muốn kết hôn với cậu ấy trước mặt cả thế giới.
20
Chúng tôi hôn nhau rồi.
Môi cậu ấy rất mềm, mùi trên người cậu rất dễ chịu, và cái ôm của cậu cũng rất ấm áp.
Lúc hôn tôi cậu ấy có hơi trúc trắc, tôi cũng thế, nhưng tôi thật sự rất hạnh phúc.
Trong khoảnh khắc đó, tôi muốn để thời gian dừng lại mãi mãi, để chúng tôi hôn nhau cả đời.
Tôi khóc, mà cậu ấy cũng khóc.
Chẳng hiểu sao tôi lại khóc, lòng tôi bị những yêu thương mờ mịt lấp đầy.
Có lẽ vì tôi quá yêu cậu ấy, cũng có thể là do con đường chúng tôi phải đi quá gian khổ.
Tôi đã dừng khóc rồi mà cậu ấy vẫn đang khóc, cậu ấy nói do tôi làm cậu ấy khóc.
Cậu ấy dựa vào ngực tôi, tôi ôm lấy cậu.
Cậu ấy muốn tôi móc ngoéo với cậu ấy, ấu trĩ thật, mấy cái câu như cả đời này nọ còn cần cậu ấy nói ư, tôi mong sao có thể cùng cậu ấy suốt mười đời mười kiếp, cho đến khi cậu ấy thấy tôi phiền mới thôi.
Bọn tôi móc ngoéo với nhau rồi.
Ngoắc tay rằng một trăm năm không được thay đổi.
Chắc chắn tôi sẽ không làm cún con đâu!
30
Bố mẹ cậu ấy phát hiện ra rồi, làm sao bây giờ?
Bố mẹ cậu ấy muốn dẫn cậu ấy đi, cậu ấy bảo tôi đợi, mai cậu ấy sẽ đến tìm tôi.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ…
Nếu tôi đến quỳ trước mặt bố mẹ cậu ấy và xin lỗi, bọn họ sẽ tha thứ cho cậu ấy chứ?
Vì sao tôi không thể yêu Bạc Tư Ngộ, vì sao Bạc Tư Ngộ không thể yêu tôi, chỉ vì bọn tôi đều là con trai ư.
Con trai thì không thể yêu nhau à?
Tôi yêu Bạc Tư Ngộ, tôi yêu Bạc Tư Ngộ lắm, tôi yêu Bạc Tư Ngộ lắm luôn.
Bạc Tư Ngộ không sai.
Là do tôi không bảo vệ được cậu ấy.
31
Cậu ấy đến rồi.
Bố mẹ cậu đánh cậu ghê lắm, cậu ấy nói cậu ấy chạy từ trong nhà ra đây, sau này có thể ở cùng tôi không.
Lúc nói câu này trên đầu cậu ấy vẫn còn chảy máu, tôi nhanh chóng lấy bông băng và cồn i-ốt băng bó cho cậu ấy.
Tôi đáp được, đương nhiên là được rồi, anh muốn ngủ trên giường em cũng được, cục cưng anh đừng nhúc nhích.
Tôi thật sự sợ rằng cậu ấy sẽ mất máu quá nhiều rồi cứ như vậy chết đi.
Cậu ấy còn sống, cái ôm của cậu ấm áp quá, bọn tôi còn ở bên nhau, tốt thật đấy.
Bất kể khó khăn đến mấy cũng không thể chia lìa chúng tôi, có lẽ là do tôi ích kỷ, tôi không thể để Bạc Tư Ngộ rời đi, mà tôi cũng không thể rời khỏi Bạc Tư Ngộ.
32
Tuyết rơi rồi.
Tôi và Bạc Tư Ngộ ra ngoài đắp người tuyết, tôi nói vết thương của cậu ấy chưa ổn, đừng đi ra ngoài.
Cậu ấy bèn rúc vào lòng tôi làm nũng, nước mắt lưng tròng vô cùng đáng thương.
Thôi được rồi…
Tôi và cậu ấy cùng đắp một người tuyết, tôi nói người tuyết này giống cậu ấy, cậu ấy lại khăng khăng nói rằng nó giống tôi.
Chóp mũi cậu ấy đỏ bừng lên vì lạnh, trông giống một bé thỏ trắng.
Chúng tôi cùng chụp ảnh với người tuyết.
Trong khoảnh khắc đó, sương tuyết rơi xuống đầu chúng tôi, cứ như đã cùng nhau đến bạc đầu vậy.
33
Lớp chính trị của chúng tôi dạy về chủ nghĩa duy tâm và chủ nghĩa duy vật, tôi và Bạc Tư Ngộ chọn khoa học tự nhiên, hai đứa bọn tôi lén trốn ở phía dưới bàn chơi cờ ca rô.
Bạc Tư Ngộ đột nhiên hỏi tôi rằng tôi chọn chủ nghĩa duy tâm hay duy vật.
Cậu ấy nói chủ nghĩa duy tâm mới tin vào chuyện có kiếp sau.
Nhưng tôi vẫn luôn tin rằng con người chỉ có một cuộc đời, vậy nên mới phải cố gắng hết mình để sống.
Nhưng nếu thế thì… sẽ không được gặp lại Bạc Tư Ngộ nữa.
Không thể nào.
Tôi muốn có kiếp sau, tôi tham lam lắm, tôi còn muốn ở bên Bạc Tư Ngộ.
Tôi đáp tôi chọn chủ nghĩa trái với lòng.
Sau khi gặp được Bạc Tư Ngộ, tôi tin rằng sẽ có kiếp sau.
Kiếp sau còn có thể ở bên cậu ấy.
34
Bạc Tư Ngộ nói muốn thi vào đại học Nam Giang, đương nhiên tôi cũng muốn thi cùng một trường với cậu ấy.
Cậu ấy nói rằng sau này trưởng thành sẽ mua nhà ở Nam Giang rồi nuôi thêm hai con mèo.
Tôi nói vậy thì đặt tên là “Bình Bình” và “An An” đi, như thế thì bọn mình có thể bình an suôn sẻ cả đời.
Bạc Tư Ngộ nói, em đặt tên quê quá.
Nhưng tôi lại thấy cậu ấy cười.
35
Trước khi gặp Bạc Tư Ngộ tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đại học, tương lai gì gì đó, dù sao bất kể ở đâu đi nữa cuộc sống vẫn nhàm chán như thế thôi.
Nhưng sau khi gặp cậu ấy, tôi thật sự rất muốn thi đỗ cùng một trường với cậu.
36
Thi đỗ rồi!
Đại học Nam Giang, rời khỏi thị trấn nhỏ này, bọn tôi vẫn bên nhau như trước.
Ừm.
Bọn tôi trốn nhà theo trai đó.
37
Giáo viên hỏi cậu ấy tại sao đột nhiên lại cố gắng, cậu ấy nói vì muốn cho người cậu ấy yêu sống một cuộc sống tốt hơn.
Tôi cũng vậy, tôi cũng muốn cho cục cưng Bạc Tư Ngộ của tôi một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Để cậu ấy không phải lo ăn lo mặc mỗi ngày, cậu ấy không biết nấu ăn, tôi sẽ nấu, nếu cậu ấy muốn học thì tôi sẽ dạy cậu ấy.
Ngày nào tôi cũng sẽ hôn hôn ôm ôm cậu ấy, đợi bọn tôi tích cóp đủ tiền rồi thì sẽ đi du lịch khắp thế giới.
38
Bạc Tư Ngộ nói ở ký túc xá không tiện nên hai đứa tôi vừa đi làm thêm vừa thuê nhà ở bên ngoài.
Tôi và Bạc Tư Ngộ đang sống chung đó.
39
Chúng tôi hôn nhau khi mặt trời lặn, như thể đã quay về năm 17 tuổi ấy.
40
Bọn tôi đã làm tình rồi.
Bạc Tư Ngộ đã hoàn toàn là người của tôi, cả đời này cậu ấy cũng không thể rời khỏi tôi nữa rồi.
Tôi và Bạc Tư Ngộ là một đôi trời sinh, bọn tôi đúng là một đôi người yêu hoàn hảo do trời cao tạo ra.
41
Tôi và cậu ấy đã hẹn nhau, rằng đợi đến khi hai đứa 22 tuổi sẽ đi New Zealand kết hôn, nơi đó đã hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính rồi.
Bạc Tư Ngộ có vẻ vui lắm, cậu ấy nói cậu ấy muốn mua cho tôi chiếc nhẫn lớn nhất thế giới để tôi đeo trên tay, nặng đến mức không nâng nổi tay dậy.
Tôi cười véo má cậu ấy rồi khẽ thơm lên đuôi mắt cậu.
Tôi nói vậy em sẽ tổ chức cho anh một hôn lễ long trọng nhất, sau đó mời những người trước kia không coi trọng chúng mình đến để bọn họ chiêm ngưỡng hôn lễ và nhẫn cưới của Bạc Tư Ngộ và Kỳ Gia.
Hai đứa mình còn phải trao môi hôn trong hôn lễ, để bọn họ hâm mộ chết thôi.
Bạc Tư Ngộ nói tôi đúng là một đứa nhóc ranh mãnh.
Tôi nói đương nhiên rồi, anh không xem xem em là cục cưng của ai à.
42
Hai mươi tuổi rồi, tôi và Bạc Tư Ngộ đều tìm được công việc bán thời gian.
Hai chúng tôi đã sửa được chiếc xe đạp trước kia thường đi, Bạc Tư Ngộ thích ngồi ghế sau ôm eo tôi, cậu ấy nói cậu ấy rất thích ngồi ở ghế sau xe đạp tôi để đón gió, tựa như cơn gió thổi qua những con ngõ năm mười sáu tuổi ấy.
43
21 tuổi rồi.
44
22 tuổi rồi này!
Tháng sau tôi và Bạc Tư Ngộ sẽ kết hôn, bọn tôi đã ở bên nhau 6 năm rồi.
6 năm đó, vậy mà chúng tôi chưa cãi nhau bao giờ, thậm chí còn yêu nhau hơn cả 6 năm trước.
Chúng tôi nhớ lại hồi niên thiếu, Bạc Tư Ngộ nói cậu ấy vẫn giữ quyển vở ngập tràn tên của tôi đó.
Cậu ấy còn lấy nó ra cho tôi xem, vở đã rách tung tóe từ lâu, thời gian dài trôi qua đã phủ một lớp bụi, thiếu niên Bạc Tư Ngộ 16 tuổi viết tên Kỳ Gia từng nét một, vô cùng nghiêm túc.
Tôi cũng tìm thấy cuốn vở với bìa cứng có viết thư tình mà tôi đưa cho Bạc Tư Ngộ.
Bạc Tư Ngộ nhìn những cái tên đủ mọi màu sắc trên trang đầu tiên rồi cười không khép miệng lại nổi trên sô pha, nói rằng thưởng thức của tôi năm đó quê mùa quá đi.
Tôi đáp chẳng phải để cho đẹp à.
Sau đó tôi sáp lại gần hôn cậu ấy, cậu ấy lại dám cười nhạo tôi à, nhất định hôm nay tôi phải hôn cậu ấy đến khóc luôn!
Yeah!
Hôn cậu ấy đến khóc luôn!
Tôi năm 22 tuổi không hề trúc trắc như năm 17 tuổi nữa, mà Bạc Tư Ngộ vẫn như xưa, quả nhiên cậu ấy vẫn không đánh bại được tôi, vui ghê!
45
Tôi và Bạc Tư Ngộ đi chọn âu phục, cậu ấy mặc âu phục đẹp thật đấy.
Trên khuôn mặt đẹp đẽ ấy đã bớt đi vẻ ngây ngô năm mười sáu tuổi mà trở nên chín chắn hơn, nhưng vẫn là dáng vẻ mà tôi của thời niên thiếu, hiện tại và tương lai yêu sâu đậm nhất.
Kết hôn, từ ngữ thần thánh đến nhường nào cơ chứ.
Khi còn nhỏ tôi cũng đã từng tưởng tượng xem mình sẽ kết hôn với một người thế nào.
Cô ấy xinh đẹp hay đáng yêu? Cô ấy cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu, tính cách thế nào, có thích cún con mèo con giống tôi không.
Trước năm mười lăm tuổi tôi chưa từng nghĩ mình sẽ yêu một cậu con trai.
Nhưng năm mười lăm tuổi ấy, yêu là yêu, không có bất kể báo hiệu hay nhắc nhở gì hết, tôi nghĩ tôi đã yêu cậu ấy từ cái nhìn đầu tiên.
Chúng tôi cứ yêu nhau như thế cho đến khi tốt nghiệp, rồi cứ thế vào đại học, rồi thì đến khi trưởng thành, cuối cùng đến bây giờ chúng tôi cũng sắp kết hôn rồi.
Mối tình kéo dài bảy năm qua cuối cùng cũng đi đến một cái kết viên mãn.
Bọn tôi sẽ hạnh phúc mãi mãi, sẽ mãi nắm tay nhau, mỗi ngày tan tầm tôi sẽ vuốt ve Bình Bình, xúc phân cho An An rồi sau đó sẽ rúc trên sô pha xem phim với Bạc Tư Ngộ, đến tối bọn tôi sẽ ôm nhau ngủ.
Nếu Bạc Tư Ngộ không ngủ được thì tôi sẽ kể chuyện trước khi đi ngủ cho cậu ấy.
Tới cuối tuần chúng tôi sẽ đi dạo siêu thị mua một đống đồ ăn vặt, tôi thích ăn ngọt, Bạc Tư Ngộ thích ăn mặn, mua xong chúng tôi sẽ nắm tay nhau đi về nhà.
Cậu ấy đút tôi khoai lát, tôi thì đút cậu ấy bánh ngọt.
Đợi tích cóp đủ tiền bọn tôi sẽ từ chức rồi đi du lịch khắp thế giới, Bạc Tư Ngộ nói muốn đưa tôi đi núi Tam Thanh treo khóa đồng tâm, đi Nhĩ Hải nghe tiếng gió biển.
Tôi nói tôi muốn dẫn cậu ấy đi xem cực quang* ở Bắc cực, đi ăn bánh hoa ở Vân Nam*, đi đến nơi gần thiên đường nhất*.
*Mở rộng/ thu gọn chú thích
Chúng tôi trao môi hôn trong phòng thử đồ, sau đó tay nắm tay đi ra khỏi cửa hàng âu phục.
46
Bạc Tư Ngộ nói muốn ngồi ghế sau xe đạp tôi, vì thế tôi cứ chậm rãi mà đạp xe, còn cậu ấy thì ngồi phía sau ôm eo tôi.
Tôi cảm thấy đúng là trong thiên hạ không có cặp đôi nào hạnh phúc hơn tôi và Bạc Tư Ngộ nữa rồi, Bạc Tư Ngộ nhỏ giọng nói: “Anh hạnh phúc lắm.”
Tôi trả lời cậu ấy: “Em cũng thế.”
47
Trong khoảnh khắc đó, tôi thật sự nghĩ rằng trên đời này không có gì có thể chia cắt chúng tôi.
48
Tôi thật sự cho rằng chúng tôi có thể bên nhau cả đời.
49
Tôi thật sự cho rằng chúng tôi có thể cùng nhau đến đầu bạc răng long.
50
Giữa chúng tôi là cái kết bi ai nhất, bất lực nhất, yêu nhau nhất nhưng lại không thể thay đổi được.
51
Khoảnh khắc tai nạn ập đến, đầu óc tôi trống rỗng.
Một chiếc ô tô không biết xông tới từ chỗ nào mạnh mẽ lao thẳng về phía chúng tôi, tôi muốn tránh nhưng không còn kịp nữa.
Theo phản xạ có điều kiện, tôi ôm chặt lấy Bạc Tư Ngộ.
Tôi cảm nhận được một cơn đau đớn, tiếp đó là tiếng xương cốt tôi vụn vỡ, tôi có thể cảm nhận được dòng máu cuồn cuộn không ngừng chảy từ đầu tôi xuống, nó chảy vào mắt khiến tầm mắt tôi mờ đi, đến mức không thể nhìn rõ mặt Bạc Tư Ngộ.
Hình như cậu ấy định nói gì đó, cậu hé môi, nước mắt như chuỗi trân châu bị đứt lăn xuống mặt tôi.
Tôi không nghe thấy cậu ấy nói gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng gào khóc cùng tiếng gọi tan nát cõi lòng của cậu ấy.
Cậu ấy nhờ người bên cạnh gọi xe cứu thương rồi dùng hai tay ghì chặt lấy tôi, tôi cố hết sức nâng tay lên, để cậu ấy nắm lấy thật chặt.
Cậu ấy đang run, run vô cùng, tôi có thể cảm nhận được điều đó.
Tôi còn có thể cảm nhận được, sức sống trong cơ thể mình đang từ từ trôi đi.
Tôi nghĩ, tôi sắp chết rồi.
Tôi không cam lòng, tôi không hề cam lòng, tôi không cam lòng một chút nào cả.
Tôi còn chưa kết hôn với Bạc Tư Ngộ mà, tôi còn chưa tổ chức hôn lễ lớn nhất thế giới cho cậu ấy mà, tôi còn chưa ở bên cậu ấy đến bạc đầu mà.
Sao tôi có thể chết được cơ chứ.
Sao có thể chết được chứ.
Sao có thể chết được?!
Nước mắt trào ra trong vô thức, ánh sáng trước mắt bắt đầu le lói.
Trước khi ở bên Bạc Tư Ngộ, tôi đã nghĩ về cuộc đời mình, là kết hôn với cô gái mình yêu, sự nghiệp thành công, con trai con gái có đủ.
Về già thì trồng hoa trồng rau, nấu ăn rồi giúp con cái trông cháu.
Sau khi ở bên Bạc Tư Ngộ, tôi cũng đã nghĩ về cuộc đời mình, là phải lòng Bạc Tư Ngộ, thích Bạc Tư Ngộ, yêu Bạc Tư Ngộ, ở bên Bạc Tư Ngộ, đi New Zealand kết hôn với Bạc Tư Ngộ.
Về già thì hai đứa tay nắm tay lên phố mua đồ ăn, khi bọn tôi già đến 70 tuổi, già đến khi tóc cũng hoa râm, tôi vẫn muốn chải đầu cho cậu ấy mỗi tối.
Nhưng tôi lại không ngờ.
Tôi chưa từng ngờ rằng.
Kết cục hiện tại, là cả đời của tôi.
52
Yêu, thanh xuân và Bạc Tư Ngộ, tôi không mang theo được.
53
Tôi lạnh quá.
54
Tôi sắp nhắm mắt lại rồi, tôi sắp kiên trì không nổi nữa, có lẽ một khi nhắm lại thì sẽ không bao giờ mở ra được nữa.
55
Tôi khàn giọng, chỉ còn lại một hơi thở.
Tôi nói với Bạc Tư Ngộ.
56
Em yêu anh.
57
Em chỉ sống có 22 năm, nhưng em thật sự yêu anh cả đời, đến một giây trước khi chết này, đến 0.01 giây này, em vẫn không chùn bước, vẫn chân thành tha thiết, say đắm mà yêu anh, yêu Bạc Tư Ngộ của em.
58
Em đã yêu anh cho đến vĩnh viễn của em rồi.
59
Còn dư lại, đợi kiếp sau yêu tiếp.
60
Anh đợi em một chút, kiếp sau em sẽ lại yêu anh.
Những điều không thực hiện được ở kiếp này, kiếp sau em sẽ trả lại hết.
61
Bạc Tư Ngộ, xin lỗi.
62
Em yêu anh.
63
Em xin lỗi.
64
Em yêu anh lắm.
65
Đợi em nhé.
66
Tạm biệt, hẹn gặp lại ở kiếp sau.
67
Bạc Tư Ngộ.
Là ánh rạng đông của tôi, là cục cưng, là bạn thân, là người yêu, là tất cả, là kiếp này, và là kiếp sau của tôi nữa.
Ngủ ngon.
(Em yêu anh, yêu anh lắm)
Ngủ ngon.
(Em yêu anh, yêu anh lắm đấy)
68
Gâu..