Bộ phim "Tôi không phải tôi" của Trữ Khâm Bạch được công chiếu vào ngày Lễ Quốc khánh theo như lịch trình, trong kỳ nghỉ lễ dài, doanh thu liên tục sụt giảm trong nhiều ngày khiến cho tất cả các bộ phim cùng kỳ đều bị treo. Từ đạo diễn đến hậu trường cho đến diễn viên đều trở thành chủ đề nóng trong thời gian đó.
Sau khi Châu Thanh thu thập ý kiến của công chúng thì bộ phim phúc lợi cho ngày lễ tình cờ chọn trúng bộ phim này.
Nhưng bản thân Châu Thanh không đi xem vì gần đây công ty vẫn đang bận rộn với vụ hợp tác với Tín Thành.
Sau sự việc với Địch Khang lần trước, Lưu Thắng Sử đã đích thân đến Lam Thành và liên lạc với Châu Thanh, vừa vặn là ngày thứ năm của kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh.
Địa điểm được chọn trong quán trà nơi Châu Thanh gặp Trữ Húc Minh lần đầu tiên.
"Hội trưởng Lưu." Châu Thanh đặt chén trà trước mặt đối phương, lùi về phía sau, ngồi xuống rồi nói: "Lần này ngài tới đây nhất định không đơn giản như ôn chuyện cũ và nghỉ phép đúng không?"
Lưu Thắng Sử cầm ly lên, mỉm cười nói lấp lửng với cậu: "Cậu đoán xem."
Châu Thanh suy nghĩ một chút: "Bây giờ là Tuần lễ vàng Quốc Khánh, là vì hoàn thành dự án cổ phần Đại Hội Thành (*) sao?"
(*) bản gốc là 大汇城, mình tra ra được đây là một trung tâm mua sắm ở Huệ Châu thuộc tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc nhưng cũng không chắc có đúng không.
"Có thể xem là vậy." Lưu Thắng Sử không nói thẳng mà tiện thể tán thưởng Châu Thanh: "Tôi không ngờ được cậu trưởng thành nhanh như vậy, lần trước chúng ta gặp mặt, cậu mới đạt được hợp tác với Thịnh Vũ không lâu, bây giờ cậu đã nắm rõ tình thế của toàn bộ Lam Thành trong lòng bàn tay rồi."
Châu Thanh mỉm cười: "Không thể thiếu được sự giúp đỡ của hội trưởng Lưu."
Cẩn thận quay đầu nhìn lại, con đường này thật sự đã đi được rất xa rồi.
Bước đầu tiên hợp tác với Thịnh Vũ là sự lựa chọn quan trọng nhất và cũng là đúng đắn nhất của Châu Thanh vào thời điểm đó, đây là một quá trình chầm chậm đưa công ty khôi phục lại và sống lại. Sự thúc đẩy kinh tế của dự án phía Tây đã từng bước đưa công ty trở về đúng hướng.
Tất cả những quyết sách và nội dung đưa ra bây giờ chỉ là để máu và thịt ngưng tụ lại, tạo ra năng lực có thể tự động bay liên tục tuần hoàn trên khung thép này.
Lưu Thắng Sử nhìn chàng trai trẻ trước mặt, cũng không đánh đố nữa mà nói, "Lần này hẹn cậu quả thật có việc quan trọng hơn."
"Ngài nói đi."
Hội trưởng Lưu bình tĩnh nhấp một ngụm trà: "Tin tức chính xác từ phía trên, Lam Thành sắp sửa đầu tư số tiền lớn khoảng mười một con số để xây dựng một khu phát triển mới."
Vừa nói ông vừa thổi nước trà trong chén, chờ đợi biểu cảm kinh ngạc của người đối diện lộ ra nhưng thật đáng tiếc là Châu Thanh không hề có nhiều thay đổi trong cảm xúc.
"Cậu không kinh ngạc sao?" Lưu Thắng Sử không nhịn được nói trước.
Ngón trỏ của Châu Thanh vuốt nhẹ đường viền chén trà, đặt xuống rồi cười nhẹ: "Theo tôi được biết, cơ sở hạ tầng và kếtcấu của hai khu phía Đông và phía Tây của Lam Thành đã rất hoàn thiện rồi, chỉ riêng khu vực phía Bắc vẫn luôn vì vị trí địa lý mà chưa được tiêu chuẩn hóa, đây là phía trên muốn có đủ thế chân vạc sao?"
Lưu Thắng Sử hơi sửng sốt một chút, sau đó bật cười thành tiếng, "Nói chuyện với người thông minh quả nhiên rất thoải mái."
"Vậy hội trưởng Lưu tìm tôi là để?"
Lưu Thắng Sử ý tứ sâu xa: "Châu Thanh, cậu là một người có tiền đồ rộng mở."
"Chi bằng hội trưởng hãy nói rõ ràng đi."
"Lời tôi nói chỉ dừng ở đây thôi. Đây là dự án trọng điểm của phía trên, là một miếng thịt mỡ lớn trong mắt nhiều nhà phát triển. Có sự tăng cường của chiến lược phía Tây, ngành sản xuất và gia công ở toàn bộ khu vực phía Bắc Lam Thành sớm muộn gì cũng sẽ độc quyền trong tay cậu. Có thể đưa khu phát triển đi lên hay không, tác dụng của cậu trong đó hẳn là không cần tôi nói nhỉ. Nói không chừng sau này tôi còn phải dựa vào Châu tổng cho tôi mặt mũi ấy chứ."
Châu Thanh không tiếp thu giả thiết vẽ ra miếng bánh lớn này, càng không có sự vui mừng khôn xiết mà Lưu Thắng Sử nghĩ, cậu chỉ nói: "Tôi không hề có dã tâm độc chiếm ngành công nghiệp ở khu vực phía Bắc."
"Vậy cậu..." Lưu Thắng Sử dường như đang cau mày.
Từ trước đến nay Châu Thanh đã dựng lên không ít gian hàng, từ việc hợp tác với Trữ Húc Minh đến việc xây dựng và phát triển Phủ Thành, thúc đẩy huyết mạch kinh tế của Châu thị ở phía Tây, cậu không phải người có tầm nhìn hạn hẹp.
Người có tầm nhìn và năng lực sánh đôi với nhau làm gì có ai mà không phải người có dã tâm.
Châu Thanh biết Lưu Thắng Sử đang nghi hoặc điều gì nên chủ động nói: "Vấn đề ban đầu của Châu thị áp dụng cho rất nhiều công ty cùng loại, một khi bị độc quyền, những doanh nghiệp vừa và nhỏ này thật sự sẽ hoàn toàn không còn đường sống."
Lưu Thắng Sử dừng lại một lát mới hỏi cậu: "Cho nên ý cậu là muốn từ bỏ cơ hội này?"
"Vừa vặn ngược lại." Châu Thanh nói: "Tiến vào khu vực phát triển không chỉ có một con đường, sự khác biệt giữa một chiếc đũa và một đôi đũa không chỉ là sự khác biệt về sức chịu đựng. Khi so sánh lợi ích kinh tế của cá nhân và lợi ích của mười người hay trăm người đều không giống nhau. Tôi chỉ cảm thấy rằng việc mượn phương pháp đàn áp này để mưu cầu tư lợi là trái với cách làm việc theo ý định ban đầu của tôi, ngoài ra không có lý do đặc biệt nào khác."
Lưu Thắng Sử im lặng uống hết chén trà, cuối cùng nhướn mày nói: "Nước trong thì không có cá, đạo lý này Châu tổng không phải không hiểu."
Châu Thanh gật đầu: "Tôi tôn trọng tất cả các quy tắc thị trường."
Tôn trọng không có nghĩa là mình sẽ làm như vậy.
Sự phát triển của Châu thị đi đến giai đoạn hiện tại vẫn có thể xem là một thời cơ có lợi cho một bước mở rộng mang tính thăm dò, dùng để kiểm tra thành quả cũng được, hay tiến về phía trước một bước cũng được. Tin tức phía trên đầu tư vốn xây dựng khu phát triển sẽ là tiền đề có lợi nhất.
Cá lớn nuốt cá bé là quy luật của thị trường, nhưng người của mình đánh người của mình thì cuối cùng chỉ còn lại bốn chữ "kẻ có dã tâm" mà thôi.
Châu Thanh dành hơn nửa ngày trong quán trà với Lưu Thắng Sử, lúc ra khỏi cửa đã là hai giờ chiều.
Lúc này, Lưu Thắng Sử mới nói với cậu rằng khu phát triển không chỉ đang tìm kiếm các công ty trước mà phía trên chủ yếu còn đang muốn tìm kiếm những nhân vật đại diện để điều phối thị trường.
Tìm tới tìm lui thì tìm được Châu Thanh.
Trước khi Lưu Thắng Sử lên xe rời đi thì nhìn cậu nói: "Phía trên hy vọng tìm được người với tư cách là một phần của nhà đầu tư và tham dự vào quá trình phát triển của dự án. Không muốn tìm người đại diện của công ty vì sợ là sẽ thừa nước đục thả câu, nhưng Châu Thanh, ngược lại bây giờ tôi lại cảm thấy rằng không ai thích hợp hơn cậu."
"Hội trưởng Lưu." Châu Thanh đứng bên cạnh xe, đột nhiên tỉnh ngộ: "Đây mới là nguyên nhân trọng điểm chú tìm đến tôi lần này đúng không?"
Lưu Thắng Sử cười lớn: "Cậu cũng đừng trách tôi, tôi chỉ là người tiên phong khảo sát thôi."
Cuối cùng Lưu Thắng Sử nói với cậu, "Chậm nhất là tuần sau sẽ có người xuống để thảo luận chi tiết với cậu." Vừa nói vừa vỗ vai cậu, "Trước đó tôi có nói sau này nói không chừng phải dựa vào mặt mũi của Châu tổng, lời này không phải là giả. Hơn nữa, tiết lộ cho cậu một câu, phía trên thật ra đã quan sát cậu một thời gian rồi, thứ xem trọng nhất là năng lực và định hướng giá trị doanh nghiệp. Cậu là một ứng cử viên phù hợp cho vị trí người đại diện. Bằng không thì những tài nguyên trước đây cậu cho rằng một hội trưởng Hiệp hội Danh dự như tôi thật sự có quyền lực lớn như vậy mà dám trực tiếp cho cậu sao? Dự án này làm tốt rồi thì cái tên Châu Thanh của cậu xem như lên được danh sách công danh. Được rồi, đi đây."
Lưu Thắng Sử chắp tay sau lưng, bước vào chiếc xe Audi màu đen bên đường.
Tuổi đã gần năm mươi nhưng vẫn luôn che giấu tất cả những thành công và danh tiếng.
Lúc này, Châu Thanh mới nhớ ra Trữ Khâm Bạch từng nói Lưu Thắng Sử này từng là người của Ủy ban Giám sát và Quản lý Tài sản thuộc sở hữu Nhà nước của Hội đồng Nhà nước, mặc dù được cử xuống hưởng ứng lời kêu gọi nhưng ông lại có quan hệ rất sâu với cấp trên.
Rốt cuộc sâu đến mức nào, bây giờ Châu Thanh đã có một chút cảm giác.
Hứa Triêu vẫn luôn ở bên ngoài đợi cậu, lúc này thấy xe rời đi thì đi qua.
"Rốt cuộc hội trưởng Lưu tìm anh Thanh có việc gì vậy ạ?"
Châu Thanh nhìn đuôi xe đã biến mất trên con phố rồi thu tầm mắt lại: "Gần đây làm việc gì cũng nên khiêm tốn một chút."
"Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?" Hứa Triêu lo lắng hỏi.
Châu Thanh: "Không có, chỉ là gần đây phía nhà nước đã hành động. Cậu hãy bắt tay vào soạn thảo thông báo điều Tiền Thịnh và Chu Cần về lại đi, sắp đến lúc rồi."
Hứa Triêu suy nghĩ: "Có phải là nên đợi thêm một chút nữa mới tốt không, nghiệp vụ bên kia vừa mới ổn định được không lâu."
"Không sao, củng cố cơ sở xong cũng không còn không gian phát huy thêm nữa, mấy tháng nay các phương diện đều gần như ổn cả rồi. Lam Thành có một khu phát triển mới cần hoàn thành, bọn họ còn có việc khác phải làm, điều trở lại đi."
Hứa Triêu sửng sốt một chút, sau đó vội vàng gật đầu: "Được, em sẽ nhanh chóng thu xếp."
Mặc dù đã đi theo anh Thanh rất lâu rồi nhưng Hứa Triêu tự nhận mình vẫn chưa học được một phần ba bản lĩnh của cậu.
Giống như khu vực phát triển mới mà cậu vừa đề cập, suy nghĩ đầu tiên trong đầu cậu ta chính là cảm thấy đây là một việc lớn, nhưng cụ thể quan trọng ở đâu lại không thể nắm bắt được điểm mấu chốt.
"Anh Thanh, em đưa anh về nhé?" Hứa Triêu hỏi.
Châu Thanh nhìn thời gian, nói: "Không, đến nhà họ Trữ."
"Ơ? Nhà họ Trữ?"
"Sinh nhật của Trữ Kiến Hùng, tôi nhận được thiệp mời nên phải đi một chuyến."
Thiệp mời đã được gửi trực tiếp đến công ty vài ngày trước, không phải nhận được lời mời với tư cách là đối tượng kết hôn của Trữ Khâm Bạch mà với tư cách là sếp tổng của Châu thị ở Lam Thành. Anh cả Trữ Húc Minh mời như vậy có lẽ là vì cảm thấy rằng thân phận phía trước của cậu không thích hợp xuất hiện trong trường hợp này.
Dù thế nào đi chăng nữa vẫn phải đi một chuyến.
Châu Thanh đến một cửa hàng may đo Âu phục đã từng đến trước đây để chọn một bộ quần áo mới, là một bộ đồ bình thường không tốn chút công sức nào.
Bốn giờ, cậu mang theo quà cáp đến cửa.
Nói là tiệc tối nhưng dựa vào địa vị của Trữ Kiến Hùng ở Lam Thành nhiều năm như vậy, người tới đây tự nhiên sẽ chọn tới sớm hơn là tới muộn.
Mặt trời đang di chuyển về phía Tây, trước biệt thự đã đông như trẩy hội.
Châu Thanh leo lên bậc thềm bước về phía trước, gặp được Trữ Húc Minh đang đón khách ở cửa.
"Anh cả." Châu Thanh chào hỏi.
Trữ Húc Minh cười nói: "Đến rồi à." Vừa nói vừa nhìn về phía sau Châu Thanh, hỏi cậu một câu: "Anh có gọi cho Khâm Bạch, nó bảo là sẽ tham gia, không đi cùng cậu sao?"
"Chuyện này em không rõ lắm." Châu Thanh nói: "Đang trong thời gian phim công chiếu, nơi nào trong nước đều có công việc, cũng không nói cho em biết hôm nay có đến không."
Kể từ khi Trữ Khâm Bạch nói rằng ra ngoài cần phải báo trước thì quả thật sẽ nói cho mình biết anh đã đi đâu.
Nhưng liên quan đến bữa tiệc sinh nhật của ba anh, Châu Thanh đoán rằng anh cũng không muốn đề cập đến việc này với mình.
Châu Thanh hỏi: "Niệm Niệm đâu rồi?"
Trữ Húc Minh lộ ra vẻ mặt đau đầu: "Bảo mẫu đang chơi cùng, khóc cả đêm, nháo nhào đòi tìm cậu."
Châu Thanh nói: "Được, vậy em đi xem nó trước."
Đứa trẻ được Trữ Húc Minh cho người đến căn hộ đón đi một ngày trước.
Trữ An Nam nói rằng ngày đến đón con bị hoãn lại, hơn nữa tiệc mừng thọ của ba thì không có lý gì cháu ngoại ở Lam Thành mà không gặp mặt trực tiếp. Trữ An Nam không có ý kiến gì về việc này nên Trữ Khâm Bạch tự nhiên sẽ để thím Trương thả người.
Trữ Húc Minh giữ Châu Thanh lại: "Chờ chút."
"Sao vậy?" Châu Thanh hỏi.
Trữ Húc Minh nhờ những người bên cạnh thay anh một lúc rồi kéo Châu Thanh sang một bên, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Châu Thanh, có việc anh cần nói với cậu trước, tạm thời cậu đừng nói với Khâm Bạch."
"Vâng?"
"Ông cụ nảy ra ý tưởng muốn giữ Niệm Niệm ở bên cạnh mình."
Châu Thanh cau mày: "Tại sao?"
"Anh không biết Khâm Bạch có từng nói với cậu chưa, mối quan hệ giữa ba và An Nam thật ra đã căng thẳng nhiều năm rồi, anh cảm thấy ông ấy muốn dùng Niệm Niệm để cứu vãn lại mối quan hệ này. Nhưng cậu cũng biết tính cách đó của Khâm Bạch rồi, cũng có khác gì An Nam đâu, anh sợ rằng hôm nay nó tới, nếu như biết được thì nhất định sẽ lên cơn ngay tại chỗ. Dù sao thì cũng là tiệc mừng thọ của ông cụ, anh sợ cảnh tượng sẽ quá khó coi."
Châu Thanh cũng không hề mong đợi điều này xảy ra.
Cậu cau mày: "Anh cả, cứu vãn mối quan hệ cũng không phải cứu vãn như vậy, có người mẹ nào có thể chịu đựng được con mình làm quân cờ, lại còn bị ba mình bắt chẹt. Huống chi Niệm Niệm mới có bao nhiêu tuổi, làm như vậy thì quá đáng quá rồi."
"Cũng không thể nói là bắt chẹt." Vẻ mặt Trữ Húc Minh khó xử: "Anh cũng biết ba làm vậy là quá đáng nên anh mới nghĩ là cứ để qua hôm nay trước đã, những thứ khác thì sau đó chúng ta lại từ từ bàn tiếp."
Châu Thanh nhìn thẳng sang: "Anh cả, em không nói là hiểu anh nhưng cũng biết anh là người như thế nào. Nếu anh đã nói là cứ để qua hôm nay trước đã thì chứng tỏ anh hoàn toàn không có cách nào để thuyết phục ông cụ Trữ đúng không?"
Trữ Húc Minh vuốt mặt một cái, lộ ra một tia bối rối.
"Châu Thanh." Anh nói: "Anh biết là có hơi ép buộc nhưng anh không thể trơ mắt nhìn nhà họ Trữ thật sự bị huỷ hoại."
Cái gọi là chuyện trong cuộc của nhà hào môn chính là vì không thể nói ra cho người ngoài.
Châu Thanh không hề có ý muốn dòm ngó nhưng từ thái độ của Trữ Húc Minh, Châu Thanh dường như có thể nhìn ra được gia đình nhà họ Trữ này đang hỗ trợ và tiếp tay cho những việc làm xấu xa giống như vậy.
Giữa ba và con trai, ba và con gái, giữa anh em và vợ chồng.
Cuối cùng, Châu Thanh vẫn lắc đầu: "Em chỉ có thể bảo đảm rằng vào thời khắc mấu chốt sẽ dựa vào lập trường của đứa nhỏ là chủ yếu, những cái khác thì, anh cả, anh biết em không thể làm gì mà."
Đại sảnh đã chật kín khách.
Đây là lần thứ hai Châu Thanh đến đây, lần đầu tiên còn đập vỡ một cái bình hoa.
Cậu hỏi bảo mẫu thì thấy Thịnh Niệm An đang được người dẫn ra bãi đất trống sau vườn chơi, đang chổng mông lên cầm bay xúc bùn.
Châu Thanh vẫn còn chút ấn tượng với người phụ nữ đang dắt nó.
Bạch Chỉ, người phụ nữ trẻ có vài phần giống mẹ của Trữ Khâm Bạch.
Đúng ra căn nhà này cũng sẽ không có thêm nữ chủ nhân nào mới nữa.
Mặc dù không kết hôn nhưng bây giờ cô vẫn là người phụ nữ duy nhất của Trữ Kiến Hùng, nhưng trong những dịp công khai như tiệc mừng thọ này lại không chào hỏi khách ở trước nhà mà ở lại trong sân sau.
"Niệm Niệm." Châu Thanh nói.
Thằng nhóc con vừa nghe thấy âm thanh thì "bộp" một tiếng đánh rơi cái bay, lao về phía Châu Thanh như một viên đạn đại bác nhỏ.
Châu Thanh ngồi xổm trên đất để cho nó đâm vào vòng tay mình.
"Huhu, con tưởng mợ không cần con nữa."
Châu Thanh bế nó lên, nhìn đôi mắt sưng húp của nó rồi cố ý trêu nó: "Đàn ông con trai sao lại khóc nhè thế, khóc thành như vậy cũng không đáng yêu nữa đâu."
Đứa trẻ không nói lời nào, lại duỗi tay ra quàng lấy cổ cậu.
"Cậu Châu." Người phụ nữ tiến lên chào hỏi.
Cô có vẻ cực kỳ thích mặc quần áo thanh lịch, hôm nay cũng mặc một chiếc váy trắng, trông vẫn giống như một sinh viên đại học trẻ trung.
Châu Thanh bế đứa trẻ lên, gật đầu với cô.
Bạch Chỉ vuốt tóc Thịnh Niệm An, cười nói: "Nó khóc rất lâu, ai cũng không dỗ được, vẫn là cậu Châu có cách."
"Nhờ có cô chăm sóc nó." Châu Thanh nói.
Người phụ nữ lắc đầu, cười miễn cưỡng: "Ông ấy... ý tôi là ông ngoại của Niệm Niệm không thích tôi ở gần Niệm Niệm, cũng do hôm nay ở đằng trước bận quá không thể chăm sóc được nên tôi mới chăm nó một lúc."
Thịnh Niệm An ôm cổ Châu Thanh, cũng không biết đã nghe thấy gì mà lại nói, "Ông ngoại là người xấu, là người xấu, ông ấy không cho con đi, còn đánh cả cậu lớn (*) và chị ấy."
(*) cậu lớn ở đây chỉ Trữ Húc Minh, theo như gia đình mình theo gốc Bắc thì thường sẽ gọi anh trai của mẹ là bác, em trai thì gọi là cậu nhưng nhờ cmt của vài bạn đọc mình mới biết cũng có một số vùng ở Việt Nam cả anh và em trai của mẹ đều sẽ gọi là cậu luôn giống như bên Trung. Với cả "cậu lớn" và "cậu nhỏ" lẽ ra nên dịch là "cậu cả" với "cậu út" thì đúng hơn mà mình chưa có thời gian sửa, chắc sẽ giữ nguyên như vậy luôn nhé.
Bàn tay ôm đứa trẻ của Châu Thanh có hơi siết lại, lông mày cau lại hoàn toàn.
Trong lần gặp mặt ngắn ngủi lần trước, cậu đã biết tính tình Trữ Kiến Hùng rất nóng nảy.
Châu Thanh nhìn người phụ nữ trước mặt, do dự hỏi một câu: "Cô không sao chứ?"
"Không sao, không sao." Cô gái trẻ xấu hổ nói: "Niệm Niệm hiểu lầm rồi, tối hôm qua ông ngoại nó nổi nóng với Trữ tổng nên doạ đến nó."
Nếu đối phương đã không sẵn lòng nói rõ thì Châu Thanh cũng không hỏi.
Bạch Chỉ không thoải mái kéo tay áo, hỏi: "Cậu Châu, hôm nay anh Trữ có tới không?"
"Nghe anh cả nói là sẽ tới."
Bạch Chỉ lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm, nói: "Vậy cậu Châu cậu cứ bận việc đi, tôi đi trước đây."
Châu Thanh nhìn bóng lưng người phụ nữ rời đi, đứa nhỏ thì thầm vào tai cậu: "Chị ấy thật đáng thương, một mình chị ấy bị nhốt trong căn phòng nhỏ tối om, cứ khóc mãi, khóc mãi."
Châu Thanh vỗ lưng nó: "Được rồi, chuyện này đừng nói cho người khác biết, đã biết chưa?"
"Vâng." Đứa nhỏ nặng nề gật đầu, nằm bò trở lại rồi nhẹ giọng hỏi cậu: "Cậu nhỏ đâu rồi ạ?"
Châu Thanh sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười.
Dường như cả thế giới đang tìm anh.
Châu Thanh nghiêng đầu hỏi: "Không phải con sợ cậu con sao? Bây giờ lại nhớ anh ấy rồi à?"
"Cậu ấy sẽ đến đón con chứ?"
"Sẽ." Châu Thanh nói: "Anh ấy sẽ không bỏ Niệm Niệm ở lại đây."
"Tại sao? Cậu nhỏ bảo muốn ném con ra đường mà."
"Sẽ không đâu." Châu Thanh nói: "Con người anh ấy chính là như thế đấy, chọc con thôi. Chính anh ấy cũng không thích nơi này cho nên nhất định sẽ tới đón con."
"Cậu nhỏ cũng sẽ tới đón mợ chứ?"
"Chú và Niệm Niệm khác nhau, không cần người đón."
Đứa nhỏ nghịch cổ áo sơ mi của Châu Thanh, nhẹ giọng nói: "Nhưng mà mẹ nói cục cưng đều cần người đón mà, kết hôn rồi mẹ chính là cục cưng của ba, mợ cũng là cục cưng của cậu nhỏ."
Châu Thanh bật cười: "Cậu nhỏ của con mà nghe được thì thật sự sẽ đánh người đấy."
"Không phải đâu nha!"