Cậu Ấy Đến Từ 1945

Trữ Khâm Bạch đột nhiên tìm đến, Châu Thanh đương nhiên không thể bỏ rơi người ở bên ngoài nên mời vào cửa.

Phòng cậu đặt là dạng căn hộ, trước khi ra ngoài thì chồng tài liệu trên bàn vẫn chưa được sắp xếp, trên bàn trà có một tách cà phê đang uống dở, chiếc vali ở góc phòng khách đã được mở ra, hành lý vừa nhìn đã thấy hết.

Châu Thanh thấy anh hai tay trống không liền hỏi: "Anh ra nước ngoài mà không mang theo gì sao?"

"Đều ở bên chỗ ekip rồi, một mình tôi qua đây." Trữ Khâm Bạch đánh giá xung quanh một vòng, hỏi cậu: "Đã đặt vé về nước chưa?"

Châu Thanh lắc đầu, đưa cho anh một chai nước chưa mở: "Ngày ký hợp đồng chưa chắc chắn nên vẫn chưa mua vé."

"Về cùng chứ?" Trữ Khâm Bạch vặn chai nước ra rồi hỏi ý kiến cậu.

Châu Thanh nhìn anh: "Không phải sự kiện đã kết thúc rồi à, anh không có việc trong nước sao?"

"Sự kiện kéo dài trong hai ngày, tôi rời đi sớm."

Châu Thanh dừng lại một chút: "Như vậy không sao chứ?"

"Không sao."

Bởi vì một cái ôm dường như không thể giải thích nhưng cũng rất tự nhiên, dẫn đến việc Châu Thanh có một cảm giác hơi khó nói rõ.

Cậu thậm chí còn không thể hỏi anh rằng sự kiện còn chưa kết thúc thì tới tìm mình làm gì?

Cậu luôn cảm thấy nếu mình thật sự mở miệng hỏi, câu trả lời của Trữ Khâm Bạch sẽ làm cho cậu đâm lao phải theo lao.

Sau cuộc đối thoại đơn giản, Châu Thanh luôn cảm thấy bầu không khí thật lúng túng, cậu vội vàng cầm lấy thẻ phòng, sau đó nói: "Tôi đi xuống quầy lễ tân lấy một phòng cho anh, anh cứ ở đây một lát trước đi."

"Đợi đã." Một tay Trữ Khâm Bạch túm lấy cánh tay cậu, đối diện với ánh mắt đột nhiên nhìn lại của Châu Thanh, anh nói: "Không cần lấy, tôi ở đây là được rồi."

"Anh ở..." Châu Thanh nói như đinh đóng cột: "Không được!"

"Tại sao lại không được?" Trữ Khâm Bạch nhướn mày: "Ghế sofa cũng không chịu cho tôi, đạo lý chiêu đãi khách của Châu tổng đang không tới nơi tới chốn đấy."

Châu Thanh liếc nhìn ghế sofa bên chân, hơi mở miệng, nhẹ giọng nói: "Anh nói anh ở sofa, có thể thì có thể nhưng mà..."

Trữ Khâm Bạch cười khẽ một tiếng, ngắt lời cậu, ý tứ không rõ ràng: "Cậu cho rằng tôi đang nói cái gì? Giường sao?"

Châu Thanh sửng sốt một chút, gượng gạo phủ nhận: "Không phải."

"Thật ra cũng chẳng sao cả, hai chúng ta cũng không phải là chưa từng nằm chung giường." Trữ Khâm Bạch vừa nói vừa đặt chai nước sang một bên, cúi đầu, ánh mắt áp sát hơn một chút: "Trước kia không phải rất bình tĩnh sao? Khi đó cậu hoàn toàn không xem sự tồn tại của tôi ra gì, hay là cảm thấy việc nằm chung giường với một người đàn ông là bình thường. Phản ứng bây giờ của cậu là đang căng thẳng sao? Tại sao chứ?"

Châu Thanh biết anh đang nói về lần ở huyện Lâm Thuận, khi đó cậu quả thật đúng như lời anh nói.

Không xem ra gì, cũng bởi vì hoàn cảnh ép buộc.

Chuyện này hoàn toàn không thể nghĩ kỹ, bởi vì ngay cả cậu cũng không rõ tại sao khi gặp phải tình huống tương tự lần nữa, phản ứng đầu tiên của mình lại là từ chối.

Châu Thanh quay đầu lại sắp xếp đồ đạc của mình, né tránh chủ đề của Trữ Khâm Bạch, nói như chưa có chuyện gì xảy ra: "Dù sao cũng là tự anh ngủ, chỉ cần không chê ghế sofa không thoải mái thì cứ việc ở đi."

Bởi vì có ghế sofa nên thật sự đã không lấy thêm một phòng khác.

Công việc của Châu Thanh trong chuyến đi này gần như sắp đến hồi kết, không có gì đặc biệt cần phải xử lý gấp.

Bữa tối là thịt bò nướng của khách sạn với bánh pudding Yorkshire, gà hầm bơ và một phần salad rau.

Lượng ăn của Châu Thanh bình thường, ăn một ít thịt bò và salad đã không đụng đến nữa. Ngược lại là Trữ Khâm Bạch, tư thế tao nhã giống như đang ngồi trong nhà hàng cao cấp nhưng suýt nữa thì đã càn quét hết sạch đồ mà Châu Thanh để lại.

Châu Thanh nhất thời cho rằng anh rất đói, hỏi anh có muốn gọi thêm gì không.

Trữ Khâm Bạch lấy khăn ăn lau miệng, nhìn cậu: "Đủ rồi. Cậu ăn không quen sao?"

Châu Thanh lắc đầu: "Cũng tạm được nhưng tôi vẫn thích ẩm thực trong nước hơn."

"Theo tôi được biết, ba mẹ cậu đều là người phương Bắc, khẩu vị ẩm thực Tô Châu hồi nhỏ là ai nuôi dưỡng cho cậu vậy?"

Châu Thanh liếc nhìn Trữ Khâm Bạch một cái, bình tĩnh nói: "Dì giúp việc trong nhà khi còn nhỏ. Lúc đó tuổi còn quá nhỏ lại còn nghịch ngợm nên các dì thường xuyên bị thay đổi, cụ thể là người nào thật ra đã không còn nhớ rõ lắm rồi."

Trữ Khâm Bạch có thể cảm nhận được rõ ràng rằng Châu Thanh lại bắt đầu dựng lên bức bình phong.

Đây rõ ràng không phải là một chủ đề hay lắm.

Vừa đúng lúc điện thoại reo lên.

Là của Châu Thanh.

Cậu phải tạm thời mở một cuộc họp video, đúng lúc Trữ Khâm Bạch đứng dậy, tiện tay thu dọn đĩa thức ăn trên bàn.

Châu Thanh chiếm dụng ghế sofa, đặt máy tính lên đùi.

Đây là một cuộc họp video ba bên.

Cậu không đóng vai trò chủ đạo, thỉnh thoảng mới lên tiếng hoặc phát biểu ý kiến.

Khoảng mười phút sau, giám đốc dự án được điều động mới nhất của công ty thiết bị trong nước đột nhiên đề xuất giảm giá thêm 5%.

Điều này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, khiến cho người bên phía Châu thị đều đồng loạt thay đổi sắc mặt.

Việc ký hợp đồng đã vô cùng cấp bách rồi, lúc này còn cố tình ép giá, rõ ràng là bọn họ muốn Châu thị tự mình gánh chịu khoản tiền trung gian này.

Nếu gánh không được thì thật sự là cả hai bên đều không lấy lòng được.

Châu Thanh ngồi thẳng hơn một chút, giọng nói không hề nghiêm túc nhưng cũng có thể nghe ra sự không vui và đè nén: "Mức giá thị trường bao gồm một kênh cung cấp duy nhất, các anh dự định mười năm nữa sẽ dựa vào 5% này để dưỡng già sao? Trước tiên đừng nói đến bên Địch Khang các anh tạm thời tăng giá có hợp quy hay không, dựa theo điều kiện được đàm phán hiện tại, các anh tuyệt đối không có khả năng lấy được bên thứ hai."

Giám đốc của bên kia là một người đàn ông trung niên khoảng ngoài bốn mươi tuổi, cười lên rất ôn hoà nhưng cả mặt lại là vẻ khôn khéo.

"Châu tổng." Đối phương nói: "Vì lần hợp tác này, tôi biết mọi người đều rất vất vả. Cậu đang ở nước ngoài, cậu xem không phải tất cả chúng tôi đều đang chịu đựng cùng cậu sao. Là thế này, Châu tổng, cậu là do hội trưởng Lưu tiến cử nên có thể không hiểu giá trị thị trường cụ thể của các công ty như chúng tôi. Xét về thị phần, chúng tôi kém xa một số công ty tư nhân, nếu hiệu quả và lợi ích thu hoạch không thể đánh lại được thì chỉ có thể thu hẹp từ đầu nguồn. Tục ngữ có nói, chỉ cần chưa ký hợp đồng thì mọi chuyện đều có thể xảy ra mà. Tôi vẫn luôn nghe nói Châu tổng mặc dù tuổi còn trẻ nhưng năng lực vượt trội, ít nhiều gì cũng sẽ cân nhắc vì chúng tôi có phải không?"

Châu Thanh đặt máy tính lên chiếc bàn trước ghế sofa, hai tay đan lại, nghiêng người về phía trước rồi mỉm cười: "Giám đốc Lý, tôi thấy không phải là anh cảm thấy tôi còn trẻ tuổi, năng lực vượt trội mà là cảm thấy tôi trẻ tuổi dễ lừa bịp đúng không?"

Hai mắt Lý Giả Thành trống rỗng.

Lần hợp tác này ngay từ đầu không phải là hắn đi theo, hắn vừa được điều động lên vị trí giám đốc thì đúng lúc nghe tin Châu Thanh bắc được quan hệ với Lưu Thắng Sử.

Tình huống này theo như hắn thấy thì chỉ cần đối phương không muốn cắt đứt quan hệ với Lưu Thắng Sử, rốt cuộc là đàm phán tiếp tục hay Châu thị tự nuốt xuống, Lý Giả Thành hoàn toàn không quan tâm.

Châu Thanh không quan tâm sắc mặt của đối phương có thay đổi hay không mà dựa lưng trở lại ghế sofa: "Tôi nghe nói năm nay giám đốc Lý đã bảo đảm với bên Ủy ban Giám sát và Quản lý Tài sản nên rất nóng lòng đạt được thành tích, tôi có thể hiểu được." Châu Thanh trực tiếp lật tẩy nội tình của người ta, trong lúc sắc mặt của đối phương trở nên khó coi liền thay đổi đề tài: "Chúng tôi đã từng hiểu sâu về Địch Khang, dựa theo giá thị trường, các điều kiện hiện tại ít nhất có thể đảm bảo rằng trong ba năm tới, hiệu quả và lợi ích chắc chắn sẽ tiếp tục tăng lên. Mỗi bên chúng ta đều lùi lại một bước, giảm đốc Lý cảm thấy thế nào?"

...

Châu Thanh kìm nén sự nóng nảy để tranh luận với người khác cho đến khi đối phương buộc phải lùi bước.

Những người biết Châu Thanh sẽ hiểu rõ, vào thời điểm này cậu thật sự đã lười dành sự chú ý cho đối phương rồi, đến mức trên mặt cậu trông như rất chuyên chú và nghiêm túc.

Đến mức mà có thể nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm và chú ý tới áo khoác của Trữ Khâm Bạch trên móc áo ở cửa phòng tắm, nhưng lúc Trữ Khâm Bạch đi ra thì Châu Thanh vẫn khoanh tay ngồi trên ghế sofa và lắng nghe người khác phát biểu.

Áo choàng tắm trên người anh được buộc lỏng lẻo, những giọt nước trên tóc theo ngọn tóc chảy xuống lồng ngực.

Trữ Khâm Bạch đứng đối diện bàn trà lau tóc và nhìn Châu Thanh trong nửa phút, ngay lập tức nhận thấy sự thiếu tập trung của cậu.

Trữ Khâm Bạch thấy cậu bận rộn nên không lên tiếng mà đi tìm đồ trong phòng, không tránh khỏi đi tới đi lui.

Châu Thanh vừa mới xử lý một người phiền phức nên tâm trạng không tốt, giữa chừng thì nhìn Trữ Khâm Bạch bằng một ánh mắt dò hỏi.

Trữ Khâm Bạch thấy cậu nhìn qua thì chỉ vào cằm mình, dùng khẩu hình hỏi cậu: "Có nước cạo râu không?"

"Trong vali, tự tìm đi."

Lời này của Châu Thanh vừa nói ra, người đang phát biểu trên máy tính đột nhiên im lặng, gần như là dáng vẻ sững sờ hỏi: "Châu tổng, cậu vừa nói cái gì?"

Châu Thanh cầm máy tính lại gần, "Không có gì, tiếp tục đi."

Trên máy tính trước mặt Châu Thanh có không ít cửa sổ trò chuyện, hầu như ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào khung cảnh bên phía Châu Thanh.

Bởi vì nơi đặt vali nằm ở góc chéo phía sau Châu Thanh, lúc Trữ Khâm Bạch đi ngang qua, mọi người vô tình nhìn thấy một cái bóng biến mất trong nháy mắt, mặc dù chỉ có nửa người nhưng vẫn đã bị nhìn thấy. Sự khiếp sợ này khiến cho Châu Thanh nói "tiếp tục đi" một lúc lâu rồi cũng chưa có ai nói chuyện.

Châu Thanh cũng nhận thấy vấn đề về vị trí, cậu nhanh tay lẹ mắt đóng nắp máy vi tính lại, quay đầu lại, hạ thấp giọng xuống: "Có thể nhìn thấy, đừng đi qua từ bên này."

Trữ Khâm Bạch quay đầu nhìn máy tính của cậu một cái, nhướn mày rồi gật đầu.

Mặc dù đây là một cuộc trò chuyện rất ngắn nhưng trong phòng của Châu tổng có người, hơn nữa bóng người vừa nãy chính là đàn ông, đây là sự thật mà hầu hết mọi người đều khẳng định.

Châu Thanh miễn cưỡng thu lại tâm tư, may mắn là trước đó bầu không khí căng thẳng, còn đang là thời gian bàn công việc nên không có ai nói nhiều thêm.

Cuộc họp video kết thúc năm phút sau đó, đúng lúc Trữ Khâm Bạch ra khỏi phòng tắm một lần nữa, thấy Châu Thanh tắt máy tính, anh vừa đi tới mở tủ lạnh nhỏ vừa hỏi: "Lửa giận lớn đến vậy à?"

Châu Thanh ngồi trên sofa lười di chuyển: "Từ đâu mà anh nhìn ra là tôi tức giận?"

"Không phải trên mặt cậu vẫn viết đấy sao." Trữ Khâm Bạch quay lại, đưa cho cậu một đĩa trái cây lúc đặt bữa tối thì tiện thể mang đến, đặt xuống rồi nhìn cậu: "Thật ra dáng vẻ cậu khi tức giận cũng rất rõ ràng, không tự phát hiện được sao?"

Châu Thanh di chuyển một cách không thoải mái, nhíu mày: "Lúc hợp tác gặp phải người hét giá ngay sát nút, tôi nên vui vẻ sao?"

Trữ Khâm Bạch cười một tiếng: "Cậu cũng đâu để người ta hét." Anh đẩy đĩa trái cây sang: "Vừa rồi thái độ không kiên quyết lắm. Hạ hoả đi?"

Thật ra Châu Thanh cũng không quá tức giận, cho dù ban đầu có hơi không vui nhưng chút nóng nảy đó đã biến mất từ ​​​​lâu rồi.

Hơn nữa, bản thân cậu cũng không phải người thích bày tỏ cảm xúc lên mặt, cũng không biết làm sao mà Trữ Khâm Bạch lại chắc chắn như vậy.

Trữ Khâm Bạch không mang theo bất cứ thứ gì, tất cả những thứ anh sử dụng đều là của Châu Thanh.

Đồ vệ sinh cá nhân vẫn còn trong phòng tắm, Châu Thanh lấy quần áo xong cũng chuẩn bị đi tắm.

Kết quả là vừa bước vào đã thấy quần lót tứ giác treo trong phòng tắm thì bị sốc đến nỗi lùi lại ngay tại chỗ: "Anh..."

Trữ Khâm Bạch đang cúi xuống để đặt một số thứ vừa lấy ra trở lại vali thì quay đầu nhìn cậu, đứng dậy: "Sao vậy?"

Ánh mắt của Châu Thanh vô thức chuyển đến trên người anh.

Châu Thanh: "Cũng mặc của tôi luôn sao?"

Quả thật ánh mắt của cậu quá đỗi trực tiếp, Trữ Khâm Bạch có không muốn hiểu cũng hiểu được.

Anh lại cúi người, lấy ra từ một cái túi đóng gói nhỏ trong vali rồi cầm lên, nhướn mày: "Cậu nói cái này? Tôi tự mang theo. Còn về cái của cậu..." Trữ Khâm Bạch xoay người, nhìn kích cỡ của cái quần lộ ra trong chiếc túi trong suốt, nói: "Mặc dù là kích thước bình thường nhưng nếu để cho tôi mặc thì có lẽ là cậu sẽ siết chết tôi mất."

Đồ của riêng mình bị anh cầm lên lật đi lật lại khiến cho Châu Thanh đỏ mặt tía tai, quát anh: "Bỏ xuống! Đừng có lục lung tung."

Trữ Khâm Bạch dường như thấy buồn cười trước phản ứng lớn như vậy của cậu, nói: "Thế này mà cũng không chịu được, da mặt mỏng quá vậy Châu tổng."

Châu Thanh dứt khoát xoay người đi vào phòng tắm, không thấy thì đỡ ngứa mắt.

Buổi tối khi đi ngủ, Châu Thanh trằn trọc trở mình.

Giường và ghế sofa cách nhau một cánh cửa nhưng khi nghĩ đến việc không gian này có thêm một người lại dường như trở nên không thể bỏ qua.

Phòng khách rất yên tĩnh, Châu Thanh tưởng rằng Trữ Khâm Bạch đã ngủ rồi nên chuẩn bị dậy uống nước.

Động tác của cậu rất nhẹ nhàng, lúc đi vòng qua ghế sofa, mượn ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, cậu nhìn thấy Trữ Khâm Bạch đang nằm trên ghế sofa.

Chiếc ghế sofa này khi ngồi có cảm giác khá lớn nhưng khi cả người Trữ Khâm Bạch nằm lên lại cảm thấy vẫn quá nhỏ. Một chân anh dựng lên, chân còn lại gác lên tay vịn của ghế sofa.

Cánh tay trái che mắt, tấm chăn mỏng trên người nửa trải trên mặt đất.

Châu Thanh đứng đó quan sát vài giây rồi bước tới, cúi xuống nhặt chăn lên đắp lại cho anh.

Lúc đứng dậy thì bị người nắm lấy cổ tay, Châu Thanh giật mình, ngẩng đầu lên trong bóng tối thì bắt gặp ánh mắt không hề có dấu hiệu đã ngủ của Trữ Khâm Bạch,.

Châu Thanh: "Không ngủ thì giả bộ ngủ cái gì."

Trữ Khâm Bạch nằm đó với giọng điệu lười biếng nhưng vẫn không buông tay: "Tôi không giả vờ ngủ mà chỉ đang chuẩn bị ngủ thôi. Cậu không ngủ được à?"

"Ngủ rồi, chỉ vừa tỉnh lại mà thôi."

Trữ Khâm Bạch hừ một tiếng, nói: "Tiếng động trở mình bên trong to đến mức tôi còn nghe thấy, cậu ngủ lúc nào?"

Châu Thanh có hơi lúng túng, "Nghe được rồi còn hỏi."

Cậu vùng ra khỏi tay anh, cúi xuống nhặt chiếc gối rơi dưới đất lên.

Trữ Khâm Bạch dứt khoát ngồi dậy, ngáp một cái buồn ngủ rồi tùy ý hỏi cậu: "Sao lại không ngủ được? Vẫn đang nghĩ về việc tôi nói kích thước của cậu bình thường sao?"

Trong môi trường sinh hoạt của Châu Thanh, chủ đề về tình dục dường như luôn là điều bí mật và đáng xấu hổ.

Châu tổng có quá ít kiến thức về việc bình luận công khai về loại chuyện này, nói anh ngay tại chỗ: "Không biết xấu hổ."

"Không biết xấu hổ?" Trữ Khâm Bạch nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, dứt khoát kéo cậu một cái, Châu Thanh lập tức bổ nhào về phía trước, phải dùng tay chống đỡ mới không đè thẳng lên người anh. Trữ Khâm Bạch nghiêng đầu dán sát lỗ tai cậu, chậm rãi nói: "Những gì trên người cởi hết xuống cho tôi đó mới gọi là không biết xấu hổ, đã biết chưa?"

Một cảm giác xấu hổ xông thẳng lên đỉnh đầu Châu Thanh, thật sự không thể chịu đựng được chủ đề không có điểm dừng như vậy mà.

Cậu vội vàng đứng dậy, nhặt chiếc gối rơi dưới đất lên, ấn vào trong lòng anh, mất thể diện nói: "Đê tiện!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui