Edit: Soo
Beta: Tạ Du
CẢNH BÁO DÒ MÌN: Ở kiếp này A Ngộ biến thành con gái để thỏa ước nguyện đã nói với Kỳ Gia trong kiếp trước (ở các chương trước) rằng kiếp sau A Ngộ sẽ làm con gái để mối tình của hai người đỡ bị thế tục phản đối.
Dù cũng không phải dạng con gái nết na gì cho cam mà vẫn nghịch ngợm, nhưng về mặt sinh học thì vẫn là con gái và về mặt nhận thức thì ẻm vẫn biết mình là con gái nha (tức là không muốn chuyển giới thành con trai gì hết).
Ban đầu không đọc kĩ truyện, mình đọc đến ngoại truyện này cũng hơi cấn, nhưng đọc hết rồi thì thấy cũng không đến nỗi, bởi thứ nhất đó là ước nguyện của A Ngộ (mà cũng là một cái kết viên mãn cho cặp của bà ngoại nữa), thứ hai là vì từ đầu đến giờ những lời nói của hai đứa đều khẳng định một điều rằng hai đứa là pansexual, yêu người kia vì con người của người kia chứ không phải có thu hút với con trai từ trước rồi mới thích nhau (aka gay).
Nên miễn vẫn là con người A Ngộ thì Gia Gia vẫn sẽ yêu thôi.
Cơ mà bạn nào dính mìn thì xin mời né ngoại truyện này ngay nha, nổ không đến nỗi banh xác nhưng cũng hơi hơi đó.
Mình đã cảnh báo rồi đó nha.
Đừng hối hận nè.
01
Tạ Minh Nguyệt là mẹ tôi, Thường An cũng là mẹ tôi.
Từ bé tôi đã không có bố, thậm chí hồi còn bé tôi cũng chẳng cảm thấy chuyện này có gì bất thường.
Mãi đến năm bảy tuổi lên tiểu học, thấy những người đàn ông chen tới chen lui để đón đưa con nhà mình tôi mới ngẩn cả người.
Lúc ấy mẹ Tạ Minh Nguyệt và mẹ Thường An đứng phía sau tôi.
Tạ Minh Nguyệt mặc một bộ váy liền áo màu trắng, Thường An mặc một bộ màu đỏ giống vậy, với vốn từ vựng lúc đó của tôi thì chỉ có thể ca ngợi rằng giống tiên nữ hạ phàm thật đấy.
Hai mẹ đứng cạnh nhau quả thật chính là một đôi chị em đẹp đẽ.
Còn tôi đứng trước mặt bọn họ chỉ như một đứa nhóc hoang dã không biết nhặt được từ khe núi nào.
Sau khi về nhà, tôi hỏi Tạ Minh Nguyệt rằng tôi sinh ra như thế nào.
Tạ Minh Nguyệt thoáng sửng sốt rồi vuốt đầu tôi và nói: “Đừng nghĩ lung tung, con là con ruột của mẹ.”
Tôi cảm thấy Tạ Minh Nguyệt quả thực đang coi tôi như trẻ con ba tuổi, vì thế tôi lại hỏi: “Vậy bố con thì sao?”
Tạ Minh Nguyệt búng đầu tôi, nói rằng hai mẹ vẫn cho con hạnh phúc tương đương mà.
Khi nói những lời này, vẻ mặt Tạ Minh Nguyệt rất đau khổ, vì thế lại biến thành tôi đi an ủi mẹ.
Tôi chống eo đứng trước mặt mẹ, lời thề son sắt mà nói: “Đương nhiên con biết có hai mẹ sẽ hạnh phúc hơn rồi, con rất thích mẹ và mẹ Thường An.
Mẹ chẳng biết đâu, bố của lũ trẻ con trong nhà trẻ bọn con đều kém tinh tế lại còn qua quýt.
Bất kể con có phải con ruột của hai mẹ hay không, con vẫn yêu hai mẹ nhất.”
02
Mẹ tôi nói từ nhỏ tôi đã chẳng giống con gái gì cả, con gái nhà người ta đều ngoan ngoãn yên tĩnh, còn tôi thì suốt ngày ham mê leo cây với móc trứng chim.
Có một lần tôi chơi bóng còn vô ý làm vỡ cửa sổ nhà bên cạnh, nữ chủ nhân nhà bọn họ vừa nhìn thấy tôi đã quát to: “Thằng nhóc thối từ đâu ra, lỗ mãng hấp tấp, có thể chú ý chút không!”
Tôi vô cùng nghiêm túc mà nói với người ta: “Cháu là con gái.”
Cô ta lập tức cau mày rồi nhìn chằm chằm tôi vài giây, chép miệng vẫy tay bảo “Rồi rồi”.
Sau đó cũng không quay đầu lại mà chỉ để lại cho tôi một bóng lưng.
Đương nhiên tôi vẫn bồi thường tiền cho nhà người ta, nhưng chuyện này thật sự gây ra cú sốc lớn với tôi, lúc ấy tôi đã sắp mười ba tuổi rồi, đứng ở trước gương đánh giá khuôn mặt mình chút.
Một đầu tóc ngắn đen nhánh, mũi cao thẳng, thái dương còn có một vết sẹo mới bị quẹt phải gần đây, tôi nhìn mình một lúc, cảm thán một câu đẹp trai thật.
Tối đến, tôi khóc quấy xin Tạ Minh Nguyệt và Thường An dẫn tôi đi mua váy, hai mẹ khiếp sợ mà nhìn tôi, nói: “Chẳng phải con nói váy nữ tính quá, con sẽ không bao giờ mặc ư?”
“Hu hu hu, bây giờ con muốn mặc, muốn mặc màu hồng nhạt cơ.” Tôi vừa hít nước mũi vừa khóc lóc đáp.
Tuy không biết tại sao từ nhỏ tính tôi đã như con trai, nhưng tôi thật sự là con gái mà, bây giờ tôi muốn mặc váy đó, sao nào!
Thường An vô cùng ghét bỏ mà rút tờ giấy nắm mũi tôi để tui xì nước mũi ra, sau đó lại nhẹ nhàng nở nụ cười mà rúc vào lòng Tạ Minh Nguyệt đọc sách.
Lại bắt đầu rồi!
Tôi lập tức biết điều chạy đi.
Tối hôm đó hai mẹ đã mua luôn cho tôi một cái váy liền áo màu hồng nhạt, sau lưng còn có một cái nơ con bướm rất to làm từ vải tuyn mỏng.
Tôi rửa mặt rồi nhìn bản thân đã thay da đổi thịt trong gương, còn rất ra dáng đó.
Do tôi muốn mặc váy thật mà!
03
Thôi được rồi, thật ra là do tôi đã thích một người…
Thật ra tôi cũng không hiểu lắm.
Khi đối mặt với anh ấy, mặt tôi sẽ đỏ lên.
Khi nhìn thấy anh ấy, tim tôi sẽ đập dồn dập.
Mỗi buổi sáng chào hỏi anh, tôi sẽ luôn vui vẻ.
Thế này có được coi là thích không?
Nếu có thì tôi thật sự đã thích Kỳ Gia mất rồi.
Kỳ Gia là hàng xóm mới dọn đến đối diện nhà tôi vào tuần trước.
Lần đầu tiên gặp nhau, anh ấy đang khuân đồ vào nhà, trên tay cầm một chai soda vị quýt uống được một nửa.
Mà tôi thì đang đi về cùng bạn chơi từ bé của tôi sau khi chơi bóng ở ngoài, trông vừa hôi vừa nhễ nhại mồ hôi lại còn bẩn thỉu.
Nghe thấy tiếng động, Kỳ Gia quay đầu đối diện với tôi.
Anh ấy rất ưa nhìn, đẹp kiểu ôn hòa ấy, tựa như đàn anh cấp 3 trong phim truyền hình máu chó mà Tạ Minh Nguyệt và Thường An hay xem lúc 8 giờ.
Trong mắt anh có tia sáng, trong khoảnh khắc đó tôi cứ ngỡ như mình đã nhìn thấy thiên thần vậy.
Tôi sững sờ mà nhìn anh ấy chăm chú, trong phút chốc quên mất cách nói chuyện.
Kỳ Gia lại tưởng rằng tôi muốn đồ uống trong tay anh, bèn khẽ cười rồi duỗi tay đưa đồ uống đến trước mặt tôi và hỏi: “Em muốn uống à?”
Mặt tôi nóng bừng, lần đầu trong đời tôi có cảm giác này, tim tôi đã lỡ một nhịp vào khoảnh khắc anh ấy cất lời.
Anh thấy tôi không nói gì, lập tức nhận ra mà rụt tay về rồi nói với vẻ hối lỗi: “À, xin lỗi em, quên mất là anh đã uống rồi, để anh lấy cho em chai khác.”
Nói xong, anh ấy lại lấy một chai soda vị quýt trong thùng ra nhét vào tay tôi.
Trong nhà có người đang gọi anh ấy, thế nên Kỳ Gia buông tay ra rồi vội vàng đi vào cửa nhà.
Để lại mình tôi ngẩn ra tại chỗ, đầu ngón tay anh vô ý chạm vào lòng bàn tay tôi.
Cảm giác mát lạnh của chai soda thủy tinh vị quýt làm nhiệt độ cơ thể tăng cao của tôi hạ xuống dần, tôi nhẹ giọng nói câu “Cảm ơn” với cánh cửa đóng lại đó rồi cúi đầu nhìn chai đồ uống.
Khi Tạ Minh Nguyệt và Thường An dẫn tôi đi du lịch ở Hàng thành, tôi đã từng thấy nó ở đâu rồi.
Lúc ấy ở bên cạnh homestay bọn tôi ở có bán, mười sáu tệ rưỡi một chai, tiếc rằng kể từ sau lần đó tôi cũng không tìm được loại đồ uống này nữa.
04
Hôm nay là lần đầu tiên tôi mặc váy đi gặp Kỳ Gia, thậm chí tôi còn lén bôi son của Tạ Minh Nguyệt lên môi mình, chẳng thể nói là đẹp nhưng thật ra tôi rất vừa lòng.
Nếu Thường An phát hiện tôi động đến son của Tạ Minh Nguyệt thì chắc chắn sẽ mắng tôi.
Tôi vội vàng thừa dịp hai mẹ đi vắng để lén chạy khỏi nhà.
Lúc trông thấy tôi, Kỳ Gia cũng không vui mừng như trong tưởng tượng mà còn trở nên hơi buồn bã.
Kỳ Gia nhìn tôi chăm chú, anh lặng im hồi lâu mới dè dặt hỏi: “Tiểu Ngộ, em là… con gái hả?”
???
Ngay lúc đó, tôi cảm thấy cả thế giới như sụp đổ, tôi thật sự muốn quay về ngày gặp Kỳ Gia lần đầu để đánh chết bản thân bẩn thỉu vừa chơi bời điên cuồng ở bên ngoài trở về.
Thì ra tôi với Kỳ Gia quen nhau lâu đến vậy mà anh ấy vẫn coi tôi như con trai mà đối xử ư?
Tôi ngẩng đầu, khó khăn lắm mới có thể nhìn vào đôi mắt anh ấy.
Tôi gật đầu, nói em là con gái.
Kỳ Gia nhỏ giọng nói câu “Xin lỗi” rồi xoay người chạy mất.
05
Sau đó, quan hệ của chúng tôi không nóng cũng chẳng lạnh.
Kỳ gia 17 tuổi lên lớp 11 rồi, vừa khai giảng tôi đã nghe mẹ anh ấy nói anh đi trọ ở trường.
Vì thế cuối tuần nào tôi cũng xách ghế ra ngồi trước cửa nhà đợi anh về, nhưng anh cũng chỉ vội vàng chào tôi một câu, ăn bữa cơm ở nhà rồi lại ôm cặp sách rời đi.
Tôi nghĩ chắc là anh ấy yêu đương rồi, sự tồn tại của tôi biến thành gánh nặng của anh.
Vì thế tôi không chờ anh nữa, chỉ có dịp lễ tết hai nhà chúng tôi tụ tập cùng ăn cơm tôi mới có thể nhìn thấy mặt Kỳ Gia cách một chiếc bàn thủy tinh tròn lớn.
Anh ấy vẫn đẹp trai như năm nào.
Tôi tưởng rằng tôi đã không còn thích anh nữa, nhưng sự thật chứng minh tôi đã sai rồi.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên năm mười ba tuổi, tôi đã yêu anh ấy rồi.
Từ đó đến nay tôi vẫn không thể quên được, tôi đã chôn chặt tình cảm đó, nhưng nó vẫn không biến mất mà còn mọc rễ nảy mầm ở đáy lòng tôi, theo thời gian trôi đi chậm rãi lớn thành một cây đại thụ che trời.
06
Sinh nhật mười sáu tuổi của tôi Kỳ Gia cũng có tới.
Anh ấy vẫn lạnh nhạt nói câu “Sinh nhật vui vẻ” với tôi như cũ, sau đó đưa một món quà đắt tiền xưa nay vẫn vậy cho tôi rồi vội vàng rời đi.
Mà ngày đó tôi không để mặc anh ấy rời đi nữa, tôi túm chặt góc áo anh và hỏi: “Anh có bạn gái chưa?”
Kỳ Gia ngẩn ra rồi xoay người lắc đầu với tôi.
Không khí cứ yên lặng như vậy được vài giây, khi tôi cho rằng anh ấy lại định xoay người đi mất, anh ấy lại nói: “Anh thích con trai.”
Giọng anh rất nhỏ, như là đang thủ thỉ cho tôi bí mật mà cả thế giới này chỉ hai đứa tôi mới được biết.
Tôi không ngạc nhiên mấy, dù sao tôi đã lớn lên từ nhỏ trong sự mưa dầm thấm đất của Tạ Minh Nguyệt và Thường An.
Chuyện này với tôi mà nói cũng bình thường thôi, chỉ là tôi cũng biết rõ rằng nếu anh ấy thích con trai thật thì tôi sẽ bị anh xếp vào phạm vi hoàn toàn không được cân nhắc đến.
Vì thế tôi lại hỏi: “Vậy anh có bạn trai chưa?”
Kỳ Gia lại lắc đầu.
Tôi nói: “Nếu anh tin rằng anh thích con trai thì tại sao suốt mười chín năm vẫn chưa yêu cậu trai nào?”
Dáng vẻ này của tôi có hơi giống đang ép hỏi phụ nam đàng hoàng.
Kỳ Gia nhìn đôi mắt cố chấp của tôi, anh thở dài, thoáng do dự rồi mới ôn tồn giải thích cho tôi:
“Anh không chắc mình có thích con trai thật hay không, anh chỉ cảm thấy anh vẫn luôn đợi một người, nhưng anh không biết rốt cuộc người đó là ai, trong trí nhớ của anh thì cậu ấy là con trai, chỉ thế mà thôi.”
Trong khoảnh khắc đó không biết tôi lấy can đảm từ đâu ra, tôi bước một bước lên trước ôm lấy anh ấy, đôi tay ôm siết lấy hông anh.
Tôi thấp hơn Kỳ Gia nửa cái đầu lận, lúc ôm có thể vùi vào lòng anh ấy một cách vừa vặn.
Tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của anh ấy, tôi cũng không biết vì sao tôi lại muốn làm chuyện như vậy, rõ ràng tôi không phải một người thích ép buộc người khác.
Nhưng lúc ấy tôi chẳng nghĩ gì hết mà lại thật sự làm vậy, cứ như là vận mệnh đã định trước phải thế, là ý chỉ của trời cao.
Tôi nghe tiếng tim đập của anh, mở miệng hỏi: “Vậy có lẽ nào, em chính là người anh muốn đợi không.”
“Có lẽ anh đã nhớ nhầm, em vốn là con gái.
Cũng có thể kiếp trước em là con trai, kiếp này lại thành con gái.”
Kỳ Gia ngơ ngẩn bị tôi ôm, tôi ngẩng đầu lên nhìn vành tai hơi đỏ lên của anh.
Anh đặt cằm lên đầu tôi rồi vươn tay vỗ lưng tôi.
Dường như Kỳ Gia nghĩ tới cái gì đó, anh chợt hỏi tôi, hơi thở anh phả vào tai tôi có hơi nóng.
“Tiểu Ngộ, em biết ý nghĩa của núi Trường Bạch là gì không?”
Còn tôi thì.
Tôi muốn hỏi tại sao anh lại đột ngột nói đến chuyện này, em đã đến núi Trường Bạch đâu, sao em biết được.
Cũng không biết vì sao lời nói đến khóe môi lại là:
“Mãi bên nhau cho đến khi bạc đầu.”
——
Đến lúc đó anh sẽ ở thành phố nào nhỉ?
Tạm thời quyết định là đi núi Trường Bạch vậy.
Nghe nói ngọn núi đó mang ý nghĩa rất tốt đẹp:
Mãi bên nhau cho đến khi bạc đầu.
Hết truyện..