Edit: Soo
Beta: Tạ Du
Sau khi tốt nghiệp, tôi và Kỳ Gia cùng dọn về phía Nam xa xôi.
Tôi tuân thủ ước hẹn năm mười sáu tuổi ấy, cắt một cành cây từ cái cây già kia rồi mang nó rời xa quê nhà, bây giờ nó được trồng ở ô thứ ba của giàn trồng hoa trên ban công nhà bọn tôi.
Lúc tôi về đến nhà đã là chạng vạng tối hôm sau, khi nhìn thấy cánh cửa gỗ quen thuộc đó, tôi không có cảm xúc gì quá mãnh liệt, chỉ thoáng cảm thấy như đã cách cả một thế hệ.
Nơi đây vẫn đượm hơi thở của sự hủ bại cũ nát như trước, ngửi thấy mà tôi có hơi buồn nôn.
Gốc cây già kia cũng đã không thấy bóng dáng từ lâu, nghe nói mấy năm trước có một gia đình giàu có muốn xây nhà ở đây nên đã chặt cái cây đó mà không cần suy nghĩ.
Khi tôi về đến nhà, bố mẹ tôi đang ngồi sóng đôi trên sô pha.
Đã lâu lắm rồi tôi không được nhìn thấy hai khuôn mặt này, bọn họ tựa hồ già đi nhiều.
Trông thấy tôi về, họ nhìn tôi một lượt thật kỹ, sau đó mới thoáng cười vui mừng, như là đang nghênh đón một phạm nhân sau khi mãn hạn tù vậy.
Tôi ngắc ngứ mở miệng: “Bố, mẹ.”
Bọn họ đứng lên, bố tôi khẽ vỗ vai tôi, mẹ thì sờ mặt tôi.
Tôi hơi né sang bên cạnh, điều khiến tôi ngạc nhiên là hiếm khi họ lại không mắng tôi.
Sau một lúc lâu, hai người cùng mở miệng: “Tiểu Ngộ, bố mẹ vẫn luôn biết con là một đứa trẻ ngoan, chẳng qua con chỉ bị thằng nhãi Kỳ Gia kia lừa mà thôi.”
“Bây giờ nó đã không còn nữa, nếu con bằng lòng thì bố mẹ vẫn sẽ là người yêu thương con nhất.”
Không khí lặng đi một hồi lâu, bọn họ thấy tôi không nói lời nào, lại mở miệng nói: “Không bằng như vậy đi, mấy ngày tới bố mẹ sẽ giới thiệu cho con vài người để làm quen, bây giờ con đang ở độ tuổi đẹp nhất, lo việc cưới xin trước đã rồi sau lại đi ra ngoài lang bạt cũng không muộn.”
Tôi cảm thấy nghẹt cả thở, những tưởng rằng tôi rời đi mấy năm thì bọn học cũng sẽ thay đổi ít nhiều, nhưng hóa ra tôi không thay đổi được họ.
Tôi bé nhỏ tựa con kiến, không thay đổi được bất kỳ điều gì.
Tôi không thay đổi được cái chết của Kỳ Gia, không thay đổi được tư tưởng cổ hủ của bố mẹ tôi, cũng không thay đổi được chuyện người nơi này coi tình yêu của tôi và Kỳ Gia như bệnh dịch của cái thị trấn nhỏ này.
Tôi nhìn vô số bụi bặm bay bay dưới ánh đèn mờ nhạt/ảm đạm đong đưa, bóng đèn mãi không sáng lên hẳn được nhưng lại không tắt ngúm đi nổi đó cứ như cuộc đời của tôi vậy.
Tôi dùng giọng điệu ôn hòa nhất, nói đầy nghiêm túc:
“Mẹ, con không muốn đi xem mắt, cũng không định yêu đương.”
Bà bị chọc giận ngay tức thì, bà hất tay tôi ra rồi lớn tiếng quát: “Ý mày là sao? Không kết hôn? Cả đời cũng không kết hôn? Chỉ vì thằng tạp chủng kia chết đi mà cả đời cũng không kết hôn ư?”
Nước mắt bà lăn xuống từng giọt lớn, giống như những mảnh nhỏ của chiếc đĩa sứ trắng bà quăng vỡ hồi tôi còn nhỏ.
Tôi nghĩ tôi nên an ủi bà, nhưng tôi lại không làm được.
Lòng tôi chẳng dao động chút nào, tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, gần như kiệt sức mà phản bác: “Con sẽ không kết hôn, trước kia hai người đã hỏi con rằng có phải con thích con trai thật hay không.”
“Trước kia con cũng không rõ lắm, nhưng giờ con đã biết đáp án rồi.” Tôi dừng một lúc rồi lại tiếp tục nói: “Con không thích con trai, cũng không thích con gái, con chỉ thích Kỳ Gia, thích người này mà thôi.”
Cho nên khi người đó chết đi, tôi cũng không bao giờ có thể thích bất kỳ người nào nữa.
Tôi nói: “Mẹ à, đời này của con cứ như thế thôi, nhưng hai người cũng không cần lo đâu, đợi hai người già rồi con vẫn sẽ chăm nom hai người mà.”
Hình như bà còn muốn nói thêm gì đó, nhưng bà ngoại lại đột ngột đẩy cửa đi ra.
Cánh cửa gỗ cũ mèm kêu cọt kẹt, cuối cùng mẹ tôi cũng không nói gì nữa.
Bà ngoại nhìn quanh chỗ tôi một lượt, giọng nói già nua của bà vang vọng trong gian nhà chưa đến hai mươi mét vuông này, giống như một chiếc chuông cũ đang chậm rãi đi đến hồi kết vậy.
“A Ngộ, Tiểu Kỳ đâu?”
“A Ngộ, chẳng phải con nói với bà ngoại là con thích cậu bé kia nhất sao, sao lần này lại không dẫn nó về cùng.”
Lập tức, nước mắt tôi như vỡ đê, tôi khàn giọng trả lời bà: “Ngoại ơi, con không thay đổi đâu, con vẫn thích cậu ấy nhất.”
“Bọn con sắp kết hôn rồi, lần sau con sẽ dẫn cậu ấy về gặp ngoại có được không?”
Bà ngoại gật đầu, gọi tôi qua bàn ăn cơm.
Nhưng tôi biết sẽ chẳng có lần sau, sẽ chẳng còn lần sau nữa.
Kỳ Gia không có lần sau, mà có lẽ bà ngoại của tôi cũng không có lần sau.
Tôi nghĩ, sau này chỉ còn gió là nhớ rõ tình yêu của tôi thôi, nhưng có khi cơn gió của năm mười sáu tuổi ấy đã thổi đến bờ phía Nam của Bắc đại Tây Dương từ lâu rồi cũng nên.
Nó mang theo tình yêu của tôi tắm dưới nắng trời nơi bờ biển xa xôi, tôi thì mang theo tất cả những khổ đau ở lại chốn cũ, đến cất bước còn khó khăn.
Cả nhà tôi ngồi quanh bàn, nhìn lại có vẻ ra dáng lắm đấy, cứ như là người một nhà hòa thuận hạnh phúc.
Bọn tôi ăn bữa cơm cuối cùng bà ngoại làm, có lẽ bà cũng ý thức được việc mình sắp sửa rời đi rồi, bà chỉ lặng yên ngồi ở chỗ đó nhìn bọn tôi.
Bố mẹ tôi vừa mới ăn được một miếng tào phớ đã nhổ luôn ra, đặc biệt là mẹ tôi.
Bà chống nạnh đứng lên, như một người đàn bà đanh đá vì mấy đồng bạc lẻ mà cãi nhau với người ta ở chợ: “Mẹ, sao mẹ lại làm tào phớ loại mặn thế, trước giờ nhà mình đều ăn loại ngọt mà*.”
*Tào phớ hay đậu hũ non bên mình đều ăn ngọt nên mọi người nghe sẽ khá ngạc nhiên, nhưng thực ra bên TQ thì tùy theo vùng miền sẽ có thói quen ăn tào phớ riêng.
Miền Bắc TQ thường thích ăn tào phớ mặn, cho thịt, rau cải, xì dầu rồi đủ thứ tùy khẩu vị, còn miền Nam thì hay ăn với nước đường, hè thì ăn mát còn đông thì nước đường ấm với gừng cho ấm người.
Tại ăn quen kiểu tào phớ ngọt rồi nên nghĩ đến chuyện cho xì dầu vào tào phớ các kiểu để ăn mặn mình thấy dị lắm luôn, ở đây có vẻ hai bạn ăn kiểu rắc muối vào.
Tôi cảm thấy mẹ tôi mới là người hết thuốc chữa kìa, đến lúc này rồi mà còn có thể ca thán chuyện tào phớ ngọt mặn.
Đang nghĩ dở, tôi chợt ngẩn cả người, tôi nhớ tới rất nhiều năm về trước, khi tôi dẫn Kỳ Gia đến gặp bà ngoại, hai đứa chúng tôi còn uýnh nhau một trận vì cái vấn đề nhàm chán này.
Tôi năm mười sáu tuổi bóp mặt Kỳ Gia, nói: “Sao tào phớ có thể ăn mặn được, rõ ràng là ăn ngọt mới ngon.”
Kỳ Gia không cam lòng yếu thế, cậu ấy bổ nhào vào lòng tôi, khiến cả hai đứa ngã lên trên ghế sô pha.
Cậu ấy cười xấu xa bóp thịt mềm trên eo tôi rồi cọ tới cọ lui trên người tôi.
Ánh dương chiếu rọi xoáy tóc nho nhỏ cùng với cặp mắt đen tuyền tỏa sáng của cậu ấy.
Cậu ấy lại làm nũng rồi, lần nào cũng thế hết, mà cái tôi không chịu nổi nhất chính là chuyện cậu ấy làm nũng, mỗi lần cậu ấy như vậy là tôi lại muốn hiến cả mạng cho cậu ấy luôn.
“Anh ơi, em muốn ăn mặn cơ, mặn ăn mới ngon, tụi mình ăn một lần nha.”
Cơ thể đang cứng đờ của tôi nhũn cả ra, chẳng có tí khí thế nào mà trả lời: “Được.”
Nước mắt tôi lăn dọc từ viền bát vào trong bát, tôi lại đổ vào bên trong đó rất nhiều rất nhiều muối, mãi đến khi những hạt màu trắng đã bao trùm toàn bộ mặt ngoài của bát tào phớ kia mới thôi.
Mẹ tôi nhìn tôi như kẻ điên, tôi ăn ngấu nghiến, bát cơm đó mặn đến nỗi đầu lưỡi tôi cũng đắng nghét lại, mặn đến độ khiến tôi rơi lệ đầy mặt, mặn đến mức tôi có cảm giác tôi sẽ ngất đi ngay lập tức.
Vậy mà tôi vẫn ăn, ăn cho đến khi dạ dày phình lên, đau đến độ tim tôi cũng co thắt lại.
Tôi như một bệnh nhân tâm thần mắc chứng hoang tưởng, giống như tôi đã về tới chạng vạng năm mười sáu tuổi ấy.
Kỳ Gia như cố ý quấy rối múc một thìa nhét vào miệng tôi, tôi nếm được một chút đã suýt chút nữa muốn nhổ ra, ngã vào lòng cậu ấy hỏi xem đây là cái vị kỳ quặc gì.
Kỳ Gia cong mắt đáp ăn ngon thật.
Dưới cơn giận, tôi lại bảo cậu ấy đút tôi một thìa nữa.
… Cuối cùng tôi vẫn cảm thấy rất khó nuốt.
Tôi nói, Kỳ Gia, em phải bồi thường cho anh một nụ hôn, như vậy mới có thể bù đắp cho việc hôm nay em khăng khăng bắt anh ăn thứ khó nuốt đến thế.
Kỳ Gia cúi đầu nói xin lỗi nha, sau đó cậu ấy hôn tôi, hai mắt cậu chứa cả dải ngân hà.
Lúc ấy bà ngoại tôi đang ngồi trong phòng sách đọc sách, tôi chẳng quan tâm bà có nhìn thấy hay không, dù sao bà ngoại cũng là người duy nhất trên thế gian này ủng hộ tôi.
Tôi ôm lấy dạ dày đang cuộn trào, lảo đảo chạy vào phòng vệ sinh.
Tôi cuộn tròn người trong góc tường, một tay ấn mạnh lên dạ dày, tay còn lại che miệng, nếu không tôi thật sự không thể đảm bảo là giây tiếp theo tôi có nôn đến mức đất trời tối sầm lại hay không nữa.
Tôi nói, Gia Gia, Gia Gia.
Hồi đó anh còn nhỏ quá, không hiểu chuyện, nhưng bây giờ anh đã trưởng thành rồi, cũng nghe lời hơn.
Tôi đã ngoan ngoãn ăn hết bốn bát tào phớ mặn, tôi nghĩ đời này tôi chưa từng ăn thứ gì ngon đến vậy.
Tôi nói, Gia Gia, bây giờ anh nghe lời rồi mà, anh cảm thấy nó ngon lắm, hóa ra 6 năm trước em nói thật.
Em về đi.
Em về đi mà…
Anh rất nhớ em…
Cho dù ngày nào em cũng bắt anh ăn tào phớ mặn, sau đó chúng mình lại trao nhau một nụ hôn dưới ngân hà chạng vạng ấy giống như năm mười sáu tuổi nhé.
Cuối cùng tôi vẫn nôn ra hết, nôn đến mức trời đất như tối sầm cả lại, trước mắt chỉ còn một màu đen thui.
Trong lúc hoảng hốt, tôi nghe thấy Kỳ Gia nói với tôi: “Anh ơi, anh vẫn nôn ra.”
Tôi gắng gượng đứng lên, dựa vào bồn rửa tay để rửa mặt.
Nhìn mình với đôi mắt đỏ bừng trong gương, đột nhiên tôi lại rất muốn cười.
Hồi trước cùng lắm chỉ là thanh xuân không bằng chó má thôi, nhưng bây giờ thì cả cuộc đời cũng không bằng chó má luôn.
Tôi nghĩ, thì ra do tôi vẫn nôn ra nên Kỳ Gia mới không cần tôi.
Cậu ấy muốn lên trời tìm một cậu trai khác vừa đẹp trai vừa dịu dàng, lại còn giàu có để làm bạn trai mình, vậy nên cậu ấy mới không cần tôi nữa.
Cũng tốt.
Cậu ấy hạnh phúc là được.
Tôi chỉ sợ chuyện cậu ấy không hạnh phúc.
Nói không chừng mấy chục năm sau tôi cũng sẽ lên thiên đường, Kỳ Gia sẽ đứng ở cửa thiên đường, cậu ấy sẽ cười khi trông thấy tôi, cười vẫy tay và sẽ nói với tôi rằng: “Bạc Tư Ngộ, cuối cùng anh cũng đến rồi, em đợi anh lâu lắm rồi đấy, lâu đến mức em sắp quên đây là năm thứ mấy rồi.”
——
Đến tối bố mẹ tôi đều đã ngủ, bọn họ sợ làm phiền đến thời gian cuối cùng của tôi và bà ngoại.
Bà ngoại gọi tôi vào trong phòng sách, hai chúng tôi ngồi cạnh nhau trên ghế, nhìn qua giống như là đôi bạn bè cũ nhiều năm không gặp.
Bà ngoại giơ tay lên xoa đầu tôi, bà quay đầu nhìn vào mắt tôi, vẫn dịu dàng như trước mà nói: “A Ngộ, bà vẫn luôn biết là con không sai.”
Tôi gật đầu, muốn nói một cách đầy kiêu ngạo rằng không hổ là bà ngoại của tôi.
“Đừng vì thế tục mà thay đổi bản thân.
A Ngộ, con và Tiểu Kỳ đều là những đứa trẻ ngoan, chắc chắn các con sẽ hạnh phúc.”
Tôi nắm lấy tay bà ngoại, tuyến lệ như vòi nước quên chưa đóng.
Chẳng thể nào khống chế nổi nước mắt của mình, tôi chỉ có thể điên cuồng gật đầu, nói với bà ngoại: “Con sẽ hạnh phúc, ngoại à.”
Tôi hỏi bà ngoại, rằng liệu trên đời này có kiếp sau không.
Bà không trả lời tôi.
Tôi nhớ tới thật lâu thật lâu trước kia, tôi và Kỳ Gia cùng học lớp chính trị, giáo viên đứng trên bục giảng giảng về chủ nghĩa duy vật và chủ nghĩa duy tâm.
Tôi quay đầu hỏi Kỳ Gia, em tin chủ nghĩa duy tâm hay chủ nghĩa duy vật?
Kỳ Gia hỏi tôi, thế nào là chủ nghĩa duy tâm.
Tôi đáp, Gia Gia, anh biết sao được, vừa rồi bọn mình ở phía dưới chơi cờ năm quân với nhau mà.
Tôi nghĩ một lúc rồi nói với cậu ấy, chắc chủ nghĩa duy tâm là tin rằng trên thế giới này có kiếp sau đấy.
Kỳ Gia lập tức tỏ vẻ nghiêm túc, cậu ấy nắm tay tôi và nói với tôi, tuy rằng có vẻ em theo chủ nghĩa duy vật thật, nhưng như thế kiếp sau sẽ không được gặp anh.
Thế nên em cứ theo chủ nghĩa duy tâm vậy, em vẫn muốn có kiếp sau, kiếp sau em còn muốn ở bên Bạc Tư Ngộ nữa mà.
Tôi đáp, vậy anh cũng sẽ tin chủ nghĩa duy tâm, sau đó hai đứa tôi ngoắc tay, nói là kiếp sau nhất định phải sinh ra ở một nơi có biển, hai bọn tôi sẽ là trúc mã trúc mã, vừa sinh ra đã quen nhau rồi, trước 15 tuổi thì sẽ là anh em tốt, mấy mươi năm sau thì làm đôi người yêu khăng khít thân mật nhất.
Tôi hỏi bà ngoại, rằng liệu trên đời này có kiếp sau không.
Bà ngoại nhìn ngoài ra cửa sổ thở dài, bà nói, có, một cách rất kiên định.
Tôi khẽ cười, tôi nghĩ bà ngoại tôi cũng muốn xông tới kiếp sau của bà, bà dịu dàng đến vậy, chắc chắn kiếp sau cũng sẽ sinh ra trong một gia đình tốt.
Đến lúc sau cuối, bà ngoại nói cho tôi, thật lâu thật lâu trước kia bà cũng có một người mà bà yêu sâu đậm, nhưng người đó chết sớm.
Bà nói, bà ngoại chịu đựng nhiều năm đến thế, cuối cùng cũng có thể lên thiên đường gặp người đó rồi.
Tôi cũng ngoắc tay với ngoại, giống như hai đứa bé mầm non đang chơi trò chơi gia đình vậy.
Tôi nói: “Ngoại ơi, ngoại phải hạnh phúc đấy.”
Bà ngoại xoa đầu tôi, cười đáp: “A Ngộ và Tiểu Kỳ cũng phải hạnh phúc nhé.”
“Vâng.” Tôi nhỏ giọng trả lời.
Thoạt trông bà ngoại có vẻ rất vui, từ lúc có ký ức đến nay, chưa bao giờ tôi thấy bà vui như vậy cả.
Tôi lại chợt muốn chết, tôi cũng muốn được giải thoát một cách hạnh phúc và thoải mái, nhưng tôi không thể.
Nếu tôi đi rồi, ai sẽ thay Kỳ Gia đi ngắm nhìn núi sông biển rộng, ao hồ sông suối của thế giới này đây.
Tôi là một đứa trẻ không nhà, chốn về duy nhất của tôi là vòng tay của Kỳ Gia, từ nay về sau chỉ còn lại có một mình tôi tiếp tục sống thay cậu ấy mà thôi.
Cho nên, tôi muốn hạnh phúc.
Tôi cần phải hạnh phúc, mang theo tình yêu của Kỳ Gia sống đến 80 tuổi, khi đó tôi mới có thể đi tìm cậu ấy.
Nhưng trong 60 năm không có cậu ấy, rốt cuộc tôi phải sống thế nào đây.
Rõ ràng là bọn tôi có thể hạnh phúc mãi mãi.
Rõ ràng là bọn tôi vốn có thể…
Hẹn ước năm mười sáu tuổi ấy chung quy cũng chỉ có thể ở lại năm mười sáu tuổi, sáu năm sau vẫn chỉ còn lại một mình tôi đợi đến bạc đầu..